Sau khi nghe thấy câu trả lời, Nhan Thu Chỉ như được giải tỏa, toàn thân nhẹ nhàng hơn không ít.
Tuy rằng cô không biết tại sao.
Cô dừng lại, liếc mắt nhìn Trần Lục Nam.
Trần Lục Nam nhìn cô thấp giọng nói: “Trễ một chút rồi về nhà.”
“Được.”
Không nói được lâu, hai người đã đi trước.
Mẹ Trần giữ hai người lại, nhưng Trần Lục Nam không có ý định ngủ lại, không có ai có thể ép anh.
Trước khi đi, mẹ Trần còn đặt một ít đồ vào ngực Nhan Thu Chỉ, cô định từ chối, nhưng nghĩ lại tất cả thì nhận lấy.
Sau khi hai người về nhà, Trần Lục Nam còn chủ động cầm những thứ mẹ Trần đưa vào nhà.
Nhan Thu Chỉ lần đầu cảm thấy Trần Lục Nam còn rất biết điều.
Cô theo sau chậm rãi vào nhà, lúc đi vào nhà tầng một đã không có ai.
Nhan Thu Chỉ nhìn đồ vật được đặt trên mặt bàn, cũng không nóng nảy tìm người mà ngồi xếp bằng trên thảm bắt đầu mở hộp ra.
Mẹ Trần tặng cho cô một bộ trang sức, là một bộ trang sức màu xanh đậm, vừa mở ra đã thấy ánh sáng chiếu tới.
Cô nhìn chằm chằm vào bộ trang sức trước mặt, nỗ lực lục lại ký ức trong đầu.
Bộ trang sức này sao lại quen thuộc như vậy?
Ánh mắt cô sáng quắc nhìn, nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ được rốt cuộc đã gặp qua ở đâu.
Cô đem bộ trang sức đẩy qua một bên, tiếp tục mở hộp khác.
Ngoại trừ trang sức ở bên ngoài thì mẹ Trần còn tặng hai người đồ bổ, có lẽ thấy công việc bọn họ bận quá, quên bồi bổ thân thể.
Nhưng nhìn mấy chữ sau, Nhan Thu Chỉ đành im lặng.
Trần Lục Nam tắm rửa xong xuống tầng, nhìn Nhan Thu Chỏ chống cằm trên bàn ngẩn người.
Bỏ xuống áo giáp trên người cô, cả người cô ở nhà mềm mại rất nhiều.
Anh dừng lại hai giây, vừa muốn đi đến phòng bếp, Nhan Thu Chỉ gọi anh lại: “Trần Lục Nam.”
Trần Lục Nam “ừm” một tiếng, vào phòng bếp rót nước: “Sao vậy?”
Nhan Thu Chỉ liếc mắt nhìn anh: “Mẹ anh tặng anh đồ vật.”
Nói xong, cô đem đồ trong tay đẩy qua.
Thường xuyên lui tới, Trần Lục Nam chỉ cần liếc mắt một cái đã biết đó là gì, nhưng biểu tình của Nhan Thu Chỉ quá quỷ dị, lỗ tai phiếm hồng, trên má cũng ửng đỏ, dáng vẻ ngượng ngùng.
Anh dừng lại, cúi đầu nhìn xuống.
Hộp nhung.
Mẹ Trần đưa đồ cho Trần Lục Nam là --- hộp nhung, đồ bổ thận kinh điển.
Ngoại trừ hộp nhung bên ngoài, Trần Lục Nam nhìn đồ vật khác trong hộp, còn có sâm Mỹ nhân sâm đang chờ, chuẩn bị có thể nói đầy đủ hết.
Trong lúc nhất thời, trong nhà yên tĩnh không tiếng động.
Nhan Thu Chỉ chịu đựng không được bầu không khí này, nhỏ giọng nói thầm: “Xem ra hàng ngày anh ở nhà mẹ không có ấn tượng tốt, mẹ anh đều nói cho anh bồi bổ thân thể, anh nói mẹ có phải cảm thấy anh ---”
Nói được một nửa, Nhan Thu Chỉ kịp thời dừng lại.
Cô đang nói cái gì vậy?
Cô cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt Trần Lục Nam biến thành cái gì.
Cô mím môi chột dạ rụt đầu: “Cái đó. . .anh đem cái này cất đi, để dì làm đồ cho anh ăn bồi bổ.”
Trần Lục Nam không hé răng, im lặng nhìn cô.
“Câu nói phía trước kia?”
“Cái gì?”
“Sao không nói hết?”
Nhan Thu Chỉ lúng túng, ánh mắt liếc nhìn lung tung: “Cái gì nói xong?”
Cô từ trên thảm đứng dậy, giả vờ mất trí nhớ: “Em vừa nói cái gì, sao lại không nhớ rõ nhỉ?”
Nói xong, cô quay người đi đến hướng cầu thang.
Người còn chưa đi được vài bước tay đã bị người đàn ông giữ lấy.
Trần Lục Nam đặt cái ly ở trong tay khác xuống, khóe môi cong lên, ý vị thâm trường nói: “Đúng không?”
“Anh đây giúp em nhớ lại ký ức một chút.”
“. . .”
Nhan Thu Chỉ hận không thể trở lại năm phút trước, để bản thân thu hồi lại lời nói đó.
Cô vì sao muốn cười nhạo Trần Lục Nam.
Cô điên rồi sao?
Thân thể anh thế nào, cô không phải là người rõ ràng nhất sao.
***
Đêm khuya, trong phòng tắm mơ hồ có hơi thở ái muội.
Nhan Thu Chỉ cảm thấy bản thân khả năng có thể chết ở chỗ này, lúc này Trần Lục Nam so với mấy ngày hôm trước càng quá mức hơn.
Anh hoàn toàn đang trả thù.
Vì chứng minh thân thể không có vấn đề, lăn lộn cô đến mệt.
Đầu ngón chân cô cuộn tròn lại, có chút khó chịu không nổi anh như vậy.
Nhưng rất kỳ lạ, cô lại hơi hưởng thụ.
Thật ra cô rất thích Trần Lục Nam hôn mình, thậm chí thời điểm còn thích anh cùng cô sa vào dục vọng.
Giống như lúc này, cô sẽ có cảm giác muốn nhiều hơn.
Trong phòng tắm vài phút sau, Nhan Thu Chỉ cảm thấy không được.
Cô khó có khi làm nũng với Trần Lục Nam, ôm cổ anh xin tha: “Không được. . .”
Trần Lục Nam cúi đầu, ở bên tai cô rơi xuống nụ hôn, giọng nói khàn khàn: “Ai không được?”
Nhan Thu Chỉ: “. . .”
“Em. . .” giọng nói còn mang theo chút nức nở, làm người khác khó có thể chống cự: “Em không được.”
Lúc này, mạng quan trọng hơn, tôn nghiêm gì đó vứt hết.
Nhưng rõ ràng, lời nói này vẫn chưa đủ để lấy lòng anh.
Động tác anh dịu dàng nhưng vẫn lăn lộn Nhan Thu Chỉ vài lần.
Từ phòng tắm đi ra nằm lên giường, Nhan Thu Chỉ ôm chăn run bần bật.
Cuối cùng cũng nhặt về được cái mạng, cô đảm bảo về sau sẽ không bao giờ cười nhạo Trần Lục Nam nữa.
Người đàn ông chó má thật sự quá mang thù.
Đặc biệt chuyện liên quan đến hình tượng.
Nhan Thu Chỉ nằm trên giường nghĩ, ngủ trước, ngày mai buổi sáng đưa cho mẹ Trần những món đồ bổ đó, rốt cuộc đừng để cho cô thấy.
Hôm sau buổi snags, Trần Lục Nam ở trên ghế sô pha nghe điện thoại, nhìn thấy Nhan Thu Chỉ từ trên tầng chạy như bay xuống dưới, tối hôm qua vẫn chưa kịp dọn đống đồ bổ kia, ném vào tầng nào đó hiếm khi mở ra.
Sau khi ném vào, Nhan Thu Chỉ còn trực tiếp đóng khóa lại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Làm xong, cô cũng không đi xem Trần Lục Nam mà tiếp tục quay về phòng ngủ.
. . .
“Anh Lục.”
Vương Khang ở đầu bên kia gọi: “Anh Lục, vừa rồi cùng anh nói chuyện, anh có nghe thấy không?”
Trần Lục Nam xoa đôi mắt, thấp giọng nói: “Có.”
Anh nói: “Tiếp tục nói đi.”
Vương Khang: “Tạp chí xã bên kia có mời người quay chụp, anh đi xem một chút.” Anh ta còn nói: “Sau đó còn có mấy hoạt động lễ trao giải, năm trước anh không ở trong nước nhưng ban tổ chức bên kia vẫn mời anh làm khách quý trao giải.”
Ở đây Trần Lục Nam vẫn nổi tiếng, ban tổ chức là nhân tình, biết mời anh đến đây sẽ có nhiệt độ, vì vậy suy nghĩ trăm ngàn biện pháp để anh đồng ý.
Anh trầm tư suy nghĩ: “Có cái gì?”
Vương Khang nói ra hai cái: “Phim truyền hình cùng điện ảnh, còn có bữa tiệc từ thiện vào buổi tối.”
Trần Lục Nam gõ lên mặt bàn suy nghĩ, không phát ra tiếng, Vương Khang nhanh chóng nói: “Đúng rồi, Nhan tiểu thư hẳn cũng sẽ tham gia.”
Anh ta nhìn tài liệu trong tay đã được sửa lại, thấp giọng nói: “Nhan tiểu thư năm trước có hai tác phẩm được đề cử.”
Nói xong, Vương Khang tạm dừng vài giây, tìm hiểu nói: “Anh Lục, muốn chào hỏi ban tổ chức bên kia sao?”
Thật ra lễ trao giải đó, có đôi khi cũng sẽ có quyền lợi đặc thù.
Chị Liên nói hai người có lực lượng ngang nhau, thành tích kém không phải quá xa, có người tương đối có thế lực, hậu trường so sánh, ban tổ chức sẽ ưu tiên suy xét đến cấp bậc vị hậu đài bên kia.
Số phiếu nhiều nhất, không phải là chân chính trong sạch, công bằng, luôn có quan hệ đặc thù tồn tại.
“Không cần.”
Trần Lục Nam nói: “Không cần chào hỏi, đưa thời gian đã định tới cho tôi.”
“Vâng.”
Vương Khang hiểu rõ tiếp tục nói: “Đúng rồi anh Lục, còn có một chương trình tạp kỹ đến mời.”
Anh ta nói: “Là chương trình tạp kỹ của tiền bối Từ Tùng, đang được ghi hình gần đây.”
Từ Tùng là một vị tiền bối trong vòng được rất nhiều người tôn trọng, năm gần đây ông ấy làm một gameshow thực tế rất được hoan nghênh.
Mỗi một mùa đều có nghệ sĩ tham gia, ngẫu nhiên là hai ba người, đôi khi là một đám người.
Năm trước thời điểm ban đầu, ông ấy gọi điện thoại hỏi qua Trần Lục Nam, Trần Lục Nam lúc đó đang vội vàng xuất ngoại nên đã từ chối.
Vừa trở về không lâu, lại gọi điện thoại đến.
Trần Lục Nam nói: “Thời gian nào?”
“Một tuần sau.”
Trần Lục Nam gật đầu: “Không có chuyện khác thì cứ sắp xếp đi.”
“Được.”
***
Mới vừa nói chuyện công việc xong, Trần Lục Nam ngẩng đầu phát hiện Nhan Thu Chỉ tức giận trừng mắt liếc nhìn anh, sau đó bừng bừng chạy xuống tầng.
“Trần Lục Nam anh còn là con người không?”
Nhan Thu Chỉ nắm chặt áo ngủ mình, quả thật bị anh làm tức đến hộc máu.
“Tối hôm qua không phải chỉ cười nhạo anh một chút thôi sao, anh vì sao lại ở trên người em để lại nhiều dấu vết như vậy?”
Hôm nay cô còn quay chụp tạp chí.
“. . .”
Trần Lục Nam nhìn dáng vẻ cô giương nanh múa vuốt, cũng không biết tại sao, đột nhiên tâm trạng thả lỏng.
Anh đem điện thoại để sang một bên, dù bận rộn vẫn ung dung nhìn cô.
“Dấu vết gì?”
Nhan Thu Chỉ dừng lại vài giây, đối diện với ánh mắt thâm thúy của anh, hình ảnh mạnh mẽ kiều diễm đêm qua đột nhiên lùa về trong đầu cô.
Cô há miệng thở dốc, mặt ‘phừng’ một cái đỏ lên.
“Anh biết rõ còn cố hỏi.”
Trần Lục Nam ngừng lại, nhìn mặt cô: “Chỗ nào có?”
Nhan Thu Chỉ vừa muốn cho anh xem, tay di chuyển đến quần áo, cô lại dừng lại.
Nếu để Trần Lục Nam nhìn, lại bị anh chiếm tiện nghi.
“Người đàn ông tâm cơ.”
Trần Lục Nam: “. . .”
Nhan Thu Chỉ trừng mắt nhìn anh: “Anh lại đây.”
Trần Lục Nam không nhúc nhích.
Nhan Thu Chỉ tức giận nói: “Em muốn đi chụp tạp chí, anh lại đây xem dấu vết trên lưng có áp xuống được không?”
Cô bất chấp tất cả, đã bị Trần Lục Nam chiếm nhiều tiện nghi như vậy, cũng không hy vọng kém điểm này.
Đầu tiên phải bảo đảm đi chụp tạp chí không bị người khác phát hiện dấu vết trên người.
Trần Lục Nam đối với chuyện này không kháng cự.
Anh đứng dậy đi theo, trở về phòng.
Da của Nhan Thu Chỉ trắng, hơi có dấu vết một chút đã có thể nhìn thấy rõ.
Trần Lục Nam đi theo trở về phòng, đúng lúc Nhan Thu Chỉ lộ lưng.
Bên trên có dấu vết rõ ràng.
Ánh mắt Trần Lục Nam cứng lại, dừng lại trên làn da trắng nõn của cô, dưới ánh đèn, da thịt sáng bóng mê người.
Giống như nghe được âm thanh, Nhan Thu Chỉ thúc giục: “Trần Lục Nam, anh có nhanh lên không, em sắp bị muộn rồi.”
Trần Lục Nam bước chân dừng lại, lập tức đi qua.
Nhan Thu Chỉ không cùng anh khách khí, đem kem che khuyết điểm đặt trong tay anh, ra lệnh nói: “Ddem cái này bôi lên, xoa đều chỗ đó.”
Yết hầu anh lên xuống, thấp giọng đồng ý.
Nhan Thu Chỉ ban đầu không cảm thấy có gì không thích hợp, đến khi tay anh xoa trên làn da lơ đnags đụng vào phía sau lưng tinh tế, khiến da thịt cô run rẩy, cô mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.
Giống như. . .loại chuyện này có chút không thích hợp gọi Trần Lục Nam đến làm.
Bọn họ chưa thân mật đến mức độ này.
Lông mi cô run nhẹ, thân mình căng chặt.
Giấy tiếp theo, ngón tay Trần Lục Nam trong lúc lơ đãng quét qua da thịt sau cổ, cô lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên.
Hai người hai mặt nhìn nhau, Nhan Thu Chỉ lắp bắp nói: “. . .Trần Lục Nam anh chú ý chút, đừng chạm vào em, em sợ ngứa.”
“. . .”