Nhan Thu Chỉ nhìn động tác của Trần Lục Nam, đột nhiên chớp chớp mắt: "……Tại sao anh lại nhốt anh ấy ở bên ngoài vậy?"
Ngay khi vừa dứt lời, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
Tiếng đập cửa không nhỏ, giọng nói của Khương Thần cũng truyền vào.
"Trần Lục Nam!"
"Tại sao anh lại nhốt tôi ở bên ngoài cửa vậy, tôi đâu có đến tìm anh, tôi đến tìm Nhan Nhan mà."
"Nhanh mở cửa cho tôi!"
Từ giọng điệu này, Nhan Thu Chỉ có lẽ có thể nghe thấy sự tức giận của Giang Thần.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời dường như không còn chói chang nữa.
Trần Lục Nam phớt lờ những tiếng nói ở bên ngoài, lập tức đi thẳng đến ghế sô pha.
Phòng khách của họ rất lớn, anh bước đi chậm rãi và bình tĩnh.
Nhan Thu Chỉ thầm nghĩ, may mà bọn họ ở biệt thự, cho dù Khương Thần có la hét như thế nào thì cũng sẽ không bị hàng xóm phàn nàn, bằng không chuyện này…. có lẽ sẽ là tin tức trên mạng xã hội rồi.
Cô nghĩ, không nhịn được cười.
Ánh mắt Trần Lục Nam rơi vào trên mặt cô, Nhan Thu Chỉ khi cười nhìn cũng rất đẹp, đặc biệt lúc này cô thực sự bị chọc cười, con người mang theo ý cười, khóe mắt cong lên, khóe môi nhếch lên, bộ dạng có chút đắc ý, chính là một con tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly xinh đẹp.
Trần Lục Nam nheo mắt, thu lại ánh mắt.
"Em bảo anh ấy đến?"
Vẻ mặt Nhan Thu Chỉ cẩn thận: "Làm sao vậy?"
Cô dừng nụ cười trên môi: "Em vẫn luôn ngồi đây xem các chương trình tạp kỹ mà, em đâu có gửi tin nhắn cho anh ấy."
Cô nghĩ đến chiếc bánh vừa rồi Khương Thần cầm, liếm liếm môi nói: "Em cảm thấy có lẽ là Khương Thần biết em bị bệnh nên mới đặc biệt đến thăm em đó."
Nói xong, hai mắt Nhan Thu Chỉ sáng ngời nhìn anh: "Anh đi mở cửa cho người ta vào đi, nếu không lần sau anh cần giúp đỡ gì, anh ấy nhất định không giúp anh đâu."
Cô nói: "Hơn nữa anh ấy cũng mang theo trái cây mà, tủ lạnh của chúng ta hết trái cây rồi, anh cũng không để người ta mang tới."
"Em muốn ăn trái cây."
Cũng không biết câu nói nào đã đánh trúng điểm muốn cho Khương Thần đi vào của Trần Lục Nam, chưa đến một phút sau, Khương Thần đã vào trong phòng.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ấy đến nhà bọn họ, trước khi Trần Lục Nam đi nước ngoài, Khương Thần và mấy người Trình Trạm đã đến đây một lần rồi.
Anh nhìn xung quanh một vòng, vẫn luôn cảm thấy lần này trong phòng có chút khác thường hơn so với lần trước.
Nhưng trang trí có lẽ là cũng không tăng thêm, nhưng chỉ khiến người ta cảm thấy ấm áp hơn lần trước.
"Tại sao anh lại chặn tôi ở bên ngoài vậy?"
Khương thần vừa tiến vào đã liền chất vấn hỏi.
Sắc mặt Trần Lục Nam không chút thay đổi, lãnh đạm nói: "Ồ, tôi trượt tay thôi."
Khương Thần: "???"
Nhan Thu Chỉ ở bên cạnh nghe thấy liền nhếch mép.
Khương Thần quay đầu nhìn cô: "Nhan Nhan!"
"Hả?"
Nhan Thu Chỉ nhìn anh ấy.
Khương Thần nói: "Tôi hảo tâm tới tặng bánh kem cho cô, thế mà chồng cô lại đối xử như vậy với tôi, anh ấy không phải là quá vô lý sao?"
Đổi lại vào khoảng thời gian khác, Nhan Thu Chỉ sẽ sảng khoái trả lời là "đúng vậy", nhưng lúc này đối với ánh mắt của Trần Lục Nam, trong đầu hiện lên một số hình ảnh anh đã chăm sóc cô khiến cô vãn thực sự cảm kích.
Cô suy nghĩ một chút rồi chủ động chuyển chủ đề: "Anh mang gì đến cho tôi vậy."
"Bánh kem."
Khương Thần nói: "Tình Tình bảo tôi mang đến."
Nhan Thu Chỉ vui vẻ cười nói: "Còn gì nữa?"
Khương Thần nhìn vào mắt cô, kiêu ngạo nói: "Nghe nói cô bị bệnh, mang đến cho cô một ít trái cây cô thích."
Nghe vậy, ánh mắt Nhan Thu Chỉ sáng lên.
"Cảm ơn."
Nhan Thu Chỉ chủ động tiến lên: "Tôi có thể mở ra được không?"
"Để chồng cô đi rửa cho cô đi."
Nhan Thu Chỉ: "….."
Một lúc sau, Nhan Thu Chỉ ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, vừa ăn trái cây vừa đưa mắt nhìn chiếc bánh kem.
Hiện tại cô không thể ăn được, cho nên Khương Thần để tránh lãng phí nên đã trực tiếp ăn ở nhà họ luôn.
Vừa ăn, anh còn không quên hỏi: "Nhan Nhan, có muốn ăn một miếng không?"
Ánh mắt Nhan Thu Chỉ tràn đầy khát vọng: "…. Muốn."
Trần Lục Nam: "…."
Nhan Thu Chỉ lén lút liếc nhìn Trần Lục Nam, thì thào nói: "Ăn một chút có lẽ không sao đâu."
Trần Lục Nam không nói lời nào.
Đổi vào một thời điểm khác, một sự việc khác, nếu như Trần Lục Nam không để cho Nhan Thu Chỉ làm, cô chắc chắn sẽ phản kháng lại anh, và càng không cho phép cô càng làm điều đó.
Nhưng trong vấn đề này, Nhan Thu Chỉ cũng không biết nên nói như thế nào- cô chỉ cảm thấy mình ăn một chút sẽ có lỗi với Trần Lục Nam, mặc dù cô không biết cảm xúc này đến từ đâu.
Thấy ánh mắt háo hức của cô, là thật sự rất muốn ăn.
Một người càng không được phép ăn một số thứ lại càng thèm muốn chúng.
Trên thực tế, trong cuộc sống hằng ngày cô có thể tự chủ được, nhưng bây giờ…. Nhìn lớp kem giống như kẹo dẻo, Nhan Thu Chỉ rất muốn thử một miếng, một miếng cũng được rồi.
Trong phòng khách im lặng một hồi, Trần Lục Nam mới trả lời: "Đừng ăn nhiều quá."
Hai mắt Nhan Thu Chỉ sáng lên: "Em biết rồi."
Cô và Khương Thần ngồi hai bên bắt đầu ăn, vừa ăn cô còn không quên gửi ảnh cho Thẩm Mộ Tình để báo cáo tiến độ.
Trần Lục Nam bắt đầu ngồi trong phòng khách, sau đó Vương Khang gọi điện thoại đến cho anh, anh đi nghe điện thoại.
Ban đầu Nhan Thu Chỉ thực sự chỉ muốn ăn thử hai miếng thôi, nhưng Trần Lục Nam không ở bên cạnh giám sát, bàn tay quỷ của cô lại đưa ra liên tục hết lần này đến lần khác, khi bị phát hiện, cô dường như đã vô tình ăn mất hai miếng lớn.
…..
"Có chuyện gì vậy?"
Trần Lục Nam ở bên ngoài ban công nghe điện thoại.
Vương Khang nói: "Anh Lục, tại lễ trao giải tối mai, ban tổ chức muốn sắp xếp để anh trao giải cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất, anh cảm thấy như thế nào?"
Trần Lục Nam im lặng một lúc, trầm giọng nói: "Đã chọn được rồi sao?"
"Chưa có."
Vương Khang nói: "Chỉ là bên đó cần phải sắp xếp trước thôi."
Đối với những chuyện như thế này, Trần Lục Nam không có ý kiến gì: "Tùy ý."
"Được."
Vương Khang tiếp tục báo cáo: "Còn có một chuyện nữa, ban tổ chức hỏi ngày mai anh có thể đưa một người cùng lên thảm đỏ được không?"
Trần Lục Nam: "Không được."
Vương Khang nghẹn lại.
Anh ấy nghẹn họng nói: "Là một đàn chị, không phải là nữ nghệ sĩ."
Anh ấy biết các quy tắc của Trần Lục Nam, ngoại trừ việc anh là một diên viên chính, cần phải đi cùng toàn bộ đoàn phim trên thảm đỏ, thời gian còn lại anh sẽ không dẫn theo bất kỳ nữ diễn viên nào.
Trần Lục Nam "ừm" một tiếng: "Được rồi."
Vương Khang: "…."
Sự thay đổi này thực sự cũng quá nhanh rồi.
Tắt điện thoại trở về phòng khách, Trần Lục Nam nhíu mày.
Anh liếc nhìn chiếc bánh gần như đã bị ăn hết, đưa ánh mắt sang nhìn lên người Nhan Thu Chỉ.
Trái tim nhỏ của Nhan Thu Chỉ run lên, cô chột dạ nói: "Em mới ăn có một miếng, phần còn lại đều là Khương Thần ăn hết đó."
Khương Thần: "Đúng, là tôi ăn."
Trần Lục Nam lạnh lùng hơn một chút, cũng không để ý tới lời hai người nói.
Anh trực tiếp lên lầu, Nhan Thu Chỉ và Khương Thần nhìn nhau.
"Có phải là anh ấy giận rồi không?"
Nhan Thu Chỉ hỏi.
Khương Thần nghĩ đến sắc mặt của Trần Lục Nam: "…. Cô không nhìn ra sao?"
"Có thể nhìn ra được."
Nhan Thu Chỉ nói: "Nhưng tôi không hiểu anh ấy tức giận ở đâu."
"…."
Khương Thần nhìn chằm chằm vào Nhan Thu Chỉ một lúc, đột nhiên bắt đầu đồng tình với Trần Lục Nam.
Phản ứng chậm chạp này khiến anh ấy muốn gõ đầu Nhan Thu Chỉ ra để xem bên trong chứa cái gì.
Khi Nhan Thu Chỉ đi lên lầu, Khương Thần đã rời đi.
Mối quan hệ của anh ấy và Trần Lục Nam thân thiết như vậy, cũng không cần đặc biệt chào hỏi gì, hơn nữa anh ấy thực sự đang chạy việc vặt cho Nhan Thu Chỉ.
Nhan Thu Chỉ nhìn lướt qua phòng làm việc, nhưng không có ai ở đó.
Cô lại quay về phòng ngủ một vòng, nhưng vẫn không có ai ở đó.
Cô nhướng mày nhìn về phía cầu thang, chắc hẳn Trần Lục Nam đang tắm nắng trên tầng ba.
Cô vật lộn trong hai giây, đi về phía cầu thang.
Khi lên đến tầng ba, cô thực sự nhìn thấy người đang đứng nghiêng đối diện với mình, Trần Lục Nam là một người đàn ông kiêu hãnh và hiếm khi tỏ ra thất vọng.
Nhưng không biết vì sao, nhìn bóng lưng cách đố không xa, Nhan Thu Chỉ lần đầu tiên cảm thấy anh có chút cô độc.
Cảm giác mà không thể diễn tả được, nói tóm lại là, rất là kỳ lạ.
Rõ ràng hai chữ "cô độc" này không liên quan gì đến một người của công chúng như Trần Lục Nam mới đúng.
Mùa đông ánh nắng mặt trời rất ấm áp, tuy rằng có chút chói mắt, nhưng chiều vào người rất thoải mái.
Nhan Thu Chỉ lấy tay chặn ánh sáng mặt trời và hét lên: "Trần Lục Nam, anh đang làm gì đó?"
Trần Lục Nam quay đầu lại.
Anh đang hút thuốc.
Sau khi nhìn thấy Nhan Thu Chỉ, anh cau mày, dập tắt điếu thuốc trên tay.
"Tại sao anh lại lên đây vậy?"
"Nhìn anh kìa."
Nhan Thu Chỉ nói: "Em còn tưởng rằng anh tức giận đến muốn chạy ra khỏi nhà rồi chứ."
"…."
Trần Lục Nam nhướng mày nhìn cô.
"Đừng qua đây."
"Tại sao?"
Nhan Thu Chỉ dừng bước chân, đứng yên tại chỗ: "…. Đây cũng là nhà em mà."
Yết hầu của Trần Lục Nam lại cuộn lên, nhỏ giọng nói: "Muốn hít khói thuốc sao?"
"…."
Cô đặt bàn chân đang nâng lên của mình xuống, dừng lại và nói: "Ồ, vậy em tránh xa anh một chút vậy."
Trên tầng có ghế dựa, nhưng Nhan Thu Chỉ vừa mới ăn no xong, cô tính đi hai vòng cho dễ tiêu hóa.
Hai người im lặng không nói chuyện gì.
Nhan Thu Chỉ vừa quay người vừa lướt Weibo, còn tìm thấy danh sách những khách mời tham dự lễ trao giải phim truyền hình trên hot search, và các tiết mục biểu diễn nữa.
Cô cúi đầu nhìn, ngẩng đầu nhìn Trần Lục Nam: "Ngày mai anh có đi dự lễ trao giải không?"
"Ừm."
Nhan Thu Chỉ tiếp tục lướt Weibo, cô nhìn xuống dưới, cũng thấy được một cái tên quen thuộc khác, Lâm Viện.
"Một mình anh đi trên thảm đỏ sao?"
"Không phải."
Nhan Thu Chỉ tiếp tục gật đầu, nhìn chằm chằm vào hai chữ Lâm Viện đó, thật ra hai chữ này rất đẹp, đọc lên có cảm giác có tri thức, quý phái và tao nhã, nhưng tại sao cô lại không thể thích được.
Cô trực tiếp bỏ qua nó, tiếp tục lướt xuống dưới.
Thật trùng hợp.
Quan Hà cũng tham gia.
Cô liếc mắt nhìn, những cư dân mạng nhàm chán lại bắt đầu gán ghép cô và Quan Hà lại với nhau để so sánh.
Lần trước trên thảm đỏ, Nhan Thu Chỉ đã giành chiến thắng tuyệt đối, lần này mọi người đều suy đoán rằng Quan Hà có thể sẽ có nhiều chiêu trò hơn, dù sao cô ta cũng là người đại diện của nhà An Gia, giá trị thân phận cũng đã tăng lên, lễ phục có lẽ cũng sẽ không xấu.
Ngay tại thời điểm này, Nhan Thu Chỉ cũng lướt đến những tiết lộ mới từ cư dân mạng.
Nghe nói Quan Hà mượn được lễ phục của nhà An Gia, có khả năng có thể sẽ hợp tác với nhà Địch Gia.
Cư dân mạng kinh hãi.
Nhưng cũng có những cư dân mạng tinh ý cho rằng đó chỉ là một chiếc váy mà thôi, bản thân Địch Gia đã là một thương hiệu xa xỉ, mỗi bữa tiệc thảm đỏ sẽ cho mượn rất nhiều váy, điều này không có gì ngạc nhiên.
Nhan Thu Chỉ cũng không quá coi trọng, tiếp tục lướt xuống dưới.
Sau khi lướt hai vòng, cô không nhìn thấy tin tức mà cô hứng thú vừa định thoát ra thì điện thoại di động rung lên.
Là tin nhắn do Châu Châu gửi đến, ảnh chụp màn hình điện thoại.
Nhan Thu Chỉ click mở ra xem, là một bài vừa đăng một phút trước của Quan Hà.
@Quan Hà V: Hôm nay là một ngày vui vẻ, nhận được một tin rất tuyệt vời, lại nhận được bộ lễ phục từ thương hiệu mà tôi thích nhất, ngày mai tôi sẽ mặc cho mọi người xem.
Ngay sau khi Weibo này xuất hiện, không ít người hâm mộ bắt đầu để lại bình luận ở bên dưới.
(Aaaaaaa chị gái của chúng ta thật là tuyệt vời!)
(Chúa ơi, cùng nhau gửi tin tốt lành, là nhà Địch Gia sao?)
(Tôi vừa mới đọc được tin tức, chị gái thật sự sẽ trở thành người đại diện nhà Địch Gia, như vật cũng quá tuyệt vời mà! Chị gái quá mạnh mẽ.)
(Hahahahahahaha sau khi Quan Hà giành được vị trí người đại diện nhà Địch Gia, tôi muốn xem xem những người hâm mộ của Nhan Thu Chỉ làm sao nói được người nhà họ là cao quý nữa, cao quý đến mức mất đi vài vị trí người đại diện, thật là buồn cười!)
(Chị gái của chúng ta thực sự rất xuất sắc! Tôi vẫn luôn ủng hộ cô, mong chờ màn biểu hiện của cô ngày mai.)
……….
Nhan Thu Chỉ xem một lúc, cúi đầu mỉm cười.
Trần Lục Nam quay đầu nhìn cô: "Em cười cái gì vậy?"
"Nhìn thấy một tin tức buồn cười."
Cô quay đầu lại nhìn Trần Lục Nam: "Hỏi anh một câu hỏi nhé."
Trần Lục Nam dùng mắt ra hiệu.
Nhan Thu Chỉ nói: "Người khác bắt nạt vợ của anh, anh sẽ giúp vợ anh chứ."
"…."
Trần Lục Nam dừng lại, nhướng mày hỏi: "Sao lại nói như vậy."
Nhan Thu Chi đưa điện thoại của mình cho anh xem: "Quan Hà đó."
Cô nói: "Mỗi ngày đều dẫm đạp em, không phải là bắt nạt em sao?"
Trần Lục Nam nhìn tin Weibo đó, quay đầu nhìn cô: "Nếu anh nhớ không nhầm, ngày kia nhà Địch Gia sẽ ra thông báo chính thức rồi."
Anh nói: "Người đại diện chính là em, còn muốn anh giúp đỡ như thế nào."
Nhan Thu Chỉ sững sờ một chút, sau đó kinh ngạc nhìn anh: "Tại sao anh lại biết?"
"Trình Trạm nói."
"Ừm."
Trần Lục Nam giải thích ngắn gọn: "Trình Trạm có quan hệ rất tốt với Địch Gia, tối hôm qua anh ấy thuận miệng nói ra."
Nhan Thu Chỉ: "….."
Cô "ừm" một tiếng, thầm nói: "Thật là, còn đang định nhờ anh chống lưng cho em nữa."
Trần Lục Nam trầm mặc một hồi rồi hỏi: "Còn có cái gì?"
"Gì?"
"Không phải muốn anh chống lưng cho em sao?"
Trần Lục Nam bình tĩnh nói: "Còn có chỗ nào cần giúp đỡ sao?"