Hai người ở trong căn cứ bí mật một lúc rồi mới đi ra, khi hai người bước ra lần nữa, vẻ mặt Nhan Thu Chỉ đã trở lại bình tĩnh, Trần Lục Nam lại càng bình tĩnh hơn.
Như thể người vừa làm chuyện xấu trong tủ quần áo kia vừa rồi đó không phải là anh.
Hai người nhiếp ảnh gia cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy họ, mang theo máy ảnh đến và hỏi: "Anh Trần và Thu Chỉ vừa đi đâu vậy?"
Nhan Thu Chỉ nhìn Trần Lục Nam.
Trần Lục Nam bình tĩnh nhìn máy quay, bình tĩnh nói: "Nhan Nhan nói bên đó có điều thú vị, liền dẫn tôi đi xem."
Hai người: "Hả?"
Họ nhìn nhau nói: "Tại sao chớp mặt đã không thấy tăm hơi đâu rồi?"
Nghe vậy Nhan Thu Chỉ nhướng mày, nhìn hai người họ nói: "Đây là bí mật."
"….."
May mắn thay Hướng Minh Nguyệt và những người khác cũng đi tới, trực tiếp chuyển chủ đề.
Nhan Thu Chỉ cúi đầu liếc mắt nhìn Trần Lục Nam.
Trần Lục Nam trầm thấp cười, trong lòng hai người đều ngầm hiểu.
Mọi người xung quanh cảm thấy bầu không khí giữa hai người rất kỳ lạ nhưng nhất thời không nói ra được là kỳ lạ ở đâu.
"Bữa tối ăn cái gì?"
"Cái gì cũng được."
"Vậy thì ở nhà nấu đi."
"Được rồi."
Vì trong sân có rất nhiều rau nên tập này được coi là ghi hình dễ nhất, trong sân cần gì cũng có, rau dưa trái cây đầy đủ cả.
Nhan Thu Chỉ còn cố tình gửi một đoạn video ngắn cho Thẩm Mộ Tình và những người khác.
Ngay khi Thẩm Mộ Tình vừa nhìn thấy, cô ấy đã gào lên là muốn đến đây.
Nhan Thu Chỉ dở khóc dở cười nói: "Gần đây cậu không làm việc sao?"
Thẩm Mộ Tình: "Tớ không có! Tớ đang nghỉ ngơi sau khi quay xong một bộ phim truyền hình đó." Cô ấy kêu gào: "Tớ muốn đi, các cậu quay xong sẽ trực tiếp quay về sao? Ở lại thêm vài ngày đi, đợi tớ đến đó chơi."
Nhan Thu Chỉ mỉm cười: "Tớ và Trần Lục Nam chỉ có thể đợi cậu một ngày thôi."
"Tại sao?"
Nhan Thu Chỉ bất đắc dĩ nói: "Hai chúng tớ cần phải vào đoàn phim rồi."
"….Cũng đúng."
Thẩm Mộ Tình suy nghĩ một chút rồi nói: "vậy tớ đợi Khương Thần và những người khác cũng nghỉ phép rồi đi vậy, nhiều người sẽ vui vẻ hơn."
"Được."
Sau khi tắt cuộc gọi video, Trần Lục Nam quay đầu nhìn cô: "Tại sao đột nhiên muốn nói với Thẩm Mộ Tình vậy?"
Trước đây Nhan Thu Chỉ không nói nhiều với mọi người về chuyện ở đây, thỉnh thoảng sẽ nói nhưng cô chưa bao giờ chủ động mời mọi người đến đây chơi hay gì cả.
Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút rồi nói: "Đột nhiên cảm thấy nên buông xuống rồi."
Nhiều năm như vậy, cô luôn lo lắng thấy nhìn cảnh mà đau lòng, luôn sợ bản thân khi nghĩ đến nơi này sẽ luyến tiếc, năm đó sau khi người đó rời đi, Nhan Thu Chỉ đã chuẩn bị vô số tâm lý rồi mới cùng Nhan Phong trở về thành phố lớn.
Kể từ khi đó, mọi thự ở nơi đây đều trở thành bí mật nho nhỏ của riêng cô, cô không nỡ cũng không muốn chia sẻ với người khác.
Nhưng bây giờ nhìn lại, chia sẽ nói với người thân và bạn bè dường như cũng khá tốt.
Cô đã trưởng thành, luyến tiếc như cũ có, nhưng khoảng thời gian đó sẽ là kỉ niệm đẹp nhất của cô, mà không phải là đau khổ.
Trần Lục Nam trầm giọng đáp lại, cúi đầu nhìn cô: "Chúng ta đi thăm bà ấy?"
Nhan Thu Chỉ sững sờ, sau đó nhớ ra mình chưa từng đưa Trần Lục Nam đến thăm bà ấy.
Cô đột nhiên mỉm cười, gật đầu và nói: "Được, sau khi ghi hình chương trình xong, buổi tối chúng ta sẽ đi nhé."
"Được."
Trần Lục Nam đưa tay xoa xoa đầu cô: "Trở về đi."
Hai người chậm rãi bước vào nhà từ sân sau, mặt trời lặn hướng tây, ánh hoàng hôn kéo dài bóng dáng của họ, khiến họ vô tình trùng lặp vào nhau.
Giống như là quỹ đạo giống nhau, ngẫu nhiên gặp gỡ nhau đến cuối cùng lại không thể tách rời.
Sau khi tập cuối của chương trình được ghi hình xong, mọi người vẫn có chưa đã thèm.
Đây là chương trình tạp kỹ thoải mái và thư giãn nhất mà họ từng quay, dù là khách mời hay nhân viên công tác, thật sự đều rất tốt.
Mọi người đi trước, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam lùi lại một ngày, mọi người trong lòng đều hiểu nhưng cũng không hỏi thêm nhiều.
Tuy rằng tò mò tự hỏi tại sao khi còn nhỏ Nhan Thu Chỉ lại lớn lên ở đây nhưng cô không chủ động nói ra, mọi người cũng sẽ không hỏi.
Mỗi người đều có một bí mật của riêng mình, đôi khi cần giữ cho mọi người một không gian riêng tư.
Vào đêm cuối cùng, mỗi người đều làm một cuộc phỏng vấn độc quyền.
Sau khi mọi người rời đi, Nhan Thu Chỉ tò mò nhìn Trần Lục Nam, cô đưa tay chọc vào mặt anh, trầm giọng hỏi: "Anh còn chưa nói cho em biết, anh đã nói gì trong cuộc phỏng vấn tối hôm qua."
Tối hôm qua cô vô tình nhìn thấy nó ở trên tầng, đương nhiên điều quan trọng hơn là lúc sáng ánh mắt nhân viên công tác nhìn cô có chút không đúng lắm.
Nhan Thu Chỉ không thể hiểu được, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cô có thể đại khái đoán được những gì Trần Lục Nam đã nói.
Trần Lục Nam mỉm cười, nhìn cô và nói: "Chờ khi nào phát sóng sẽ biết thôi."
Nhan Thu Chỉ bĩu môi: "Nhưng bây giờ em muốn biết."
Trần Lục Nam cười lắc đầu: "Quên rồi."
"……"
Nhan Thu Chỉ kinh ngạc trừng mắt nhìn chằm chằm vào anh: "Anh nói cái gì?"
Trần Lục Nam trầm thấp cười, xoa xoa tóc của cô nói: "Mẹ thích cái gì?"
"….." Cô ngẩn ra, thì thào nói: "Thích hoa."
Cô ngẩng đầu nhìn Trần Lục Nam mỉm cười, trầm giọng nói: "Mẹ em rất yêu cái đẹp, thích những bông hoa có màu sắc sặc sỡ, chúng ta ra sân hái một bó hoa đi."
Trần Lục Nam bật cười, nhẹ giọng đồng ý: "Được."
Hai người hái hoa trong sân, Trần Lục Nam cố ý bó thành một bó lớn, trông rất đẹp mắt.
Suy nghĩ đến việc lần đầu tiên đến, Trần Lục Nam cũng chuẩn bị một số vật phẩm khác.
Buổi trưa hai người đi đến nghĩa tra, sau khi mẹ Nhan chết, bà ấy được chôn cất ở đó theo yêu cầu của bà ấy.
Khi Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam đến, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ.
Cô đi đến và đi trên con đường này năm nào cũng vậy, mỗi năm tới đây đều là lúc thời tiết mưa dầm kéo dài.
Đây là lần đầu tiên trời nắng to như bây giờ.
Nhan Thu Chỉ đi phía trước, Trần Lục Nam cũng không phát ra tiếng động quấy rầy cô.
Khi đến trước một bia mộ, Nhan Thu Chỉ dừng lại, cô nhìn Trần Lục Nam, thấp giọng nói: "Ở đây."
Trần Lục Nam cúi đầu, nhìn thấy tấm ảnh trên bia mộ.
Người trong bức ảnh thật xinh đẹp và thu hút, là một vẻ đẹp đã phai mờ bởi tuổi tác, đôi mắt đó rất giống với Nhan Thu Chỉ, dáng vẻ bà ấy cười lên như đang nhìn hai người họ, ôn nhu lại chói sáng.
Trần Lục Nam thực sự đã nhìn thấy bà ấy một lần khi anh còn nhỏ, nhưng khi đó anh còn quá nhỏ, trí nhớ cũng không sâu sắc.
Trong ấn tượng của anh, vợ của bác Nhan rất đẹp.
Anh mơ hồ nhớ rằng khi Nhan Thu Chỉ được đón về nhà, mẹ Trần còn cảm khái nói không ngờ mẹ cô trẻ tuổi như vậy mà đã mắc bệnh nặng rồi, bỏ lại cô rồi rời đi trước.
…..Thực sự xin lỗi, bây giờ con mới cùng Nhan Nhan đến thăm mẹ.
Nhan Thu Chỉ nhìn người phụ nữ trước mặt đang cười với mình, lại nghe thấy giọng nói của Trần Lục Nam, hốc mắt cô chợt nóng lên.
Cô liếc nhìn người đàn ông đẹp trai ở bên cạnh, trong mắt anh là sự tập trung và tôn trọng. Cô hơi dừng lại, đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn.
Cô nhìn lại Trần Lục Nam, đưa tay chạm nhẹ vào người phụ nữ trong bức ảnh, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con đưa Trần Lục Nam đến gặp mẹ."
Cô mím môi, nhẹ nhàng nói: "Thật sự xin lỗi, vì đã mất nhiều thời gian như vậy mới đưa anh ấy đến đây."
Cô cười: "Còn cần con giới thiệu lại một lần nữa không? Anh chính là người mà con rất thích đó, cũng là chồng con, Trần Lục Nam."
…..
Nhan Thu Chỉ lải nhải một lúc, Trần Lục Nam đi cùng cô.
Một lúc sau, Trần Lục Nam nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Em nói chuyện với mẹ đi, anh sang bên kia đợi em."
Anh cố ý cho cô một không gian riêng.
Nhan Thu Chỉ hiểu: "Được."
Sau khi nhìn bóng lưng của Trần Lục Nam bước đi xa, Nhan Thu Chỉ tiếp tục nói những gì mà vừa rồi cô chưa nói.
Cô nhẹ nhàng nói: "Mẹ, hiện tại con sống rất tốt, mẹ yên tâm." Cô nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa, thì thào nói: "Trần Lục Nam cũng rất tốt với con."
Cô nói: "Mẹ có thể yên tâm được rồi."
Gió ở nghĩa trang thổi nhẹ, thổi tung mái tóc của cô.
Lời nói của Nhan Thu Chỉ giống như gió, nhẹ nhàng thổi qua, rồi từ từ tan biến theo gió.
Tất cả những bí mật nhỏ của cô, một vài suy nghĩ không ai có thể chia sẻ, tất cả đều bị thổi bay vào lúc này.
Cuối cùng, cô nhìn người trong bức ảnh nói: "Con đã lớn rồi, mẹ ở đó cũng đừng đau lòng buồn khổ nữa." Cô mỉm cười nói: "Bởi vì con đã không cần tình yêu thương của cha mẹ nữa, con đã có Trần Lục Nam rồi."
Cô quay đầu nhìn người đàn ông đang nhìn mình bằng đôi mắt sáng ngời cách đó không xa, trầm giọng nói: "Bây giờ anh ấy là tất cả với con, con có thể cùng anh ấy chia sẻ mọi buồn vui, trước đây mẹ luôn nói rằng, Nhan Nhan của chúng ta cần phải tìm được một người biết yêu thương chăm sóc mình, sẽ dung túng cho tính cách nhỏ nhen của con, con đã tìm được rồi."
Cô nghẹn ngào một chút rồi nhẹ nhàng nói: "Nhan Nhan của mẹ đã tìm được rồi, cho nên mẹ có thể yên tâm được rồi." Cô nói: "Mẹ, đêm qua con mơ thấy mẹ đó…. Con nhớ mẹ rồi."
………
Chờ khi Nhan Thu Chỉ đi từ bên kia tới, Trần Lục Nam cúi đầu nhìn xuống đôi mắt đỏ hoe của cô, đưa tay ra ấn nhẹ, khàn giọng nói: "Nói xong chưa?"
"Ừm."
Nhan Thu Chỉ ngước nhìn anh: "Sau này mùa hè mỗi năm em muốn trở về thăm mẹ."
Trần Lục Nam thấp giọng đồng ý nói: "Được."
Anh nắm lấy tay Nhan Thu Chỉ, đan vào ngón tay cô: "Mỗi mùa hè sau này, anh sẽ cùng em trở về."
"Ừm."
Hai người thì thào nói với nhau, bóng dáng dần dần biến mất.
Nhưng lời hứa hẹn sẽ không xa, cũng sẽ không đi được.
Mọi lời hứa ở đây, Trần Lục Nam đều sẽ cùng Nhan Thu Chỉ thực hiện hóa nó.
Trước khi đi, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam tự mình đến thăm bà ấy, bà ấy vẫn luôn nắm tay Nhan Thu Chỉ, nhìn Trần Lục Nam, miệng nói liên tục: "Hãy đối xử tốt với cô gái nhỏ của chúng tôi….."
Nhan Nhan cúi đầu không nói gì.
Trần Lục Nam cúi đầu thấp giọng hứa: "Bà ơi bà yên tâm đi, nhất định như vậy ạ."
"Được…. Được….." Bà Từ liên tục nói, bà ấy đưa tay sờ đầu Nhan Thu Chỉ: "Đã lớn như thế này rồi."
Cô nói: "Bà cũng yên tâm ạ."
"Bà Từ."
Nhan Thu Chỉ cố nén những giọt nước mắt của mình, không thể kìm được sự xúc động của mình.
Bà Từ mỉm cười, nhìn cô nói: "Bà sẽ không tiễn các con đâu, con phải ngoan nhé."
"Được."
Nhan Thu Chỉ nhìn cô: "Bà giữ gìn sức khỏe, lần sau Nhan Nhan sẽ trở về thăm bà."
"…….Được."
Sau khi xoa dịu cảm xúc của bà Từ, Từ Phong đích thân lái xe đưa hai người ra sân bay.
Ngay cả A Hoàng cũng đưa theo cùng.
A Hoàng lưu luyến nhìn Nhan Thu Chỉ, vẫn tiếp tục cọ vào chân cô.
Nhan Thu Chỉ sờ sờ đầu nó, nhìn về phía Từ Phong: "Gần đây tinh thần A Hoàng không tốt lắm."
Từ Phong gật đầu, lười biếng nói: "Gần như vậy."
Nhan Thu Chỉ giật mình kinh ngạc nhìn anh ấy: "Cái gì mà gần như vậy?"
Từ Phong bất lực mỉm cười: "Đã hơn mười năm rồi, tuổi thọ của nó còn dài hơn nhiều so với những con chó bình thường khác."
Anh ấy nói: "Nó già rồi."
Lông mi Nhan Thu Chỉ run lên, không nói gì.
Năm tháng tuy dài, nhưng dường như chỉ trong nháy mắt, mười năm đã trôi qua rồi, một chút cũng không dài.
Cô không nói thêm gì nữa, chỉ đưa tay ra xoa đầu A Hoàng.
Khi xuống xe, A Hoàng vẫn lưu luyến không rời đi theo cô, Từ Phong khịt mũi khiển trách: "Nhìn rõ đi, ai mới là chủ nhân của mày."
A Hoàng: "……"
Nhan Thu Chỉ không nói gì: "Tại sao anh lại ấu trĩ như vậy?"
Từ Phong kéo A Hoàng nhìn hai người họ: "Không tiễn các em vào nữa, giữ gìn sức khỏe nhé."
"Ừm."
Nhan Thu Chỉ nhìn anh ấy: "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em nhé."
"Biết rồi."
Từ Phong liếc nhìn Trần Lục Nam, dừng lại một chút rồi nói: "Đối xử tốt với cô gái nhỏ nhé."
Anh ấy nói: "Nếu không, bà của tôi và A Hoàng sẽ tìm anh tính sổ đó."
Trần Lục Nam cười nói, ngữ khí nghiêm túc nói: "Yên tâm đi."
Nhan Thu Chỉ không thích kiểu phân biệt này, luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, lại sợ mình không thể khống chế được cảm xúc.
Nói xong hai câu này, Từ Phong cũng không thèm để ý đến bọn họ, trực tiếp đuổi bọn họ đi.
Nhìn thấy dáng vẻ Từ Phong lái xe trở về, Nhan Thu Chỉ đứng tại chỗ, rất lâu sau không động đậy.
Đột nhiên, giọng nói của Trần Lục Nam từ bên cạnh truyền đến: "Làm sao vậy, lưu luyến A Hoàng sao?"
Cô lập tức kìm nén cảm xúc đang trào dâng và trừng mắt nhìn Trần Lục Nam: "Ôi trời, anh thật là phiền phức."
Trần Lục Nam cười khẽ, nhéo mặt cô: "Đợi nghỉ ngơi sau khi quay xong bộ phim này rồi, chúng ta sẽ trở về thăm họ."
"Được."
Sau khi trở về, hai người nghỉ ngơi một ngày, sau đó lại vào đoàn phim.
Bộ phim của đạo diễn Quan có tên là (Tuổi thọ), là một mối quan hệ yêu- ghét trong thời Trung Hoa Dân Quốc, với mối quan hệ ngược luyến sâu sắc.
Biên kịch Bác Ngọc, nam chính là Trần Lục Nam, là tác phẩm đầu tiên anh nhận sau khi về nước sau khi đi du học nước ngoài, nữ chính là Nhan Thu Chỉ, một nữ diễn viên mới vào nghề.
Sự kết hợp này, đủ để mọi người mong đợi.
Cho dù là biên kịch Bác Ngọc, Trần Lục Nam hay lần đầu tiên Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ kết hợp với nhau, đều khiến người ta quá kinh ngạc rồi.
Quan trọng hơn là, danh tiếng và kỹ năng diễn xuất của các diễn viên khác không tồi, cũng như nhiếp ảnh gia chỉ đạo, thiết kế trang phục, thiết kế bối cảnh,…. Đều là những người có năng lực vượt trội trong nghề.
Ngay sau khi lễ khởi quay chính thức được tổ chức, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam và những người khác đều đã lên hot search.
Vào tối hôm đó, Blog chính thức của bộ phim cũng trực tiếp gửi ảnh tạo hình của hai người họ ra, tạo hình sườn xám của Nhan Thu Chỉ, bộ quân phụ của Trần Lục Nam và cách trang điểm của các diễn viên khác đều khiến người hâm mộ phát cuồng.
(Aaaaaaaa tôi chết mất, tôi chết mất! Bộ phim điện này ảnh này nhất định phải xem!!!)
(Wow wow wow wow wow! Bộ sườn xám trên người Nhan Thu Chỉ đẹp quá!! Chết tiệt, cô ấy thật hợp với sườn xám, yêu mất rồi yêu mất rồi!)
(Thử hỏi ai mà không yêu tạo hình của Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ chứ! Đạo diễn Quan quá tinh mắt mà.)
(Trời ơi, tôi thật sự đã lâu lắm rồi không xem phim của Trần Lục Nam rồi, cầu xin đạo diễn Quan nhanh hoàn thành đi được không! Cuối năm nay công chiếu đi được không!)
(Không thể đợi được nữa, không thể đợi được nữa, anh Bác Ngọc là một nhà biên kịch, vì vậy bộ phim này sẽ rất xuất sắc!)
(Aaaaaaaaaaaaaaaa Được Trần Lục Nam nhìn một cái tôi sẽ chết mất.)
(Ôi ôi ôi Ngoại hình và hình thể này của Nhan Thu Chỉ thật là tuyệt vời mà, tôi thật ghen tị với Trần Lục Nam đó!!)
(Ôi ôi ôi ôi sườn xám có bán không? Sau khi quay xong có thể bán đấu giá không??)
………
Vào ngày đầu tiên khởi động máy, sau khi nghi thức khởi quay kết thúc, buổi chiều vài người sẽ chụp ảnh tạo hình, cũng chụp luôn một cảnh phim, mọi chuyện diễn ra thuận lợi, cũng coi như là một điềm tốt.
Vào buổi tối, sau khi Blog chính thức đăng ảnh chụp lên, Nhan Thu Chỉ vốn định chia sẻ nhưng kết quả sau ngay sau khi đăng nhập Weibo, cô liền nhìn thấy bình luận của người hâm mộ để lại.
Cô không thể nhịn được cười, chia sẻ nó cho Trần Lục Nam.
"Người hâm mộ đều khen em đẹp này."
Trần Lục Nam không nói gì.
Nhan Thu Chỉ ngẩng đầu nhìn anh, đưa ngón tay chọc chọc bả vai anh: "Tại sao anh không nói gì?"
Trần Lục Nam dừng lại, suy nghĩ về dáng vẻ lúc chiều anh nhìn thấy cô.
Anh luôn biết rằng vợ anh rất xinh đẹp, là kiểu xinh đẹp động lòng người. Tạo hình sườn xám mà Trần Lục Nam cũng từng nhìn thấy trên mạng trước đây, và cô cũng từng mặc nó khi xuất hiện trong một bộ phim trước đó. Nhưng đó không thực sự ở trước mặt anh, cho nên dù là ngạc nhiên thì anh cũng không xúc động quá.
Nhưng lúc buổi chiều, đó lại chân thật thực sự.
Người mặc sườn xám màu tối, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười, nhất cử nhất động đều quyến rũ đến mức khiến người ta không thể rời mắt được.
Nét mặt của cô tinh xảo, trang điểm cũng tương đối cổ điển, với đôi môi đỏ và mái tóc xoăn nhỏ, khi cô mở rèm bước ra, vòng eo thon thả và xinh đẹp, chậm rãi động lòng người, tà áo che khuất phong cảnh, càng như ẩn như hiện hơn.
Phong tình nơi khóe mắt đuôi mày hoàn toàn không thể che giấu được.
Trong khoảnh khắc đó, Trần Lục Nam thất thần.
Mặc dù anh đã thấy gương mặt trang điểm tinh tế, mặt mộc thậm chí là cả dáng vẻ nở vộ khi ở dưới cơ thể anh, nhưng Trần Lục Nam ở khoảnh khắc đó vẫn cảm thấy một cảm giác ngạc nhiên khác.
Là nhìn thấy ở trên người cô.
Ngay lúc đó, anh muốn giấu cô đi.
Bị bao vây bởi những lời cảm thán của các nhân viên công tác, một lúc lâu sau, Trần Lục Nam mới định thần lại.
Bác Ngọc còn ở bên cạnh anh nói vài câu: "Trước đây tôi cảm thấy Nhan Thu Chỉ thích hợp với tạo hình này, không ngờ lại là sự thật, thật khiến người ta ngạc nhiên mà."
Trần Lục Nam nhẹ nhàng đáp lại.
Anh cũng không nghĩ tới.
……….
Nhan Thu Chỉ nhìn người ngây ngốc ở bên cạnh, không nhịn được mà gọi lớn: "Trần Lục Nam."
Trần Lục Nam thu lại những suy nghĩ vẩn vơ rồi cúi đầu nhìn cô: "Em biết anh đã nghĩ gì khi nhìn thấy tạo hình của em chiều nay không?"
"Hả?" Nhan Thu Chỉ sửng sốt kinh ngạc nhìn anh: "…..Anh đang nghĩ gì vậy?"
Yết hầu của Trần Lục Nam cuộn lên, anh kéo người ngồi lên đùi của mình, dựa vào tai cô nói nhỏ: "Anh nghĩ muốn đưa em về khách sạn."
"……"
Trong khi nói chuyện, tay của Trần Lục Nam cũng không dừng lại.
Anh hôn lên vành tai cô, xoa xoa hai bên thái dương của cô, dính chặt vào nhau như hai người tình không thể tách rời.
Hai tay anh du tẩu trên cơ thể cô, lòng bàn tay nóng rực đốt cháy da thịt cô.
Đèn trong phòng không biết từ khi nào cũng mờ đi, chỉ còn lại một thứ ánh sáng mơ hồ phản chiếu bóng dáng hai người họ.
Từ trong bóng tối có thể mơ hồ nhìn thấy hai người ôm lấy nhau, bóng dáng trùng điệp cùng một chỗ, phập phập phồng phồng, khiến người ta mơ màng.
Thỉnh thoảng, có tiếng than nhẹ vang lên, khiến ánh trăng nghe thấy cũng ngượng ngùng trốn vào trong tầng mây.
Cuối cùng khi mọi chuyện kết thúc, Trần Lục Nam ghé vào tai cô và nói cho cô biết câu trả lời cho câu hỏi cô vừa hỏi.
"Tự tay cởi chiếc váy đó ra."
"….."
Nhan Thu Chỉ thực sự không tin được những gì người khác nói trước đây, khi cô nhìn Quý Thanh Ảnh làm sườn xám, Quý Thanh Ảnh cũng đã truyền cho cô rất nhiều kiến thức.
Đại khái chính là sườn xám là ngôn từ khao khát của thời đại đó, hơn nữa loại ngôn từ khao khát này vẫn còn tiếp tục đến hiện tại.
Mặc dù đã có một khoảng thời gian suy giảm, nhưng điều này không có nghĩa là phong cách thể hiện của sườn xám sẽ biến mất.
Sườn xám vừa có vẻ đẹp gợi cảm, vừa có vẻ đẹp trí tuệ, nói còn có rất nhiều thứ tiêu biểu.
Cuối cùng, Quý Thanh Ảnh cũng nói rằng, một số người đàn ông rất có tình tiết sườn xám, giống như một số người nhìn thấy con mèo hóa trang thành người giúp việc gì đó vậy.
Lúc đó Nhan Thu Chỉ cũng không hoàn toàn tin vào điều đó, cô cảm thấy sườn xám rất đẹp, có thể phô diễn đường cong cơ thể của một người một cách hoàn hảo, là một loại ý vị.
Nhưng đêm nay, cô đã cảm thấy những gì Quý Thanh Ảnh nói có chút có lý.
Tại sao trước đây cô không phát hiện ra…. Trần Lục Nam cũng có chút tình tiết sườn xám vậy?
Cuối cùng, Nhan Thu Chỉ khàn giọng, thậm chí còn hứa với Trần Lục Nam vài chuyện, anh mới buông tha cho cô.
"Thật sao?"
Anh cúi đầu hôn lên má cô, nhỏ giọng hỏi.
Nhan Thu Chỉ thậm chí còn không muốn nhìn anh.
Trần Lục Nam cười trầm mặc, suy nghĩ đến ngày mai vẫn phải quay phim, anh miễn cưỡng buông tha cho cô.
Vào ngày hôm sau khi quay phim, ngay khi Nhan Thu Chỉ thay quần áo, cô nhận thất rằng Trần Lục Nam đang nhìn cô có chút không đúng.
Cô bối rối vội vàng đưa ánh mắt đi chỗ khác.
Bởi vì chỉ mới khởi quay nên Quý Thanh Ảnh là người thiết kế trang phục cho Nhan Thu Chỉ và các nữ diễn viên khác, tạm thời ở lại đoàn phim để giải quyết những trường hợp khẩn cấp.
Đạo diễn còn đặc biệt dành cho cô ấy một phòng làm việc để cải tạo sườn xám.
Trang phục của Nhan Thu Chỉ trong cảnh quay, vẫn chưa hoàn thiện toàn bộ, sẽ được thay đổi theo thời gian, Quý Thanh Ảnh cơ bản phải đi theo toàn bộ quá trình, dù nói cô có trợ thủ gì đó, nhưng đồ của Nhan Thu Chỉ đều là cô ấy tự tay làm toàn bộ.
Khối lượng công việc rất lớn.
Lúc này, Nhan Thu Chỉ đã quay xong một cảnh quay, vừa mới khởi quay nên cũng không quá khó, nó kết thúc một cách dễ dàng nhẹ nhàng.
Tất nhiên, điều này cũng là do cô đã học thuộc lòng kịch bản sau khi nhận được kịch bản, cố gắng tìm ra tính cách của các nhân vật.
Sau khi quay xong, Nhan Thu Chỉ liền chạy đến phòng làm việc của Quý Thanh Ảnh.
"Tại sao cô lại đến đây?"
Sau một khoảng thời gian, mối quan hệ của cả hai đã trở nên thân thiết hơn nhiều, và ngày càng trở nên thân thiết hơn nữa.
Nhan Thu Chỉ mỉm cười, nhìn cô ấy nói: "Tôi chỉ đến xem thôi."
Quý Thanh Ảnh nhướng mày, ngạc nhiên nhìn cô.
Nhan Thu Chỉ sờ sờ chóp mũi, nghĩ ngợi rồi nói: "Chỉ là…." Cô nói: "Tôi tìm cô có chút chuyện."
"Cô nói đi."
Quý Thanh Ảnh cúi xuống cắt, nhẹ nhàng đáp lại.
Nhan Thu Chỉ trợn mắt hỏi cô ấy: "Đợi sau khi trang phục của đoàn phim kết thúc, tôi muốn đặt may vài bộ sườn xám, cô có thời gian không?"
Quý Thanh Ảnh im lặng trong vài giây: "Cần gấp sao?" "Cũng không vội lắm."
Nhan Thu Chỉ nói: "Cô tính đi làm được."
"Được."
Quý Thanh Ảnh gật đầu và đồng ý: "Sau khi kết thúc tôi sẽ làm cho cô."
"Được."
Trong phòng làm việc im lặng một lúc, trong mắt Quý Thanh Ảnh ẩn chứa ý cười, cô ấy cong môi nhìn về phía cô: "Trần Lục Nam muốn sao?"
"….."
"Ôi." Nhan Thu Chỉ đỏ mặt.
Cô nghẹn ngào không nói nên lời: "Làm sao có thể chứ! Là tôi tự thích thôi."
Quý Thanh Ảnh liếc nhìn cô, nói thẳng ra: "Tai cô đỏ lên cả rồi."
Nhan Thu Chỉ vô thức sờ sờ lên, lỗ tai quả thực nóng rực lên, nhưng đỏ hay không thì cô không biết.
Khi cô ngẩng đầu lên một lần nữa, liền bắt gặp đôi mắt hồ ly của Quý Thanh Ảnh.
Nhan Thu Chỉ: "…..Cô lừa tôi sao?"
Quý Thanh Ảnh không nhịn được bật cười: "Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi."
"….."
Nhan Thu Chỉ hừ lạnh một tiếng: "Người bạn này không đáng làm rồi."
Quý Thanh Ảnh bật cười: "Cái này có gì mà không dễ thừa nhận chứ, bình thường mà." Cô ấy dừng lại, nhìn bộ dạng xấu hổ của Nhan Thu Chỉ, suy nghĩ rồi nói: "Người đàn ông có tình có sự độc chiếm với sườn xám cũng là bình thường, tôi thấy cô, cũng có một thích chế phục đó."
Cô ấy không ngại bị người khác biết về sở thích đặc biệt của mình.
Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ tò mò nhìn cô ấy: "Cái gì mà thích chế phục chứ?"
Lời vừa nói ra, trong đầu Quý Thanh Ảnh đã hiện lên một bóng hình, cô ấy mím môi cười, nhướng mày nói: "Quần áo bác sĩ."
Nhìn vẻ ngoài ngây ngốc của Nhan Thu Chỉ, cô ấy nói thêm: "Tôi có niềm yêu thích với áo khoác phòng thí nghiệm màu trắng, và cũng thích những bộ vest."
Nói rồi, Nhan Thu Chỉ còn chưa kịp nói.
Quý Thanh Ảnh đã cầm cây thước trong tay quơ quơ trước mặt cô: "Tỉnh táo lại chưa, ngạc nhiên như vậy sao?"
"Không phải."
Nhan Thu Chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy và nói: "Tôi muốn giới thiệu đối tượng cho cô."
Quý Thanh Ảnh rũ mắt xuống, cười nói: "Gần đây tôi đã nhìn trúng một người đàn ông rồi, đợi tôi theo đuổi được anh ta thì sẽ có đối tượng thôi."
Nhan Thu Chỉ trợn tròn hai mắt nhìn cô ấy: "Cô đang theo đuổi người ta sao?"
"Đúng vậy."
Cô ấy buồn cười nhìn Nhan Thu Chỉ: "Làm sao chứ?"
Nhan Thu Chỉ lắc đầu, chống cằm nói: "Tôi chỉ nghĩ người có thể khiến cô theo đuổi nhất định không phải là người bình thường.
Quý Thanh Ảnh suy nghĩ một chút, sau đó nghiêng đầu cười nói: "Thật sự không phải là người bình thường, là một người rất thú vị. Có lúc rất lạnh lùng, có lúc lại dịu dàng, tổng hợp nhiều mâu thuẫn."
Cô ấy cười nói: "Nhưng tôi rất thích."
Nhan Thu Chỉ thấy dáng vẻ lâm vào lưới tình của cô ấy, cảm khái nói: "Vậy đợi khi nào cô theo đuổi được rồi thì tôi muốn nhìn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể khiến cô khen ngợi người đó như vậy."
"Được thôi."
Nhan Thu Chỉ không ở lại chỗ Quý Thanh Ảnh quá lâu, sau khi cô nói với cô ấy yêu cầu của mình, cô lại bị Châu Châu gọi ra quay.
Đạo diễn Quan yêu cầu cao, vào buổi sáng, Nhan Thu Chỉ quay phim còn rất thuận lợi, đến buổi chiều, vẫn luôn mắc lại ở một cảnh quay, quay đi quay lại bảy tám lần vẫn chưa được thông qua.
Khi kết thúc cảnh quay, đạo diễn Quan cũng tức giận lên, Nhan Thu Chỉ cũng rất thảm hại.
Đây là cảnh giữa cô và một vai phụ, Trần Lục Nam cũng đúng lúc không có mặt ở đây.
Sau khi đạo diễn Quan nói nghỉ ngơi nửa giờ, Nhan Thu Chỉ mới thở ra một hơi.
Châu Châu nhìn thấy cô như vậy, rất đau lòng nói: "Chị Nhan Nhan, uống chút nước đi."
"Ừm."
Nhan Thu Chỉ cắn môi, thấp giọng nói: "Có phải chị diễn quá tệ không?"
"Không có đâu."
Châu Châu an ủi cô: "Là đạo diễn Quan yêu cầu cao thôi."
Nhan Thu Chỉ bất đắc dĩ nhìn cô ấy: "Chị đi đọc lại kịch bản."
"Ừm."
Nhan Thu Chỉ trở lại phòng nghỉ, cô đã đọc đi đọc lại kịch bản vài lần, nhưng cô không biết rốt cuộc đạo diễn Quan muốn thể hiện dáng vẻ như thế nào.
Khi cô đang xem, có người gõ cửa phòng nghỉ.
"Mời vào."
Nhan Thu Chỉ nhướng mắt nhìn người vừa xuất hiện: "Sao anh lại đến đây?"
Trần Lục Nam đi về phía cô, trả lời nói: "Nghe nói có người bị ủy khuất, anh đến xem xem."
"….."
Nhan Thu Chỉ bĩu môi: "Cũng không phải là ủy khuất, là biểu hiện của em chưa tốt."
Cô gãi đầu có chút buồn rầu nói: "Em không biết đạo diễn Quan muốn cái gì, em cảm giác như mình diễn như thế nào cũng không đúng vậy."
Trần Lục Nam "ừm" một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lấy kịch bản trong tay cô liếc nhìn, rồi lại nhìn cô: "Nếu em là khán giả, em muốn xem cảnh này như thế nào?"
Nhan Thu Chỉ ngẩn ra.
Trần Lục Nam tiếp tục nói: "Hãy đổi một góc độ khác để suy nghĩ, em muốn nhìn thấy hình ảnh gì, loại cảm xúc nào, hai người diễn những cảnh này như thế nào, em mới kích động, mới thích, mới khơi dậy ham muốn của em."
Nhan Thu Chỉ nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, rồi khi cô mở mắt ra lần nữa, toàn bộ biểu cảm của cô đã thay đổi.
Trần Lục Nam cong môi: "Nghĩ ra chưa?"
"Ừm." Cô gật đầu.
Trần Lục Nam bật cười, nhéo vào mặt cô và nói: "Đừng nản lòng, anh sẽ giúp em."
"Được."
Cả hai cùng nhau thử một lần.
Nhan Thu Chỉ lập tức tìm thấy cảm giác.
Cô nhìn về phía Trần Lục Nam, không nhịn được cảm khái: "Tại sao anh lại lợi hại như vậy chứ?"
Trần Lục Nam tự luyến, hôn lên khóe môi cô an ủi: "Không lợi hại thì làm sao làm chồng em được."