m thanh này hùng hồn vang dội, lại mang theo một chút khẩu âm.
Lưng Bùi Duẫn cứng đờ.
Còn Tần Trú, người còn treo trên cửa lại bình tĩnh chào hỏi: “Thầy Đinh.”
Chủ nhiệm Đinh chỉ vào anh, ngón tay giống như bị bệnh Parkinson, điên cuồng run rẩy: “Em em em... em như này là sao, mau xuống, xuống đây!”
Tần Trú đang muốn nhảy xuống.
Chủ nhiệm Đinh gào lên: “Dừng!”
Tần Trú suýt nữa ngã xuống: “Sao vậy ạ?”
Chủ nhiệm Đinh giống như nhìn một món đồ sứ thủy tinh lung lay sắp đổ: “Từ từ, vươn một chân ra, có thể leo xuống thì đừng nhảy.”
Tần Trú: “... Không sao đâu thầy.”
Chủ nhiệm Đinh: “Chậm một chút, chậm một chút... ôi chao…”
Tần Trú trực tiếp nhảy xuống, bình an đáp xuống đất.
“Thật sự không sao, không cao.”
Chủ nhiệm Đinh trách cứ nói: “Lỡ như ngã xuống thì làm sao bây giờ?”
Tần Trú: “Có Bùi Duẫn làm đệm thịt.”
Bùi Duẫn: “...?”
Chủ nhiệm Đinh trải qua lần giảm xóc này, ngọn lửa phừng lên trời hơi đè xuống.
Ông nhìn Tần Trú rất lâu, vất vả lắm mới chấp nhận hành vi lén lút trốn ra ngoài của anh, cảm thấy tim đau từng cơn một.
Con trai mới lớn quậy một chút cũng là chuyện bình thường.
Ông cố gắng thuyết phục bản thân.
“Giải thích đi, tại sao lại đi ra ngoài?” Chủ nhiệm Đinh nhìn Bùi Duẫn, rồi nhìn về phía túi nhựa chứa đầy bạch tuộc viên bên cạnh: “Chuyện này là sao?”
Bùi Duẫn tiến lên một bước: “Như thầy nhìn thấy, chỉ là bạch tuộc viên thôi, nhưng nó chứa đựng tình yêu của em.”
Chủ nhiệm Đinh: “... Hả?”
Bùi Duẫn nhìn về phía Tần Trú, đôi mắt đầy thương tiếc.
Tần Trú bị buồn nôn đến mức mí mắt giật giật, lặng lẽ dời tầm mắt đi.
Bùi Duẫn thâm tình nói: “Thầy, thầy không biết đâu, ngày nào Tần Trú cũng chỉ ăn cải trắng đậu hũ, cứ tiếp tục như vậy thì cơ thể làm sao mà chịu được. Em thật sự nhìn không nổi, nên dẫn cậu ấy đi ăn hải sản bồi bổ.”
Tần Trú: “...”
Chủ nhiệm Đinh ngớ người: “Hải sản? Cái này á?”
Bùi Duẫn ngượng ngùng nói: “Kinh phí có hạn, chỉ có thể mời cậu ấy ăn chân bạch tuộc.”
Chủ nhiệm Đinh cạn lời nói: “Tiếp tục đi.”
Bùi Duẫn: “Những thứ này để cậu ấy mang về, cho người nhà ăn.”
Tần Trú nói theo: “Vâng, bổ cơ thể.”
Chủ nhiệm Đinh: “...”
Ba người im lặng nhìn nhau trong chốc lát.
Chủ nhiệm Đinh giữ chức hơn hai mươi năm, dạng học sinh gì cũng đã gặp qua, nói dối chột dạ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.
Nhưng Bùi Duẫn quá thản nhiên, thản nhiên đến mức ông không bắt được sơ hở nào.
Chủ nhiệm Đinh nghĩ, thiên hạ to lớn không thiếu chuyện lạ.
Coi bạch tuộc viên là hải sản, chắc chắn trong lòng tràn ngập tâm hồn của trẻ con.
Chủ nhiệm Đinh thôi miên bản thân.
Ông vất vả lắm mới chấp nhận cách nói này, hỏi: “Cửa không khóa, tại sao phải trèo cửa? Còn em nữa, Bùi Duẫn, vì sao không cho em ấy vào?”
Bùi Duẫn: “Bởi vì…”
Chủ nhiệm Đinh khoát tay cắt ngang cậu: “Tần Trú, em nói đi.”
Tần Trú đột nhiên bị điểm danh, cũng không hoảng hốt: “Em không có gì báo đáp Bùi Duẫn, tư thế trèo cửa còn tính là khá đẹp nên biểu diễn cho cậu ấy xem.”
Nếu đổi lại là Bùi Duẫn mà nói, chủ nhiệm Đinh còn có thể oán giận tiếp.
Cậu nói xong còn có thể phạt.
Thích trèo cửa như vậy thì trèo cho đủ, trèo một trăm lần mới thả cậu đi.
Nhưng người nói là Tần Trú.
Bỏ qua thành tích không nói, chủ nhiệm Đinh sợ nói nặng lời khiến người ta tức đến ngất xỉu.
Ông nghẹn khuất “Ồ” một tiếng, lại nói: “Mặc kệ bởi vì lý do gì, sau giờ ăn trưa thì không được ra ngoài, các em làm trái với quy định, hai em đều phải viết kiểm điểm.”
Kiểm điểm của chủ nhiệm Đinh không giống với kiểm điểm của lão Tôn.
Ít nhất nơi đọc kiểm điểm không giống.
Lão Tôn nhiều lắm chỉ để cho người viết kiểm điểm đọc trong giờ họp lớp.
Chủ nhiệm Đinh: “Ba ngàn chữ, thứ hai chào cờ sẽ đọc.”
Tần Trú không phải lần đầu tiên viết kiểm điểm, nhưng là lần đầu tiên lên đài đọc.
Anh nhìn Bùi Duẫn.
Bùi Duẫn rụt cổ: “Chuyện này, tôi cũng không ngờ đến.”
Tần Trú cũng không có không vui: “Tôi chỉ đang nghĩ, sau khi ở bên cậu, trải nghiệm được rất nhiều thứ.”
Bùi Duẫn: “... Đều là chuyện không tốt?”
Tần Trú: “Không phải.”
Rất thú vị.
Từ trước đến nay chưa từng trải qua.
Tần Trú nhặt túi nhựa trên mặt đất lên: “Đi thôi, về lớp.”
Khi bọn họ đi được nửa đường, chuông báo vào lớp vang lên.
Chuông dự phòng đã vang lên từ lúc chủ nhiệm Đinh bắt được bọn họ đã lâu.
Tần Trú bỗng nhiên nói: “Đi học.”
Bùi Duẫn: “Đúng vậy, sao…”
Đệt.
Vừa rồi thật ra cổng trường đã mở, trực tiếp từ cửa chính đi vào là được, từ cửa sau trèo vào không phải nói cho chủ nhiệm Đinh bọn họ chuồn ra ngoài sao?
Ai biết ông không canh ở cổng trường, đặc biệt đến cửa nhỏ ngồi xổm.
Bọn họ liếc nhau, không nói gì, đều cảm thấy buồn cười.
Bùi Duẫn cười nói: “Tôi tin đầu óc của cậu vậy mà.”
Tần Trú cũng cười: “Bị cậu đồng hóa rồi.”
Bùi Duẫn thụi anh một cái: “Cút.”
Tiết thứ nhất đổi thành tự học.
Lúc bọn họ trở về, chỉ có lớp trưởng Lâm Dật Gia ngồi trên bục giảng quản lý lớp.
Lâm Dật Gia thấy bọn họ đi vào, đẩy kính mắt: “Hai người đi đâu vậy?”
Bùi Duẫn cây ngay không sợ chết đứng: “Chạy đi chơi.”
Lâm Dật Gia: “...”
Lâm Dật Gia lấy sổ theo dõi ra: “Ừ... vậy phải ghi tên.”
Bùi Duẫn đến bên cạnh cậu ta, dùng cơ thể chắn, lấy ra một hộp bạch tuộc viên: “Gia Gia.”
Lâm Dật Gia run rẩy: “Cậu làm gì vậy?”
Bùi Duẫn: “Mặc dù hơi nguội, vị không còn ngon, nhưng đừng ghét bỏ.”
Lâm Dật Gia thấp giọng: “Cầm về đi, tôi không nhận hối lộ.”
Bùi Duẫn cười nói: “Cậu cũng quá xem thường tôi rồi, tôi sẽ lấy cái này hối lộ sao? Chỉ là mua chút đồ ăn bên ngoài trở về chia phần, không có gì, nên ghi thì ghi.”
Lâm Dật Gia là người thành thật.
Bùi Duẫn vừa nói như vậy, cậu ta trái lại không xuống tay được.
Lâm Dật Gia nhận lấy bạch tuộc viên, có tật giật mình nhìn xuống dưới bục: “Không có lần sau.”
Bùi Duẫn làm động tác “OK“.
Bởi vì người muốn chia hầu như đều ở tổ ba tổ bốn, cho nên truyền cho nhau là được.
Trừ Khâu Chính Hào cách xa một chút, Bùi Duẫn khom lưng chạy nhanh đến chỗ cậu ta, nhét vào tay cậu ta rồi chạy trở về, toàn bộ quá trình cũng chỉ mất ba bốn giây.
Lâm Dật Gia: “...”
Quên đi quên đi, coi như không nhìn thấy.
Ăn vụng trong lớp ai cũng thích.
Có đôi khi cũng không phải bởi vì đói không chịu nổi, mà là lúc đi học mê mẩn.
Dọc đường đi, bạch tuộc viên đã nguội, không ăn ngon như lúc mới ra lò.
Nhưng tất cả mọi người không quá để ý, một hộp có sáu viên ở xung quanh còn có thể chia một vòng.
Tuy rằng giáo viên không có ở đây, nhưng nghi thức vẫn phải có.
Bọn họ nhỏ giọng ra dấu tay, dùng khăn giấy bọc bạch tiên viên truyền đi.
Lúc làm bộ nhặt bút thì bỏ vào miệng.
Nhăm...
Sướng.
Bởi vì Bùi Duẫn mua thêm mấy hộp, cả lớp gần như đều được chia một viên.
Bởi vậy đối với chuyện Lâm Dật Gia không ghi tên bọn họ, mọi người cũng đều mắt nhắm mắt mở.
Ăn ké chột dạ.
Lúc sắp tan học, Tần Trú nhận được một cú điện thoại.
Anh không ra ngoài, nghe máy ở phòng học.
Anh nghe đối phương nói vài câu, sau đó nói một tiếng “Biết rồi” thì cúp máy.
m thanh đứt đoạn truyền đến từ điện thoại.
Bùi Duẫn bất giác dừng bút.
Bởi vì cậu nghe thấy “Bùi Kiến Phong“.
Tần Trú cúp điện thoại, thấy Bùi Duẫn trông mong nhìn anh, nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ông ta sẽ hai bàn tay trắng.”
Bùi Duẫn im lặng một lúc, nói: “Đây có được xem là nhân quả báo ứng không?”
Tần Trú: “Có lẽ.”
Phá hủy thứ mà một người quan tâm nhất cũng giống như phá hủy trụ cột tinh thần của ông ta.
So với chết còn khó chịu hơn.
Bùi Duẫn không nói gì.
Tần Trú: “Sao vậy? Cậu không nỡ?”
Bùi Duẫn đang cúi đầu nhắn tin: “Tin tốt như vậy phải nói cho mẹ tôi biết để cùng vui chứ.”
Tần Trú bật cười.
Tần Trú đã liên lạc với ông chủ lớn kia, không cần kiêng dè nhà họ Tần, cứ xuống tay làm.
Ông chủ lớn tuy rằng vừa ngu xuẩn, tầm nhìn vừa thiển cận, nhưng rất nhanh đã hiểu ra nhà họ Tần không đối phó với ông ta.
Ông chủ lớn không ngại mình làm đao một lần, dù sao nhân cơ hội này ông ta cũng có thể kiếm được chỗ tốt, Bùi Kiến Phong đang khai thác một mảnh đất ông ta nhìn trúng đã lâu.
Nhà họ Tần cắt đứt những con đường khác của Bùi Kiến Phong, chỉ có ông chủ lớn vươn đến một cành ô liu độc.
Danh tiếng ông ta kém, nền tảng không sạch sẽ, còn không biết xấu hổ, ai hợp tác với ông ta đều có thể rách một lớp da.
Nhưng Bùi Kiến Phong không có lựa chọn nào khác, một tay bắt lấy.
Nọc độc đã lưu lại trên tay Bùi Kiến Phong, lúc ông ta ý thức được không đúng thì đã muộn.
Cuối cùng, trước mặt Bùi Kiến Phong là một bản hợp đồng, cùng với bản kế hoạch.
Hợp đồng vô cùng không biết xấu hổ, nói ngắn gọn chính là ông chủ lớn có thể trả tiền, nhưng Bùi Kiến Phong phải đưa tất cả cổ phần cho ông ta, từ nay về sau công ty không còn là của Bùi Kiến Phong, bản thân ông ta từ ông chủ nghỉ hưu danh dự thành giám đốc bộ phận.
Kế hoạch rất có lệ, nhưng Bùi Kiến Phong nhìn ra một thân mồ hôi lạnh.
Không có gì khác, trong kế hoạch viết làm sao hủy hoại ông ta.
Bùi Kiến Phong đứng ngồi không yên, sắc mặt vô cùng khó coi.
Ký rồi, công ty vẫn còn, có lẽ còn có thể chuyển nguy thành an, từ nay về sau có chỗ dựa vững chắc.
Không ký, công ty trực tiếp phá sản, mà ông ta cũng phải gánh một khoản nợ lớn.
Không thể thoát khỏi món nợ này, ông chủ lớn nói: “Ông có thể bỏ qua, nhưng sau khi ông bước ra khỏi đây, tôi sẽ cho người theo dõi ông.”
Bùi Kiến Phong: “Tôi có thể suy nghĩ vài ngày không?”
Ông chủ lớn cười tủm tỉm: “Không thể.”
Bảo vệ dũng mãnh chặn cửa, giống như ông ta không ký thì không thể đi ra cửa.
Bùi Kiến Phong không thể tranh thủ được thời gian xin giúp đỡ, trong lòng hận đến mức muốn trực tiếp cầm dao đâm ông ta.
Ông chủ lớn không kiên nhẫn, ở trước mặt ông ta gọi điện thoại, còn chưa nói được hai câu, Bùi Kiến Phong nghe ra ý của ông ta, lập tức nói: “Ký, tôi ký.”
Hợp đồng ký xong, ông chủ lớn nói: “Hãy nhanh chóng hoàn thành các thủ tục cần thiết, bắt đầu công việc mới đi, Bùi tổng giám.”
Bùi tổng giám xanh mặt.
Bùi Kiến Phong nhìn mặt heo đắc ý của ông chủ lớn, trong lòng lạnh lùng nghĩ, để cho rừng còn xanh thì sợ gì không có củi đốt.
Cứ chờ xem.
Chuyện của Bùi Kiến Phong chỉ là đề tài tán gẫu ngắn trên bàn cơm nhà họ Tần.
Hai vị quý bà đã sớm tay trong tay tắm rửa xong, cùng nhau làm spa, vừa kịp xuống lầu thì đúng lúc Bùi Duẫn và Tần Trú về đến nhà.
Tần phu nhân vẫy tay với bọn họ: “Nào, phòng bếp có làm chút đồ ăn khuya, cùng ăn một ít đi.”
Chung Lan Tâm được Tần Trú phái người đón, chuẩn bị ở vài ngày, nhưng không ngờ ngày đầu tiên đã đối mặt với cám dỗ không thể kháng cự: “Có rau không? Tôi ăn chút rau là được rồi.”
Tần phu nhân nói: “Có thì có.”
Rất nhanh Chung Lan Tâm đã hối hận.
Xiên nướng, sashimi, tôm hùm đất, gà rán, thậm chí còn đặt một cái đĩa nướng và nồi lẩu nhỏ.
Chung Lan Tâm: “...”
Cái này mẹ nó gọi là ăn khuya?
Đầu bếp nói: “Chuẩn bị vội vàng, thiếu một ít.”
Chung Lan Tâm: “...”
Tần phu nhân nói: “Đủ rồi, không lãng phí.”
Đầu bếp đặt một bát salad rau trước mặt Chung Lan Tâm: “Sốt ít calo, ngài có thể ăn.”
Chung Lan Tâm cứng ngắc gật đầu: “Cảm ơn.”
Bùi Duẫn dùng nĩa xiên một miếng gà rán: “Mẹ, mẹ xem con gà rán này, ngoài giòn trong mềm, chấm một miếng nước sốt, thơm ngon giòn tan.”
Chung Lan Tâm ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Con xem nắm đấm của mẹ, vừa lớn vừa cứng, một đấm rơi xuống, não văng khắp nơi.”
Bùi Duẫn: “Mẹ ra nắm đấm đi con ra bao.”
Chung Lan Tâm: “...” Bệnh thần kinh.
Tần Trú lấy tôm hùm đất đến lột, lột xong một con, thừa dịp hai người lớn không chú ý mới ném vào trong chén Bùi Duẫn.
Bùi Duẫn ngẩn ra, nhỏ giọng nói: “Tôi tự làm được.”
Tần Trú: “Tôi không ăn.”
Lột một con ném một con khá phiền phức, Tần Trú lột xong một đĩa, đổi đĩa với cậu.
Sau đó Tần Trú nhìn cái đĩa kia nở nụ cười.
Ở giữa đĩa dùng tương cà chua, xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ trái tim.
“Tần Trú à.”
Chung Lan Tâm thình lình gọi anh.
Lúc Tần Trú ngẩng đầu, nụ cười bên môi còn chưa tan đi: “Dì, sao vậy?”
Bà thấy việc này rất nhiều, nhưng tên cặn bã nhận được báo ứng vẫn là tiết mục bà rất thích: “Không có gì, để cho ông ta thoải mái nhiều năm như vậy đã hời cho ông ta lắm rồi.”
Chung Lan Tâm: “Đúng!”
Các bà chỉ tán gẫu vài câu rồi bỏ qua chuyện này.
Giống như chỉ là một người không quan trọng.
Nhưng Chung Lan Tâm không thể quên nhân tình này: “Về sau con có cái gì cần thì cứ việc mở miệng.”
Tần Trú rất dứt khoát: “Được ạ.”
Bùi Duẫn cầm tôm hùm đất chấm nước sốt, nhìn anh một cái.