Lão Tôn biết hai người bọn họ buổi trưa chuồn ra ngoài còn bị bắt thì suýt nữa tức ngất xỉu.
Nhưng sau khi nghe lí do thoái thác của Tần Trú, lửa giận của lão Tôn tiêu tan hơn nửa.
“Giúp đỡ bạn học là chuyện tốt, nhưng cũng không thể dùng cách này.”
Bùi Duẫn tỏ thái độ rất tốt: “Dạ, em sai rồi.”
Lão Tôn bởi vì tin tưởng Tần Trú vô điều kiện, không nghi ngờ tính xác thực của những lời này.
Bởi vì phải đọc kiểm điểm dưới quốc kỳ nên lão Tôn nhìn chằm chằm vào kiểm điểm của Bùi Duẫn, ông ấy nhất định phải theo dõi kỹ, không thể để cho cậu đi lên ngẫu hứng phát huy.
Bùi Duẫn thấy hơi tiếc vì bảng kiểm điểm chủ nhiệm Đinh giao nên không dùng phiếu giảm giá được.
Lão Tôn biết suy nghĩ này của cậu, nói: “Hay là em cứ giữ, lần sau phải viết sáu ngàn chữ giảm giá khá hời.”
Bùi Duẫn: “Nói có lý.”
Vào thứ hai, Bùi Duẫn và Tần Trú được “mời” đến bên cạnh đài chủ tịch chờ lên sân khấu.
Bùi Duẫn nói: “Không biết còn tưởng rằng đến phát biểu cảm nghĩ khi đạt giải.”
Tần Trú: “Lúc cậu đọc thì đứng lái chuyện là được.”
Vẻ mặt Bùi Duẫn thái độ: “Sẽ không, lão Tôn đã dặn đi dặn lại, sự việc liên quan đến vinh quang lớp A5, xảy ra một chút sai lầm thì thầy ấy có thể lột sống tôi.”
Tần Trú: “...”
Đọc một bảng kiểm điểm thì vinh quang gì.
Tần Trú lên trước.
Sau khi anh lên đài, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Tần Trú lạnh lùng đỡ micro, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang vọng sân trường: “Tôi ở đây đọc kiểm điểm…”
Học sinh dưới đài đều trong cơn hoảng hốt.
Tần Trú, đọc kiểm điểm?
Còn là do trốn tiết tự học giữa trưa?
Học thần hoạt bát như vậy à?
Không phải nghe nói trạch muốn chết, không đi toilet thì không dễ gì rời khỏi chỗ sao?
Kiểm điểm không dài, Tần Trú rất nhanh đã đọc xong rồi xuống đài.
Bọn họ ôm một bụng nghi vấn, chờ tới người thứ hai.
Bùi Duẫn đứng ở chỗ Tần Trú vừa đứng, học động tác của anh đỡ micro, cười nói: “Tôi rất lấy làm tiếc, bởi vì bị tôi vạ lây nên khiến bạn cùng bàn của tôi mở khóa thành tựu đọc kiểm điểm.”
Các bạn học: “À ồ?”
Bùi Duẫn: “Tôi cũng không hối hận, bởi vì hồi ức của bọn tôi rất đẹp.”
Các bạn học ồn ào: “Ồ ồ ồ!”
Bọn họ đột nhiên hiểu ra.
Đôi học thần và trùm trường quả nhiên là thật.
Cùng nhau trốn học, cùng nhau đọc kiểm điểm.
Chậc chậc chậc.
Chủ nhiệm Đinh: “...”
Lão Tôn tuyệt vọng: “...”
Bọn họ lại nghe Bùi Duẫn chuyển đề tài, nói: “Nhưng chuyện này không đúng, cho nên tại đây tôi xin đọc kiểm điểm.”
Bài viết sau đó được lão Tôn nhìn chằm chằm vào kiểm điểm sửa, không chút khó khăn gì đọc xong.
Chủ nhiệm Đinh mới vừa thở phào một hơi thì thằng nhóc khốn kiếp trên sân khấu đã nói: “Thầy, bây giờ cả trường đều biết cánh cửa kia không khóa.”
Các bạn học: “...” Đúng vậy!
Chủ nhiệm Đinh: “... Em mau cút xuống đây.”
Bởi vì quậy một chút rất vui vẻ, chủ nhiệm Đinh phạt cậu thêm ba ngàn chữ kiểm điểm.
Lão Tôn tức đến thăng thiên, nhưng Bùi Duẫn nói: “Thà bắt em làm bài thi còn hơn viết kiểm điểm.”
Sau đó một tuần tiếp theo, Bùi Duẫn mỗi ngày đều nhiều hơn người khác ba bài thi toán.
Những bạn học khác đều đồng tình nhìn cậu.
Bùi Duẫn còn rất vui vẻ: “Không cần tự mình đi mua bài tập, miễn phí không tốt sao?”
Kỳ thi giữa kỳ gần ngay trước mắt.
Sau khi《 Sự Cám Dỗ Của Vong Thê 》cập nhật, lại một lần nữa đến lúc tạm ngừng cập nhật.
Lúc này Bùi Duẫn ra dáng treo giấy xin nghỉ, xin nghỉ một tuần để thi.
— Một tuần tốt xấu gì cũng phải cập nhật chương 3, tốt lắm, thi cố lên.
— Kẹt ở đây phúc hậu không? Nữ chính nhặt được một tên đàn ông nghèo túng ở bên đường, còn giúp đỡ anh ta. Người này là ai vậy? Nhìn bóng lưng nữ chính bất động rất lâu, muốn xông lên cướp hả?
— Lầu trên nghiêm túc chứ?
— Thẳng nam không sai, rắc rối, xem tag, nữ tần ngôn tình, tên này chính là nam chính!
— Ồ, sắp xanh rồi hở? Tôi mong chờ.
— Sắp xanh rồi? Hơi độc.
— Có độc thì đừng đọc, trong bối cảnh của câu chuyện này, nữ chính chết bởi vì anh ta thấy chết mà không cứu, sau khi chết còn nhìn anh ta cưới vợ nhỏ, còn có thể bên nhau thì tiện đến mức nào?
……
Tần Trú đọc xong tiểu thuyết, hỏi: “Đây là nam chính?”
Bùi Duẫn: “Không biết, có thể là chiến hữu.”
Tần Trú: “Nam chính là ai?”
Bùi Duẫn bối rối: “Đương nhiên là nhân vật chính của Thần Cấp Ở Rể, tên là, Tường Thuật.”
Cái tên này thật sự rất đơn giản và thô bạo.
Bùi Duẫn trào phúng một lúc lâu.
Tần Trú: “Tiêu đề chương của em là ngôn tình.”
Bùi Duẫn nhớ ra có chuyện này: “Vậy người này làm nam chính đi.”
Tần Trú: “...”
Rất tùy tiện.
Tình tiết này lấy cảm hứng từ Chung Lan Tâm.
Bản thân Chung Lan Tâm đã mô tả cuộc gặp gỡ đầu tiên của bà và Đường Diệc như tiểu thuyết ngôn tình, để lại ấn tượng rất sâu cho Bùi Duẫn.
Lần nào Tần Trú đều giúp cậu bắt lỗi chính tả, sửa những câu có vấn đề trước khi đăng lên, những nội dung khác thì không đụng đến.
Bất kể là hay hay dở, đều phải do Bùi Duẫn tự mình viết.
Lúc anh bắt lỗi chính tả, Bùi Duẫn sẽ bám vào lưng anh nhìn anh làm.
Bắt lỗi chính tả thật sự rất phiền.
Có bạn trai giúp đỡ đúng là hạnh phúc.
Một ngày trước kỳ thi giữa kỳ, lão Tôn chiếm giờ tự học buổi tối, giảng xong bài thi trong tay thì nói: “Buổi tối đi ngủ sớm một chút, ngày mai đừng mơ mơ màng màng, đề bài nhất định phải đọc kỹ, bẫy rập đừng ngốc nghếch nhảy xuống. Không biết làm thì để đấy, làm được thì làm trước. Đừng căng thẳng, bài thi không khó.”
Các học sinh đều ảm đạm.
“Thầy ơi, chỉ nghĩ đến trọng điểm mà thầy ra, chúng em không có lòng tin.”
Lão Tôn: “Trọng điểm của thầy làm sao? Các em có gì bất mãn?”
Đại diện môn toán nói: “Trừ tâm trạng bất ổn, không có gì bất mãn ạ.”
Lão Tôn tức giận nói: “Thầy thấy em ngứa da rồi.”
Cả lớp bật cười.
Không khí căng thẳng bị quét sạch.
Bùi Duẫn ban ngày giống như không có việc gì cả, đến buổi tối tắt đèn lên giường, cậu mới bất giác cảm nhận được một chút căng thẳng.
Rất khó để diễn tả cảm giác này.
Cậu có hơi chờ mong bây giờ bản thân có thể thi được bao nhiêu điểm, rồi lại lo lắng mọi nỗ lực đều vô ích.
Cậu trùm chăn, co rút trong không gian nhỏ hẹp, thấp thỏm bất an.
Bỗng nhiên bên người lõm xuống, có người vén chăn của cậu rồi chui vào.
Bùi Duẫn giật mình, nhường chỗ cho anh: “Sao vậy?
Tần Trú ôm cậu từ phía sau, hôn lên gáy cậu: “Căng thẳng à?”
Bùi Duẫn tựa vào người anh: “Sao tôi có thể căng thẳng được, là quá phấn khích.”
Tần Trú đè vai cậu, quay mặt cậu lại, sau khi để cậu nằm thẳng thì tự mình đè lên: “Tôi căng thẳng, cậu an ủi tôi một chút đi.”
Bùi Duẫn nhướng mày, muốn chế nhạo vài câu nhưng nụ hôn của Tần Trú đã rơi xuống.
Lúc ban đầu Tần Trú chỉ muốn hôn cậu, nhưng hôn một hồi, nút áo ngủ của hai người đều mở ra.
Lần đầu tiên còn bị Tần Trú trào phúng như cầm cần điều khiển từ xa, làm bừa một trận, không nhẹ không nặng.
Bây giờ, hô hấp Tần Trú dần trầm xuống, khiến Bùi Duẫn cũng rất có cảm giác thành tựu.
Bùi Duẫn hôn nhẹ lên khóe mắt ửng đỏ của anh: “Năng lực học tập của tôi là hạng nhất.”
Dù sao có một số việc, gặp đúng người, không thầy dạy cũng hiểu.
Bùi Duẫn vốn muốn so sánh với Tần Trú xem ai lâu hơn, kết quả người này không làm chuyện do người làm, biết chỗ nào của cậu không thể đụng vào liền mò tới.
Bùi Duẫn kháng cự không có kết quả, cả người đều mềm nhũn.
Dưới chế độ hiền nhân, Bùi Duẫn bắt đầu lật lại chuyện cũ.
“Ăn gian.”
“Ừ.”
“Đáng xấu hổ.”
“Cậu rất hưởng thụ.”
“Tôi…”
Bùi Duẫn nghẹn khuất đạp anh một cái.
Tần Trú kéo người lại: “Bây giờ có thể ngủ rồi, ngày mai đừng ngủ ở phòng thi.”
Bùi Duẫn gối lên lòng ngực của Tần Trú, giơ tay ôm chặt người: “Nhiệt độ cơ thể của cậu thật sự rất thấp.”
Tần Trú: “Bây giờ nóng rồi.” Trên lưng còn có một lớp mồ hôi mỏng.
Nóng như thế nào, không cần nói cũng biết.
Bùi Duẫn xấu tính không biết xấu hổ nói: “Chỉ có tôi mới có thể khiến cậu bốc cháy.”
Tần Trú: “... Có mấy lời cũng không biết sao cậu có thể nói ra được.”
Bùi Duẫn: “Cậu đạt đến cảnh giới của tôi thì sẽ hiểu.”
Tần Trú: “Không cần.”
“Cậu ghét bỏ tôi.”
“Không có.”
“Có.”
“Không có.”
Cãi nhau không ngừng lặp đi lặp lại tựa như học sinh tiểu học, nói đến lúc sau, cảm giác mệt mỏi sau khi “Xong việc” mãnh liệt ập đến, Bùi Duẫn còn lẩm bẩm “Cậu ghét bỏ, khắp thế gian này cậu ghét bỏ tôi nhất”, sau đó tìm một vị trí thoải mái nhắm mắt lại.
Tần Trú ôm chặt cậu.
Nhìn Bùi Duẫn yên ổn ngủ trong lòng anh, trong lòng Tần Trú có một loại cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.
Giống như là ngụm coca lạnh đầu tiên, phần dưa hấu ở giữa, xoài không có hột xoài.
Anh đột nhiên cảm thấy hai cái giường có hơi dư thừa.
Sáng sớm hôm sau, Bùi Duẫn bị Tần Trú lay tỉnh.
Bùi Duẫn mơ màng gãi đầu: “Cậu tắm xong rồi à?”
Tần Trú: “Vẫn chưa.”
“Vậy tôi ngủ tiếp…”
“Đừng ngủ nữa, sâu ngủ còn dậy sớm hơn cậu.” Tần Trú kéo cậu dậy, cầm đồng phục của Bùi Duẫn hỏi cậu: “Cậu tự cởi hay để tôi cởi?”
Mới sáng sớm Bùi Duẫn đã bị chế giễu, cậu ngơ ngẩn cả buổi, theo bản năng cởi áo ngủ ra.