Trì Lôi làm sao cũng không nghĩ tới một cái tu vi thấp kém gia hỏa lại cuồng vọng như vậy, không chỉ không sợ hãi bọn hắn, ngược lại ở trước mặt hắn quát mắng một trận, cái này thật là để cho hắn sửng sờ mất một lúc.
- Ngươi mẹ nó muốn chết !
Trì Lôi sa sầm nét mặt, giận không kiềm được hướng Vương Hạo Thần đánh ra một quyền, ý định cho đối phương ăn chút cực khổ.
Vương Hạo Thần xuất thủ còn trước cả hắn, đồng dạng oanh ra một quyền, cũng chẳng cần dùng đến vũ kỹ, đối với loại võ giả tạp nham chiến lực bình thường này, chỉ dựa vào một quyền đơn giản phối hợp nhục thân lực lượng của hắn liền có thể đánh cho đối phương không còn mảnh giáp.
Mà sự thật cũng đúng như vậy, Trì Lôi chỉ là cùng Vương Hạo Thần đối quyền một chút, liền bị một cỗ bá lực chấn bay ra ngoài, xương cánh tay trực tiếp trật khớp, kém một chút liền gãy mất, trong miệng lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Chuyện như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hứa Văn và Hà Doanh, bọn hắn làm sao có thể ngờ tới, một cái tu vi chỉ là Nhất Tinh Vũ Sư có thể dùng một quyền liền phế đi Trì Lôi một cánh tay.
Đợi đến lúc bọn hắn hoàn hồn lại, Vương Hạo Thần thân ảnh đã hướng bọn hắn lao đến, tốc độ nhanh đến kinh người.
- Cẩn thận, tiểu tử này chiến lực không phải bình thường !
Hà Doanh quát lớn một tiếng, nói rồi, hắn lập tức lấy ra một thanh trọng đao, đem nguyên khí rót vào thân đao, hướng Vương Hạo Thần bổ tới.
Hà Doanh lúc này đã không dám khinh thường nam tử trẻ tuổi trước mặt, vì thế một đao này của hắn đã vận đủ mười thành lực.
Vương Hạo Thần vận dụng Hàn Băng Thần Quyền, đấm ra một quyền, lưu trong thể nội cực hàn chi khí lập tức lan tràn ra ngoài, khiến cho nhiệt độ xung quanh hắn cấp tốc hạ phong.
Nhục thân của Vương Hạo Thần đã đạt tới Luyện Bì đại viên mãn cấp bậc, nhị phẩm huyền khí căn bản không cách nào tổn thương được hắn, cho dù là tam phẩm huyền khí hắn cũng có thể miễn cưỡng kháng trụ.
Hà Doanh chiến lực tại trong cùng cảnh giới rất bình thường, thậm chí có thể coi là kế cuối tồn tại, đao của hắn lại chỉ là nhất phẩm huyền khí cấp bậc, đối với Vương Hạo Thần một chút sức uy hiếp cũng không có.
Chỉ nghe “ oanh “ một tiếng, trọng đạo trong tay Hà Doanh bị Vương Hạo Thần một quyền đánh bay, mà Hà Doanh thân ảnh cũng hướng về phía sau điên cuồng lui lại, hai tay hổ khẩu đau rát, gần như mất hết cảm giác.
- Làm sao lại cường đại như vậy ?
Hà Doanh da đầu có chút tê dại, trong lòng sinh ra từng tia sợ hãi.
Một cái Nhất Tinh Vũ Sư, vậy mà có thể dùng một quyền áp chế hắn toàn lực một đao ?
Chẳng lẽ nói, người trước mắt hắn là một vị nhị tuyệt thiên tài ?
Thế nhưng là, suy nghĩ này vừa lóe lên, liền bị Hà Doanh nhanh chóng dập tắt.
- Không có khả năng, hắn nhất định là có được đặc thù pháp môn che dấu tu vi ! Tu vi thực sự của hắn, rất có thể đã đạt tới Ngũ Tinh, thậm chí Lục Tinh Vũ Sư !
Hà Doanh vô cùng tin tưởng suy đoán của mình.
Nhị tuyệt thiên tài nào có dễ dàng xuất hiện như vậy ?
Nhìn khắp Thiên Sinh Môn, ngoại trừ những nhân vật trên Võ Bảng kia, có thể đạt tới nhị tuyệt thiên tài cấp bậc cũng chỉ có mấy người như vậy, mà những người kia bất luận là dung mạo hay khí chất Hà Doanh đều nhớ rất rõ, trong số đó căn bản không có Vương Hạo Thần.
Như vậy chỉ còn có một khả năng đó là đối phương dùng bí pháp ẩn đi tu vi thực sự, Nhất Tinh Vũ Sư cảnh giới chỉ là cái đối phương muốn thể hiện ra ngoài.
Khó trách Hà Doanh có suy nghĩ như vậy, dù sao nhị tuyệt thiên tài quá mức hiếm thấy, căn bản không có khả năng không có chút tin tức nào đi ra một vị, phải biết thiên tài đạt tới cấp bậc này, tương lai hoàn toàn có năng lực trở thành một phong chi chủ, hoặc là trở thành trưởng lão đoàn một thành viên.
Đừng nói là nhị tuyệt thiên tài, cho dù là nhất tuyệt thiên tài cũng đã tương đối hiếm thấy, cho dù là Võ Bảng Thập Tú cũng không có khả năng đều là nhị tuyệt thiên tài.
So với những thiên tài như vậy, chuyện những đệ tử tu vi cao có được pháp môn che giấu tu vi chân thật có vẻ dễ tin hơn nhiều, dù rằng số lượng những đệ tử có được loại pháp môn này cũng rất ít.
- Đáng chết ! Vận khí của ta làm sao kém như vậy, khó khăn lắm mới kiếm được một đầu linh tuyền, hết lần này đến lần khác lại gặp phải một tên không gì sánh được khó chơi !
Hà Doanh trong lòng cuồng mắng, thế hắn cũng không có cách nào, hắn tuyệt đối đánh không lại người trước mắt, dự đoán đối phương chỉ cần dùng không tới năm chiêu liền có thể đánh bại hắn.
Trận này, không thể đánh !
Hà Doanh cũng là người quyết đoán, tự biết đánh không lại người ta, liền dứt khoát từ bỏ, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài.
Hắn nhất định phải chạy ra ngoài, đem đầu linh tuyền kia tin tức nói cho người khác, để bọn hắn chạy tới nơi này đối phó với Vương Hạo Thần.
Thứ hắn không có được, người khác cũng đừng mong có được !
- Ngươi chạy không thoát !
Vương Hạo Thần đá ra một cước, đem Hứa Văn giẫm đạp trên mặt đất, vận dụng Ngự Phong Lưu Ảnh Bộ, như cơn gió hướng Hà Doanh đuổi tới.
Muốn làm hỏng chuyện của hắn ? Chỉ tiếc đối phương không có bản lãnh này !
Trên đường đi, hắn tiện tay đánh ra một chưởng, đem Trì Lôi đánh ngất, cước bộ không hề chậm lại, trong nháy mắt đã đuổi kịp Hà Doanh.
Bất kể thế nào, ba người này không ai được phép chạy thoát, vì thế Vương Hạo Thần nhất định phải xuất thủ nặng tay một chút.
Hà Doanh cảm thấy sau lưng có một luồng hàn khí ngập đến, trong lòng lập tức kinh hãi, nhanh như vậy đã đuổi kịp hắn ?
- Trở về !
Vương Hạo Thần thân ảnh chắn ở phía trước Hà Doanh đường đi, chỉ thấy hắn một cước đạp lên Hà Doanh bộ ngực, người sau căn bản không kịp phản ứng đã trúng đòn.
Hà Doanh cả người như gặp trọng kích, lập tức phun ra một ngụm máu tưới, thân thể như diều đứt dây bắn ngược về phía sau, rơi nện trên mặt đất.
Ở cùng một chỗ với hắn, còn có Trì Lôi và Hứa Văn, toàn bộ đã mất đi chiến lực.
Vương Hạo Thân thân ảnh, lần nữa xuất hiện trước mặt ba người.
Hà Doanh phát hiện Vương Hạo Thần ánh mắt vẫn lạnh lẽo như trước, không quản được trên người thương thể, vội vàng nói :
- Sư đệ ! Đây là một cái hiểu lầm, chúng ta có gì từ từ nói . . . a . . .
Vương Hạo Thần căn bản không muốn cũng hắn nói nhảm, càng không muốn lãng phí thời gian, vì thế lại đánh lên ngực Hà Doanh một chưởng, để hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, thương càng thêm thương, cả người xụi lơ trên mặt đất, hầu như ngất đi.
Tiếp sau đó, hắn cũng không để cho Trì Lôi và Hứa Văn kịp nói gì, đồng dạng đánh lên người bọn hắn mỗi người một chưởng, khiến cho cả hai toàn bộ ngất đi.
Đã đánh đến như vậy, còn có cái gì để nói ? Chẳng lẽ còn dừng lại cùng bọn hắn nói chuyện phiếm sao ?
Vương Hạo Thần lúc này mới dừng tay, lại từ trong nạp giới lấy ra một cuộn dây thừng, đem ba người trói lại.
Hắn sở dĩ ra tay nặng như vậy, là vì muốn đảm bảo vạn vạn vô nhất, dù sao tu vi của hắn thấp hơn ba người này, lại không tinh thông phong ấn kẻ địch nguyên khí pháp môn, nếu chỉ bình thường khóa lại tu vi của ba người này, dựa vào năng lực của bọn hắn rất có thể sẽ dễ dàng phá vỡ phong ấn mà chạy ra ngoài, đến lúc đó hắn sẽ có phiền phức không nhỏ.
Vì vậy, Vương Hạo Thần cũng chỉ có thể nặng tay một chút, đánh bọn họ trọng thương không dậy nổi, đặc biệt là một chưởng cuối cùng kia, đủ để khiến cho ba người trong vòng một canh giờ không cách nào đứng lên, thậm chí không thể tỉnh lại được, trói bọn hắn lại cũng chỉ là để phòng ngừa cẩn thận mà thôi.
Lại nói, lấy Vương Hạo Thần và Tiểu Long tốc độ hấp thu thiên địa linh khí, e rằng chưa đến nửa canh giờ linh tuyền đã bị bọn hắn hút khô, đợi đến khi ba người kia tỉnh lại, có lẽ bọn hắn cũng đã sớm rời đi rồi.
Làm xong mọi chuyện, Vương Hạo Thần mới an tâm tiến vào bên trong linh tuyền tu luyện.
Vương Hạo Thần tính toán rất kỹ, đáng tiếc trên đời không có chuyện vẹn toàn, hoặc là nói, hắn vẫn còn thiếu chút kinh nghiệm.
Sở dĩ nói như vậy, là bởi vì Vương Hạo Thần trước đó không có để ý tới, Trì Lôi đã vận dụng một khối truyền tin ngọc phù, đem tin tức truyền ra ngoài.
Trì Lôi người này cũng tương đương giảo hoạt, hắn nhìn thấy Hà Doanh một đường bị Vương Hạo Thần đánh bẹp, biết rõ không ổn, vì thế quả quyết dùng truyền tin ngọc phù báo choHồng Thạch Phong một vị sư huynh ở cách đó không xa, để đối phương nhanh chóng chạy tới nơi này.
Trì Lôi suy nghĩ cũng giống như Hà Doanh, đã là vật bọn hắn không chiếm được, vậy Vương Hạo Thần cũng đừng mong chiếm được.
Bởi vì Trì Lôi động tác rất kín đáo, hơn nữa Vương Hạo Thần lúc đó vừa đúng lúc đang giao thủ với Hà Doanh, lại cho rằng Trì Lôi đối với hắn không chút uy hiếp nào, vì thế mới buông lõng chú ý, từ đó không phát hiện ra người sau đã đem tin tức truyền ra ngoài.
Trì Lôi có thể không có nhiều kinh nghiệm như Hà Doanh, bất quá hắn lòng dạ cũng rất sâu, đổi lại là võ giả bình thường, cánh tay bị đánh cho trọng thương như vậy có lẽ chỉ có thể ôm lấy cánh tay nằm dưới đất kêu rên một hồi, thế nhưng hắn lại có thể nhịn xuống đau đớn mà quyết đoán hành động như vậy, quả nhiên, có năng lực trở thành Thiên Sinh Môn đệ tử, cho dù chỉ là loại bình thường nhất cũng không phải là nhân vật có thể tùy ý khinh thường.
Chuyện này không thể hoàn toàn trách Vương Hạo Thần, dù sao hắn cũng không có kinh nghiệm trong những chuyện này, hắn có trí tuệ, cũng cho rằng bản thân đã đầy đủ cẩn thận, đáng tiếc vẫn là chưa đủ.