Sau khi lên xe, mọi người cũng rõ ràng cảm nhận thấy Nhan Thu Chỉ đang có tâm trạng không tốt, nhưng có Trần Lục Nam ở đó nên họ cũng không hỏi nhiều.
Thị trấn Chiết Tinh kỳ thật rất hẻo lánh, nhưng phong cảnh thiên nhiên ở đây rất tốt và không khí cũng trong lành, giống như đang lạc bước vào thiên nhiên vậy.
Từ sân bay lên xe đi đến đây cần mất ba bốn giờ đồng hồ.
Khi đến cổng thị trấn Chiết Tinh, Lâm Cảnh nhìn khung cảnh bên ngoài, thở dài nói: "Nơi này nhìn cũng không tồi."
Trang Tử Ngang phổ cập nói: "Đó là cần thiết mà, nghe nói ở đây còn có một vườn cây ăn quả rất nổi tiếng, rất đẹp, còn có một ngôi nhà cũng rất đẹp nữa, hình như địa điểm ghi hình lần này của chúng ta là ở đó."
Nhan Thu Chỉ vẫn luôn phân tâm, cũng không nghe thấy những gì mọi người đang nói.
Mãi cho đến khi xe dừng lại, đoàn người lôi kéo hành lý đi vào trong, đi theo nhân viên công tác và tổ đạo diễn dừng lại ở trước một cổng sân, cô mới có phản ứng lại.
Nhan Thu Chỉ kinh ngạc nhìn sân nhỏ trước mặt, cả người càng ngây ngốc hơn.
Đây là----
Cô vẫn còn chưa kịp suy nghĩ, đạo diễn đã lên tiếng nói trước.
"Nơi chúng ta ghi hình lần này là ở tại đây." Đạo diễn nói: "Trông rất đẹp phải không?"
Anh ấy nói: "Đây chính là nơi thích hợp nhất để mọi người nghỉ dưỡng, tôi đã chọn nó trong số hàng nghìn hàng vạn địa điểm khác đó, cảm thấy có giống như suối hoa đào của Đào Uyên Minh không?"
Tất cả mọi người: "….."
Trang Tử Ngang là người đầu tiên cổ động, cười nói: "Đạo diễn, thật sự là có."
Lâm Cảnh cũng cười nói: "Không tệ lắm, không khí ở đây thật trong lành."
Đạo diễn gật đầu, nghiêm mặt nói: "Chỗ này tôi và chủ nhân được ủy thác của nơi này nói chuyện hàn huyên mãi mới có thể quyết định được đó."
Anh ấy nói: "Mọi người đi vào phải cẩn thận, chăm sóc cây cối ở đây thật tốt, đừng làm đổ vỡ đồ đạc."
Anh ấy dặn dò nói: "Căn phòng cho thuê này không đồng ý."
Quan Hà tò mò hỏi: "Tại sao lại là chủ nhân được ủy thác vậy?"
Đạo diễn "a" một tiếng nói: "Có vẻ như căn nhà đã hơn mười mấy năm không có người ở rồi, chủ nhà vẫn luôn không quay về, là ủy thác hàng xóm xung quanh chăm sóc, mọi thứ trong nhà vẫn còn, vẫn giữ được nguyên bản hình dáng ban đầu và rất sạch sẽ, phía sau còn có một vườn cây ăn quả rất lớn, những thứ trong vườn đều có thể ăn được, nhưng không được phá hoại."
Anh ấy lải nhải lan man rất nhiều, lúc này mới bảo mọi người đi vào.
Hành lý của Nhan Thu Chỉ do Trần Lục Nam giữ, cô không hề di chuyển khi mọi người bước vào.
Trần Lục Nam bị Trang Tử Ngang kéo đến nói chuyện, sau khi đi lên hai bước lại dừng lại.
"Nhan Nhan."
Mọi người quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Nhan Thu Chỉ.
"Thu Chỉ, tại sao không đi vậy?"
Nhan Thu Chỉ sửng sốt một chút, mới định thần lại nói: "…. Không sao, tôi chỉ đang suy nghĩ một chuyện thôi."
Trần Lục Nam nghi ngờ nhìn cô, rồi đưa mắt nhìn về khoảng sân trước mặt.
Anh dừng lại, như thể đang nghĩ về điều gì đó.
"Là nơi này sao?"
Nhan Thu Chỉ mỉm môi, gật đầu nói với anh: "Ừm."
Nơi này là nơi cô lớn lên khi còn nhỏ.
Trong cái sân này, mọi thứ ở đây đều giống như trong trí nhớ, về cơ bản không có quá nhiều sự thay đổi.
Nhan Thu Chỉ nhìn lên, thất thần.
Cô nhìn khoảng sân nhỏ độc đáo cách đó không xa, sân cao hai tầng nhưng có một căn gác nhỏ nơi cô từng rất thích ở đó, trên gác xếp có một cửa sổ trong suốt, buổi tối nằm ở đó có thể ngắm trăng và sao, cũng có thể nghe thấy tiếng ve sầu và tiếng chim hót.
Một bên sân trồng đầy hoa, hoa tường vi đang nở rộ, leo lên trên tường ngói, ló đầu ra ngoài như muốn chào đón người đến.
Ngoại trừ hoa tường vi ở hai bên đường mìn còn có nhiều loại hoa khác nhau đủ màu sắc, đỏ tươi rực rỡ, nếu nhìn sâu hơn ở hai bên còn có cả hoa quế.
Nhưng lúc này hoa còn chưa nở, cũng không có mùi thơm đặc biệt gì. Nhưng nhìn từ xa liền cảm thấy vô cùng thoải mái.
Mặc dù Trần Lục Nam đã điều tra qua từ trước, nhưng sự hiểu biết của anh không được thấu đáo như vậy.
Anh chỉ biết rằng nơi Nhan Thu Chỉ lớn lên rất đẹp, nhưng cụ thể như thế nào lại không rõ ràng lắm.
Sau đó có đặc biệt điều tra qua, nhưng vẫn luôn muốn cùng cô trở về thăm, cũng không đích thân đến.
Lần này tận mắt chứng kiến, anh có một cảm giác "nên là như vậy".
Nơi này nên đẹp như vậy.
Cũng chỉ có nơi đẹp như vậy, mới có thể nuôi dưỡng một Nhan Thu Chỉ có tính cách và xinh đẹp như vậy.
Trần Lục Nam siết chặt tay cô, nhỏ giọng nói: "Vậy đi vào giới thiệu cho anh đi?"
Nhan Thu Chỉ ngước nhìn anh, sau khi nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt anh, đột nhiên cảm thấy an lòng hơn.
"Được."
Cô nói: "Chúng ta đi thôi."
"Ừm."
Sau khi bước vào, đạo diễn đột nhiên nghĩ tới một điều đặc biệt.
"Đúng rồi, tôi quên nói với mọi người."
Mọi người đều nhìn anh ấy.
Đạo diễn nói: "Trong ngôi nhà này chỉ có ba phòng, vì vậy việc phân phòng có thể có một chút vấn đề."
Anh ấy nói: "Chúng tôi đã có gắng hết sức điều phối, nhưng mọi người không đồng ý."
Đạo diễn nhìn Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam, ngụ ý rất rõ ràng.
Mọi người cũng đều biết rằng họ là một cặp, đây là kỳ cuối cùng, cũng hy vọng có điều gì đó để xem.
Trần Lục Nam cũng không quan tâm.
Nhan Thu Chỉ nghẹn ngào, ổn định lại cảm xúc hỏi: "Đạp diễn, chắc chắn chỉ có ba phòng sao?"
Đạo diễn gật đầu: "Đúng vậy."
Anh ấy nói: "Kỳ thật, trên gác mái vẫn còn có một hai căn phòng nữa. Nhưng hai căn phòng đó không thể động được, nghe nói là phòng trước đây của chủ nhân, tuyệt đối không thể động vào…"
Anh ấy còn chưa kịp nói xong, Quan Hà đã nói: "Vậy chúng tôi có thể lên gác mái không? Chúng tôi cũng không ngại."
Đạo diễn cười nói: "Gác mái cũng không được."
Tất cả mọi người: "….."
Đạo diễn bất đắc dĩ nói: "Chi bằng Thu Chỉ và anh Trần tạm chấp nhận một chút?"
Nhan Thu Chỉ bất đắc dĩ cười nói: "Sẽ được phép thôi."
Đạo diễn sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn cô: "Cái gì?"
Nhan Thu chỉ hỏi: "Đạo diễn anh thuê căn nhà này của ai?"
"Một bà lão ở căn nhà bà cạnh, nghe nói là bà ấy vẫn luôn chăm sóc nơi này."
Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ gật đầu nhìn đạo diễn nói: "Vậy thì đạo diễn dẫn tôi qua đó nói chuyện chút đi."
Cô cười và nói: "Toi muốn ở trong căn gác mái."
Đạo diễn im lặng một lúc rồi khuyên can: "Thu Chỉ, thật ra không tốt lắm, từ đầu chúng tôi đã nói chuyện rất lâu với nhau, bà lão đó mãi không đồng ý, đến cuối cùng cũng tôi còn bị cháu trai của bà lão đó đuổi ra khỏi nhà."
Nhan Thu Chỉ cười tủm tỉm: "Thật vậy sao?"
Đạo diễn bất đắc dĩ gật đầu: "Thật sự, cho nên tôi khuyên cô từ bỏ đi."
"Vậy không được."
Nhan Thu Chỉ nói: "Tại sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được." Cô nhìn đạo diễn cười nói: "Đạo diễn, hay là anh đi mời người đó qua đây đi, tôi sẽ đích thân nói chuyện với bà ấy."
"….."
Cuối cùng, đạo diễn cũng không thể lay chuyển được Nhan Thu Chỉ, vì vậy anh chỉ có thể đồng ý sẽ đưa cô đi.
Tất nhiên, không chỉ có Nhan Thu Chỉ một mình đến đó, mà còn có những vị khách khác đang xem chương trình nữa.
Bọn họ chính là muốn tham gia cuộc vui.
Đạo diễn nói là bên cạnh, nhưng kỳ khoảng cách cũng hơi xa.
Rẽ vào một con hẻm nhỏ, mới có thể đến được nhà bà lão đó, nhà bà lão cũng là một khoảng sân nhỏ của một gia đình đơn lẻ, trước cửa còn có một con suối nhỏ, nước chảy róc rách nghe rất vui tai.
Thị trấn nhỏ này thực sự rất thích hợp sinh sống.
Khi Nhan Thu Chỉ và mọi người đến, bên trong có một người trẻ tuổi đi ra.
Anh ấy cao và trông rất cứng nhắc, mặc một chiếc áo phong ngắn tay, người có hơi đen.
Sau khi nhìn thấy đạo diễn, anh ấy liền nhíu mày, giọng điệu không tốt lắm nói: "Có chuyện gì vậy?"
Đạo diễn đã quen với thái độ của anh ấy, nhẹ nhàng nói: "Đây là khách mời của chúng tôi đến ghi hình chương trình, muốn đến thăm bà lão một chút."
Người đàn ông khẽ khịt mũi, hờ hững liếc nhìn mọi người: "Bà tôi đang nghỉ ngơi, đừng đến quấy rầy bà ấy."
Anh ấy dừng lại, nhấn mạnh: "Hãy nhớ những gì anh đã hứa với bà tôi trước đây, tất cả mọi thứ trong căn nhà đó không được tự tiện động vào, đi vào như thế nào thì phải giữ nguyên vẹn như vậy, nếu như các anh không lấy tình cũ ra nói chuyện, bà tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho các anh mượn ghi hình chương trình rồi."
Tất cả mọi người: "….."
Rất tốt, lần đầu tiên gặp mặt, bọn họ đã cảm nhận được người này không có thiện ý.
Đạo diễn nhìn Nhan Thu Chỉ đứng sau anh ất, sờ sờ mũi nói: "Thu Chỉ, hay là từ bỏ đi?"
Nhan Thu Chỉ cong môi cười: "Đạo diễn, anh đề cập một chút."
Đạo diễn không còn cách nào khác, chỉ có thể căng da đầu nói: "Chúng tôi đến tìm bà Từ có chút chuyện."
"Có chuyện gì vậy?"
Từ Phong lạnh lùng hỏi.
Đạo diễn nói: "Bởi vì khách mời của chúng tôi, muốn hỏi xem có thể mượn thêm một căn phòng nữa không, đó chính là căn gác mái nhỏ đó."
Vừa dứt lời, Từ Phong không chút do dự nói: "Không được."
Đạo diễn: "……"
"Thật sự là không được sao?" Nhan Thu Chỉ từ phía sau đi ra, nhìn người đàn ông trưởng thành ở trước mặt.
Cô cười nhẹ và nói: "Chúng tôi chỉ mượn ở hai ba đêm thôi, tuyệt đối sẽ không làm hỏng đồ đạc ở bên trong đâu."
Quan Hà nhìn hành động của Nhan Thu Chỉ, muốn kéo cô lại.
Nhưng Trần Lục Nam cũng chưa động, cô ta cảm thấy đó không phải là việc của mình, vẫn là xem náo nhiệt là được.
Nghe vậy, Từ Phong cười chế nhạo, vừa định lên tiếng chế nhạo, anh ấy hơi ngước mắt lên liền nhìn thấy bộ dạng của người vừa đi ra.
Ánh mắt anh ấy chạm vào mắt cô, hơi nheo nheo mắt lại.
Anh ấy còn chưa kịp phản ứng lại, thì một con chó đã chạy từ trong nhà ra.
Con chó trực tiếp lao tới, Quan Hà vô thức kêu lên, nhưng chưa kịp gọi người thì con chó đó đã trực tiếp lao thẳng vào vòng tay của Nhan Thu Chỉ.
"Chết tiệt, Nhan Thu Chỉ nhanh tránh ra đi!"
Vừa dứt lời, con chó vừa chạy ra đó không làm gì Nhan Thu Chỉ cả, chỉ nhiệt tình cọ cọ vào chân cô, cong được Nhan Thu Chỉ ôm vào lòng.
Mọi người đều kinh ngạc.
Ngay sau đó, bọn họ nghe thấy tiếng người của người đàn ông.
"Tại sao cô lại vô lương tâm như vậy?"
Mọi người cúi đầu nhìn, anh ấy nói là con chó đó.
Con chó căn bản không để ý đến anh ấy, tiếp tục cọ vào cánh tay của Nhan Thu Chỉ, bộ dạng vô cùng thoải mái.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía Nhan Thu Chỉ, sau đó lại nhìn Trần Lục Nam. Luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Trang Tử Ngang là người đầu tiên lên tiếng: "Anh Trần! Thu Chỉ như này là… đang lừa dối trước mặt người sao?"
Trần Lục Nam: "……"
Tất cả mọi người: "….."
Anh ấy bị bệnh sao?
Trần Lục Nam bật cười, nhìn Nhan Thu Chỉ: "Nhan Nhan, giới thiệu với mọi người chút đi."
Nhan Thu Chỉ đưa tay xoa xoa đầu con chó ở trước mặt, quay lại nhìn đám người đang sửng sốt ở đó, cười nói: "Ừm, giới thiệu như thế nào đây?"
Đạo diễn trừng mắt nhìn cô: "Thu Chỉ…. Cô biết con chó này sao?"
Nhan Thu Chỉ: "Tôi cũng biết cả chủ nhân của con chó này nữa."
Nghe vậy, Từ Phong đưa tay gõ gõ đầu của cô nói: "Nói chuyện như thế nào đó."
Anh ấy cúi đầu nhìn con chó dưới chân mình, thở dài nói: "Tại sao nó vẫn chưa quên cô chứ?"
Nhan Thu Chỉ mỉm cười: "Vậy chắc là do trước đây tôi đối xử tốt với nó đó nên có ấn tượng sâu."
Tất cả mọi người: "….."
Ngây ra như phỗng.
Nhan Thu Chỉ cười và giới thiệu với họ: "Ừm….." Cô suy nghĩ một chút rồi giới thiệu với Từ Phong: "Đó là Trần Lục Nam, anh có còn nhớ không? Khi gọi điện thoại cho bà tôi đã nói rồi."
Nghe vậy, Từ Phong nhướng mi nhìn người đàn ông cách đó không xa.
Ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau, anh ấy "ừm" một tiếng: "Xin chào. Từ Phong."
Trần lục Nam gật đầu.
Sau khi giới thiệu hai người xong, Nhan Thu Chỉ mới giới thiệu với những người khác, sau khi giới thiệu xong, đạo diễn nghi ngờ hỏi cô: "Vậy Thu Chỉ khi còn nhỏ cô lớn lên ở đây sao?"
"Đúng vậy."
Nhan Thu Chỉ nói: "Đạo diễn, sân anh mượn đó là nhà của tôi."
Đạo diễn: "????"
Mọi người trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt thật không thể tin được.
Nhan Thu Chỉ không biết tại sao: "Các anh nhìn tôi như vậy làm gì?"
Quan Hà im lặng vài giây, sau đó nhẹ giọng nói: "Hóa ra nhà cô giàu có như vậy."
Nhan Thu Chỉ: "…."
Cô dở khóc dở cười nói: "Như này được coi là giàu rồi sao?"
"Với một cái sân rộng như vậy, còn không tính là giàu sao? Tài sản cố định sao?"
"….."
Nhan Thu Chỉ cười nói: "Đất ở chỗ chúng tôi đều không đáng tiền."
Nói như vậy, nhưng mọi người vẫn ngạc nhiên trước thân phận chủ nhân của ngôi nhà này. Ngoài sự ngạc nhiên còn có một chút ngưỡng mộ và tò mò.
Bởi vì bà Từ đang nghỉ ngơi nên Nhan Thu Chỉ chào Từ Phòng rồi trở về sân cùng mọi người.
Khi quay lại, ngay cả A Hoàng cũng đi theo.
Nó đã rất già rồi, di chuyển cũng có chút bất tiện, nhưng khi vừa mới nhìn thấy Nhan Thu Chỉ, nó vẫn rất nhiệt tình, giống như cách đây hơn mười năm vậy.
Nhan Thu Chỉ đưa tay xoa xoa đầu nói, cảm giác xúc động không nói nên lời.
Cô đã lâu không trở lại, hóa ra nó vẫn nhớ cô.
Sau khi xác nhận danh tính chủ nhân của Nhan Thu Chỉ, mọi người đều trở nên to gan hơn với ngôi nhà này.
Nhan Thu Chỉ không đi lên gác xép, mà đi đến phòng ngủ của mình trước đây trước, những người khác cũng đã được sắp xếp ổn thỏa.
Lần ghi hình cuối cùng này, trạng thái của mọi người có chút khác biệt.
Vui mừng, nhưng cũng có chút cảm giác không nỡ.
Buổi trưa, trong sân vườn có trồng rất nhiều rau, sau khi Nhan Thu Chỉ giao sân vườn cho bà Từ và Từ Phong chăm sóc, họ đã xử lý mọi việc.
Đó là lý do tại sao ngôi nhà này đã được cho thuê, cô cũng không biết.
Những gì cô nói lúc đó, cho dù là cái gì, cho thuê hoặc họ tự ở cũng đều được.
Nhan Thu Chỉ đưa Trần Lục Nam đi một vòng quanh sân, đi rồi lại dừng dừng rồi lại đi, thỉnh thoảng sẽ nói về một số chuyện thời thơ ấu của cô.
Nhiếp ảnh gia đi theo sau hai người họ và ghi hình lại như vậy.
Dù sao thì hai người cũng đã công khai mối quan hệ rồi, ghi hình một chút cũng không thành vấn đề lớn.
Khi cô đi đến góc hẻo lánh nhất, Nhan Thu Chỉ lải nhải nói trước kia cô đã từng trèo tường đi ra ngoài, vì mẹ cô không cho phép cô ra ngoài chơi khi chưa hoàn thành bài tập về nhà.
Trần Lục Nam nhướng mày: "Em dám nhảy xuống sao?"
"Không dám."
Nhan Thu Chỉ tự tin nói: "Cho nên là Từ Phong ở dưới đón em."
Trần Lục Nam: "……"
Anh cau mày, đây là lần thứ năm thứ sáu anh nghe đến cái tên này.
"Từ Phong kết hôn chưa?"
Nghe câu hỏi bất ngờ này, Nhan Thu Chỉ có chút bối rối: "Hả?"
Cô ngước mắt nhìn về phía Trần Lục Nam: "Em không biết."
Cô rất ít khi gọi điện về, hơn nữa sẽ không hỏi thăm chuyện của Từ Phong, chuyện này làm sao cô biết được.
Trần Lục Nam gật đầu, nhìn về phía cô: "Như vậy."
Anh hỏi: "Từ Phong bao nhiêu tuổi?"
"Hình như bằng tuổi anh đó."
Trần Lục Nam: "……"
Nghe vậy, tại sao anh có chút khó chút chứ?
"Vậy sao?"
Nhan Thu Chỉ không cảm thấy sự thay đổi trong giọng điệu của anh, gật đầu nói: "Để em suy nghĩ, anh ấy hình như còn lớn hơn anh vài tháng đó, sinh vào mùa hè."
Nói rồi, Nhan Thu Chỉ nhìn chằm chằm vào anh: "Hôm nay là ngày bao nhiêu?"
Trần Lục Nam: "Ngày mười sáu."
Nhan Thu Chỉ: "Anh ấy sinh ngày hai mươi."
"….."
Tay của nhiếp ảnh gia ở phía sau đang run lên, anh ấy có thể cảm nhận được sự không hài lòng của Trần Lục Nam từ khoảng cách xa, nhưng Nhan Thu Chỉ vẫn tiếp tục hỏi: "Anh nói xem chúng ta đề đã trở lại rồi, có cần tổ chức sinh nhật gì cho anh ấy không?"
Trần Lục Nam không nói gì.
Nhan Thu Chỉ cảm khái hai tiếng: "Này, đột nhiên em cảm thấy em không có lương tâm, lâu như vậy rồi cũng không trở về."
Trần Lục Nam nâng mí mắt lên, nhẹ nhàng nói: "Cũng có chút."
"?"
Nhan Thu Chỉ không hiểu tại sao nên chỉ nhìn anh.
Trần Lục Nam đưa tay ra, nhéo nhéo mặt của cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật sự là có một chút không có lương tâm."
"……"
Nhan Thu Chỉ nhìn chằm chằm vào anh một lúc, cuối cùng cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cô đảo mắt, nhìn khóe môi Trần Lục Nam, cười nói: "Anh Trần."
"Ừm?"
Trần Lục Nam nhỏ giọng đáp lại.
Nhan Thu Chỉ mỉm cười, ôm mặt anh hỏi: "Anh có phải là đang ghen không vậy?"
Trần Lục Nam nhìn cô, thật sự không muốn trả lời câu hỏi này.
Nhan Thu Chỉ không thể nhịn được cười, cuối cùng là xác nhận.
Cô dở khóc dở cười, kiễng chân hôn Trần Lục Nam, dỗ dành nói: "Anh là xô dấm hả? Cái này cũng ghen sao?"
Cô nghiêm túc nói: "Từ Phong là một anh trai, giống như những tiểu thanh mai của anh vậy đó."
Trần Lục Nam nhướng mày: "Anh đâu có tiểu thanh mai?"
Anh nói: "Nếu có cũng là em."
Nhan Thu Chỉ không phục chuyện này: "Tình Tình không phải sao? Anh đột nhiên quên mất Tình Tình sao, em phải nói với Tình Tình."
"….."
Trần Lục Nam nghẹn lại.
Anh nhìn nụ cười trong mắt Nhan Thu Chỉ, gõ gõ đầu cô: "Đừng tức giận."
Nhan Thu Chỉ mỉm cười, ôm lấy cánh tay anh: "Ai da, em và Từ Phong có quan hệ trong sạch, anh không gần phải ghen hay tức giận gì đâu, anh hiểu không?"
Trần Lục Nam: "Ừm."
Anh cũng không thực sự muốn hiểu.
Hai người lại đi quanh một hồi, Nhan Thu Chỉ đột nhiên nhìn anh bằng ánh mắt cong cong: "Đúng rồi, em đưa anh đến một nơi nhé."
"Đi đâu?"
"Một nơi rất vui vẻ, đi, chúng ta đi lối này."
Trần Lục Nam nhìn bộ dạng hào hứng của cô thực sự có chút tò mò.
Hai người đi về phía trước, nhiếp ảnh gia cũng đi theo phía sau.
Đang đi tới, Nhan Thu Chỉ đột nhiên kéo Trần Lục Nam chạy nhanh vào một cái sân khác.
Cô liếc nhìn nhiếp ảnh gia vẫn đi theo mình, đảo mắt, nhìn Trần Lục Nam nói: "Em muốn đuổi nhiếp ảnh gia đi."
Trần Lục Nam: "Đi."
Hai người càng đi càng nhanh, nhiếp ảnh gia cũng bắt đầu không thể đuổi kịp được, vừa vào sân, hai người đột nhiên biến mất.
Anh ấy kinh ngạc, hét lên gọi vài lần, nhưng không ai trả lời.
Mà Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam, lúc này đã trốn trong một căn phòng rồi.
"Đến đây làm gì vậy?"
Trần Lục Nam tò mò nhìn cô.
Nhan Thu Chỉ cười nhìn về phía anh: "Trong tủ quần áo có bí mật."
"Hả?"
Nhan Thu Chỉ kéo anh đi đến, mở tủ quần áo ra.
"Đi vào đi."
Trần Lục Nam bị cô đẩy vào trong, Nhan Thu Chỉ còn muốn sờ bên ngoài một chút, nhưng bên ngoài đột nhiên lại có tiếng bước chân truyền đến, cô hoảng hốt nhanh chóng nhét mình vào.
Trong không gian chật chội, hai người thở dài thườn thượt, hòa quyện vào nhau.
Thời gian đầu, cả hai người vẫn bình thường.
Nhưng tiếng gào thét của nhiếp ảnh gia bên ngoài vẫn không ngừng, dần dần, lại xảy ra một số thứ khác.
Hơi thở của Trần Lục Nam phả vào cổ cô, Nhan Thu Chỉ cảm thấy chỗ đó hơi ngứa và khó chịu, cô đưa tay ra muốn gãi, nhưng không gian trong tủ có hạn, khi cô đưa tay lên đã vô tình chạm vào yết hầu của Trần Lục Nam.
Yết hầu của Trần Lục Nam cuộn lên, Nhan Thu Chỉ nhất thời cảm thấy hơi ngứa tay, cô đưa tay sờ soạng.
Bản thân tủ quần áo cũng không có nhiều chỗ, hai người đứng chật ních, mũi của hai người đều có thể chạm vào nhau.
Cô vừa chạm vào, cơ thể Trần Lục Nam càng thêm cứng ngắc.
Hơi thở của anh dần dần tăng lên.
Trong bóng tối, Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt, dựa vào người Trần Lục Nam: "Anh…."
"Cái gì?"
Trần Lục Nam đặt đầu vào vai cô, nghiêng đầu qua, thấm ướt lỗ tai cô.
Cơ thể Nhan Thu Chỉ cứng đờ, có chút căng thẳng lại có chút co quắp: "…..Chỉ là cơ thể anh cứng quá."
Trần Lục Nam dừng lại, dường như là không nghĩ đến lúc này cô còn dám trêu chọc anh, yết hầu anh cuộn lên, nhẹ nhàng nói: "Ừm."
Anh hôn lên lỗ tai cô, mút, không nhanh không chậm trêu chọc cô.
Nhan Thu Chỉ có chút đứng không vững, nhưng ở chỗ này cô không lo bị ngã.
"Trần Lục nam."
Cô nắm chặt quần áo của Trần Lục Nam, tim như muốn nhảy ra ngoài: "Anh đừng…."
"Đừng cái gì?"
Nụ hôn của Trần Lục Nam dần dần di chuyển từ tai đến phía trước và dừng lại trên má cô.
Nhan Thu Chỉ cảm thấy sự ấm áp của anh, không nói nên lời.
Cô mở miệng và muốn nói điều gì đó, nhưng Trần Lục nam đã tìm chính xác môi cô và hôn xuống.
Trong không gian kín, môi và răng chạm vào nhau rất rõ ràng, tiếng hít thở cũng rõ ràng, mọi thứ đang được khuếch đại, và nhịp tim cũng đập thình thịch bên tai.
Nhan Thu Chỉ mở miệng, để anh tùy ý thâm nhập vào.
Trong không gian nhỏ hẹp và yên tĩnh, hơi thở của người đàn ông đến gần, khiến cô căn bản không thể chống cự được.
Tiếng rên rỉ nhẹ nhàng dần dần phát ra, cô cảm thấy hơi thở của người đàn ông nặng nề hơn.
Một lúc lâu sau, Nhan Thu Chỉ thở không ra hơi, cô vươn tay đẩy Trần Lục Nam ra, lúc này anh mới lùi lại sau.
Tuy rằng anh không hôn tiếp nhưng bởi vì ở trong tủ quần áo, hoàn toàn không có lưu thông không khí, nên cả người Nhan Thu Chỉ thở không ra hơi.
Cô vừa định nói chuyện, thì bên ngoài lại truyền đến tiếng nói của nhân viên công tác: "Anh Trần và Thu Chỉ này rốt cuộc là đã đi đâu rồi?"
"Chuyện vừa rồi là như thế nào chứ?"
"Tôi không biết, đột nhiên hai người họ chạy đi."
"Hai người này…. Có phải là đang trốn ở đâu đó rồi không?"
"Trốn đi để làm cái gì chứ?"
Một người khác nói: "Chắc Nhan Thu Chỉ biết chỗ nào có đồ ăn ngon nên đã đưa thầy Trần đi ăn vụng rồi…."
Tiếng nói bên ngoài liên tục vang lên, Trần Lục Nam cũng không biết anh đã hôn lại từ lúc nào rồi.
Không biết thỏa mãn là gì.
Đặc biệt là khi hai người bên ngoài nói đến "ăn vụng", Trần Lục Nam còn cắn môi cô để ám chỉ.
Nếu không phải vì bóng tối trong tủ không thể nhìn rõ vẻ mặt của người kia, Nhan Thu Chỉ thực sự là không dám nhìn anh.
Một lúc lâu sau, nhân viên công tác có lẽ là không tìm thấy hai người nên đã bỏ cuộc, tiếng bước chân cũng xa dần.
Nhan Thu Chỉ há mồm cắn Trần Lục Nam, thì thào nói: "Anh đừng tới đây, lát nữa sẽ không còn mặt mũi nào nhìn người ta đâu."
Trần Lục Nam trầm giọng đáp lại: "Ừm."
Anh cúi đầu hôn lên khóe môi cô, khàn giọng hỏi: "Bây giờ đi ra ngoài sao?"
"Không cần."
Nhan Thu Chỉ hít sâu một hơi nói: "Em đã nói rồi, em sẽ dẫn anh đi xem mật thất mà, làm sao có thể nói dối anh được."
Khi nói chuyện, cô bảo Trần Lục Nam đứng yêu tại chỗ: "Đừng nhúc nhích, anh cứ đứng yên như vậy đi."
Trần Lục Nam nhướng mày, thật sự có chút tò mò.
Nhan Thu Chỉ quay lại sờ sờ tủ quần áo, tiếp theo, vách tủ bên cạnh hai người mở ra, ánh sáng dần dần xuất hiện trước mắt hai người, và từng bậc từng bậc cầu thang cũng xuất hiện.
Trần Lục Nam kinh ngạc nhìn Nhan Thu Chỉ.
Nhan Thu Chỉ cười cười: "Không nghĩ ra đúng không, trong tủ quần áo này còn có một cái hầm."
Cô sờ sờ mũi nói: "Cũng không thể gọi là hầm, nhưng có thể dẫn đến những nơi khác nhau."
Cô nói: "Em cũng tình cờ phát hiện ra, mẹ em nói rằng ngôi nhà này là ông bà ngoại em ở."
Lối đi này được liên kết với phòng của mẹ cô và phòng của cô, và căn phòng trong sân đó nữa.
Trần Lục Nam thực sự không biết.
Tuy rằng anh cũng đã thấy chuyện này ở ngoài thế giới rồi nhưng thiết kế loại lối đi bí mật này, anh cảm giác là đã lâu rất lâu rồi không thấy qua.
Nhan Thu Chỉ kéo anh đi xuống, cười nói: "Khi còn nhỏ em rất thích chơi trốn tìm với người trong thị trấn và em cũng rất thích trốn ở đây."
"Có đôi khi trốn cả một ngày cũng không có ai phát hiện ra được."
Trần Lục Nam nắm lấy tay cô, nhỏ giọng hỏi: "Có sợ không?"
Nhan Thu Chỉ sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: "Lúc đó em cũng đâu biết sợ là gì, cảm thấy ai trốn đến cuối cùng thì mới là người thắng cuộc."
Trần Lục Nam đáp lại, lặp lại nói: "Em đã từng sợ hãi chưa?"
Nhan Thu Chỉ sững sờ một chút rồi nói nhỏ: "Có rồi, em sợ bọn họ không tìm được em."
Tuy nói rằng là chơi trốn tìm, trốn càng bí mật càng tốt, như vậy mới thắng được.
Nhưng cô cũng sợ mọi người vẫn luôn không tìm thấy cô thì sẽ từ bỏ.
Loại cảm giác này giống như là, giống như là cô thực sự là một người không liên quan vậy.
Nhan Thu Chỉ không biết người khác đang nghĩ gì hay có ý gì, nói tóm lại, cô sẽ tương đối làm ra vẻ.
Khi chơi trò chơi, mọi người đều sẽ nghiêm túc, muốn chiến thắng.
Nhưng sau khi trốn đi, cô lại sợ mọi người không tìm được mình sau đó lại dễ dàng từ bỏ, cảm thấy tìm được cô hay không cũng không sao cả.
Ở góc độ nào đó, sẽ cảm thấy cô có cũng được không có cũng không sao.
Cô có một kỷ niệm sâu sắc là từng có một lần.
Cô trốn ở đây không có ai tìm được cô, cô đợi từ sáng, đợi mãi cũng không thấy, đến buổi trưa, cô còn đói quá mà lăn ra ngủ.
Đến buổi tối, ngoài trời đã tối rồi, Nhan Thu Chỉ ngồi khóc ở bên trong.
Khi đó vẫn còn nhỏ, chỉ biết khóc, cũng không biết đi ra ngoài, đến sau đó mạ Nhan tìm thấy cô.
Kể từ đó, dù có chơi trốn tìm với mọi người, nhưng thời gian lâu, cô cũng sẽ phát ra tiếng động, dẫn mọi người tìm đến cô.
Cô không muốn bị bỏ lại.
Cô thà thua cũng muốn bị mọi người tìm thấy.
Trần Lục Nam đưa tay ra, có lẽ có thể hiểu được tâm trạng lúc đó của cô, anh ôm cô vào trong lòng.
Cúi đầu hôn lên má cô, hứa hẹn nói: "Sau này có anh."
Cho dù em ở đâu, anh cũng nhất định sẽ tìm được em.