Tạ Quân nhướng mày nhìn nàng, giống như chỉ cần nàng gật đầu một cái, hắn liền cởi xiêm y ra cho nàng xem.
A Dung do dự chốc lát, đỏ mặt lắc đầu: “Muội cảm thấy không thích hợp lắm…”
Tạ Quân yêu thương hôn lên khuôn mặt nàng, trầm giọng cười: “Có gì mà không thích hợp, cả người ta đều là của A Dung rồi. Tự A Dung đã từng nói rồi mà, không nhớ sao?”
A Dung quả thực đã từng nói đùa với Tạ Quân vào dịp Đoan Ngọ năm trước, nhưng sao có thể coi là thật được…
Hắn chung quy vẫn là của hắn, có mọc trên người nàng đâu.
Thấy A Dung xấu hổ, Tạ Quân không nỡ tiếp tục trêu đùa nàng nữa, chỉ nói một câu bên tai nàng: “Rồi A Dung sẽ thấy thôi.” Liền bế nàng lên, một tay đỡ đầu gối, là kiểu bế trẻ con.
Sau đó đặt A Dung lên giường, đắp chăn. A Dung sợ nóng, không tình nguyện hừ một cái, đạp chăn ra.
“Bây giờ không đắp, lát nữa nếu lạnh, thì tự đắp, biết chưa?” Tạ Quân trên miệng nói vậy, trong lòng lại nghĩ lúc đêm lạnh vào phòng lần nữa, đắp chăn cho nàng.
Người này vừa nãy còn coi A Dung là một nữ nhân, xong chuyện cái là như nuôi nữ nhi vậy, có thể thấy tâm tư của nam nhân cũng không thể nắm chắc được.
Thấy A Dung liên tục gật đầu, Tạ Quân lại gần hôn lên trán nàng, giọng nói dịu dàng mềm mỏng: “Ngủ ngon.”
A Dung của ta.
Sáng sớm hôm sau, A Dung tiến cung, lần này nàng không còn là Dung Chiêu công chúa nữa rồi, không có phẩm cấp, bởi vậy không cần mặc cung trang rầy rà, chỉ mặc thường phục, đeo thêm mạng che là xuất phát.
Trong cung đã không ít người từng gặp nàng, nếu chợt thấy có người giống hệt Dung Chiêu công chúa quá cố, chắc sẽ bị dọa chết khiếp.
Tạ Quân nắm tay A Dung đi qua chín mười chín bậc thang bạch ngọc, đến trước Tử Thần điện, liền dừng chân lại, chỉ mỉm cười cổ vũ A Dung đi vào.
Từ khi A Dung biết Thái Tử ca ca muốn một mình gặp nàng, vừa vui vẻ lại vừa bất an, nàng sợ Thái Tử ca ca sẽ trách nàng lừa gạt giấu diếm, ngoài việc đó ra, từ muội muội trở thành đệ muội, vai vế thay đổi, cũng khiến người ta không kịp thích ứng.
Cửa điện mở rộng, trong điện chỉ có một bóng dáng cao lớn đứng khoanh tay, nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm của nàng, Thái Tử xoay người lại, mỉm cười với A Dung: “Đã lâu không gặp, A Dung.”
A Dung hơi há miệng, rốt cục vẫn nói: “Thái Tử ca ca.”
Nàng bước nhanh chân, đến trước mặt Thái Tử, tháo mạng che xuống, ngẩng đầu nhìn hắn ta.
Ánh mắt Thái Tử nhìn nàng chứa đựng sự bao dung của trưởng bối, lại có thêm chút hoài niệm, tiếc nuối và vui mừng, tóm lại là vô cùng phức tạp, khiến cho A Dung không thể hiểu được, hắn ta mở miệng hỏi: “A Dung yêu Tam đệ không?”
A Dung gật đầu.
“A Dung yêu hắn, là khác với cái yêu đối với Thái tử ca ca chứ?” Thái Tử không biết A Dung có phân biệt được hai khái niệm yêu hoàn toàn khác nhau này không, hắn ta sợ sau khi A Dung xuất giá nhận ra được, lại cảm thấy hối hận.
A Dung hiểu được ý của Thái Tử, bởi vì vấn đề như vậy Tạ Quân cũng hỏi không chỉ một lần, sợ nàng không phân rõ được giữa tình cảm huynh muội và tình cảm nam nữ, không chỉ là Thái Tử, Tạ Quân còn cố chấp với vấn đề này hơn.
Tạ Quân vẫn còn đang chờ ngoài điện, A Dung nhìn về phía cửa điện đã đóng, nét trẻ con trong nụ cười giảm đi ít nhiều, nàng nghiêm túc gật đầu: “Thái Tử ca ca yên tâm, muội hiểu.”
Ít nhất nàng hiểu được, Thái Tử ca ca có thể tốt với chị dâu, phụ thân có thể tốt với Cố thúc thúc, nhưng Tạ Quân chỉ có thể tốt với nàng.
Nhưng mà đợi đã, sao nàng lại lôi phụ thân và Cố thúc thúc vào thế này.
Thái tử có được đáp án khẳng định, lúc này mới gật đầu cười: “Vậy thì tốt, Thái Tử ca ca đích thân ban chỉ tứ hôn cho hai người được không?”
Hôm qua Tạ Quân chỉ có được sự đáp ứng ngoài miệng, A Dung vừa đến, Thái Tử liền nhanh chóng dứt khoát làm xong chuyện tứ hôn này luôn.
Ngày hôm đó, thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, dân chúng trong Kinh thành lúc này mới biết, Ngọc Kinh Vương gia độc thân hoàng kim mà nhiều người mong ước đã là hoa có chủ rồi, mà Vương phi lại không phải bất cứ người nào trong Kinh thành, mà là Thiếu trang chủ của Táng Kiếm sơn trang ở Tuyết vực xa xôi, nghe nói trong vụ vây quét thổ phỉ ở nước Thục lần trước, Táng Kiếm sơn trang cũng tham dự, rốt cuộc là trượng nghĩa viện trợ hay là mượn gió bẻ măng thì không biết, nhưng chính bởi hành động tiêu diệt thổ phỉ lần đó, vị Thiếu trang chủ xinh đẹp như hoa và Vương gia của bọn họ chính thức quen biết, Vương gia yêu nàng sâu đậm, vừa về Kinh liền xin chỉ tứ hôn, chấm dứt cuộc sống độc thân.
Đây là phiên bản được lưu truyền trong Kinh thành, chi tiết thì chỉ có thể suy đoán thôi.
Nhưng mà còn có một phiên bản nữa, đó là Tạ Quân muốn xung hỉ cho Hoàng Thượng, vừa hay bên cạnh lại xuất hiện một nữ tử thích hợp, liền cứ như vậy mà quyết định. Cho dù người nghĩ ra giả thuyết này xuất phát từ lòng ghen tỵ hay gì khác, cách nói chỉ vậy cũng chỉ có thể âm thầm mà thôi.
Đối với bệnh tình của Hoàng Thượng, tuy người trong Kinh thành cũng suy đoán đôi chút, nhưng vẫn biết đây là chủ đề không thể dễ dàng nói ra miệng. Ngoài ra, phi tần trong cung vì để sau này có thể bình an sống qua ngày, đã tích cực làm thân với Thái tử, còn người bên cạnh Hoàng Thượng không rời một tấc, lại là người nổi tiếng yêu mị, thậm chí còn bị truyền ra là hồng nhan họa quốc – Trân phi.
Có thể thấy người không dựa vào tướng mạo, gặp hoạn nạn mới thấy được chân tình.
Hôn lễ của A Dung và Tạ Quân định vào tháng ba năm sau, lúc đó A Dung đã đến tuổi cập kê, hơn nữa còn là thời điểm xuân tình rực rỡ, xuất giá lúc này là quá thích hợp.
Tạ Quân đánh cược với Tả Tướng, Tạ Quân không ép Tả Tướng giao giải dược cho Hoàng Thượng, Tả Tướng cũng không cho phép Yến Tuyết Chiếu đút máu cho Hoàng Thượng, tất cả đều phải xem tốc độ nghiên cứu giải dược của Đổng Quyết Minh, nếu có thể cứu sống Hoàng Thượng, Tả Tướng cũng không thể ngăn cản, coi như là buông bỏ thù hận với Hoàng Thượng, nếu không thể cứu sống, Tạ Quân sẽ phải chịu tang ba năm.
Bởi vì Tả Tướng thủ đoạn thông thiên, ông ta đã đáp ứng sẽ từ từ buông bỏ quyền lực, nhưng cũng không thể vội vã ép ông ta, nếu không sẽ là đại nạn cho giang sơn Tạ thị, có thể thuận lợi được không thì Tạ Quân không biết, vì đã biết được thủ đoạn của Tả Tướng ở kiếp trước, hắn không muốn mạo hiểm.
Từ sau khi Đổng Quyết Minh biết được việc này thì càng hăng hái, ngày ngày đều vùi đầu trong đống thảo dược ở Thái Y Viện, phối dược không biết mệt.
Mà Thái Tử mới thúc đẩy thành công một hôn sự, lại có người đến tìm hắn ta hòa ly, người này là Thôi Linh Bích.
Thái Tử vốn nghĩ người không chịu được muốn hòa ly sẽ là Tứ Hoàng tử, hắn ta đang muốn xem Tứ Hoàng tử có thể tuân thủ yêu cầu của hắn ta đến khi nào, đợi mấy tháng không thấy tới còn đang thở phào nhẹ nhõm, không ngờ lại là Tứ đệ muội yểu điệu này.
Có ngàn lý do, nàng chỉ nói một điều đã đủ rồi, thành thân mấy tháng, Tứ Hoàng tử vẫn chưa viên phòng cùng nàng.
Chuyện xấu hổ như vậy nói trước mặt Thái Tử, Thôi Linh Bích cảm thấy rất mất tự nhiên, nét mặt đỏ ửng, nhưng mà nàng đã quyết tâm hòa ly, liền bất chấp tất cả.
Thái Tử giận Tứ Hoàng tử vốn chưa từng an ủi Thôi Linh Bích, ngược lại còn trốn tránh, lạnh nhạt với nàng, một lần liền mấy tháng, lần này hắn ta đến cả giúp Tứ Hoàng tử nói chuyện cũng không biết nói gì cho phải.
May mà hôn sự của Tứ Hoàng tử và Thôi Linh Bích đều không phải ý chỉ của Hoàng Thượng, chỉ là tự quyết định mà thôi, cho nên hòa ly không khó.
Thái Tử nghĩ vậy, nhẹ giọng an ủi Thôi Linh Bích, đợi Thôi Linh Bích đi rồi, liền triệu Tứ Hoàng tử tiến cung.
Tứ Hoàng tử vừa đến liền nghe Thái Tử hỏi hắn ta có đồng ý hòa ly hay không, giật nảy mình, lại không nghĩ rốt cuộc có muốn hòa ly hay không, chỉ hỏi Thái Tử: “Là Thôi thị nói với huynh sao?”
Thái Tử bất đắc dĩ nhìn hắn ta: “Đệ lạnh nhạt với nàng mấy tháng, còn không cho nàng nói sao? Tứ đệ, nếu đệ còn muốn tiếp tục lạnh nhạt với nàng, còn không bằng hòa ly đi. Nàng là nữ nhi độc nhất của Hải Đông hầu, lại xinh đẹp, không cần phải tốn quá nhiều thời gian với đệ.” Trong mắt Thái Tử tỏ vẻ thất vọng, bởi vì hắn biết, sau khi Tứ Hoàng Tử và Thôi Linh Bích hòa ly, cho dù có tái giá cũng không thể gặp được nữ tử thế này, chỉ trách hắn ta có phúc mà không biết hưởng thôi.
Giống như hắn năm đó, cũng rất bất mãn với thê tử của mình, cứ nghĩ hai người tương kính như tân là được, may mà trong thời gian sống chung, hắn phát hiện ra sự thẳng thắn tốt đẹp của Dương Thị, thử đối xử tốt với nàng, sau đó liền không thể ngừng lại được.
Cũng không biết sau này Tứ Hoàng tử nhớ lại sự hồ đồ trong khoảng thời gian này, có hối hận hay không.
Tứ Hoàng tử nghẹn họng, cúi đầu nói: “Thái Tử huynh trưởng, thần đệ vừa nhìn thấy Thôi Linh Bích, trong lòng nảy sinh không phải là tình cảm quý trọng, mà là sự sỉ nhục đêm tân hôn, lâu dần, cũng không biết sống với nàng thế nào nữa. Thần đệ cho rằng… Thái Tử huynh trưởng có thể hiểu được…”
Thái Tử thở dài: “Ta không hiểu, chuyện ngày ấy đã qua lâu rồi, đáng để đệ nhớ đến bây giờ sao? Nếu đệ đối xử tốt với nàng, hai người sống gắn bó như keo sơn, ai còn nhớ chuyện của mấy tháng trước? Tứ đệ, là đệ nghĩ quá nhiều rồi.”
Tứ Hoàng tử cảm thấy bi phẫn và ấm ức khó nói thành lời, bởi vì Thái Tử không phải hắn ta, vốn không thể nào hiểu được cảm xúc của hắn ta, Thái Tử từ nhỏ đã lớn lên trong mong đợi của mọi người, bởi vì sự coi trọng của Phụ Hoàng và địa vị tôn sùng của bản thân, không có một hạ nhân nào dám bắt nạt Thái Tử. Nhưng hắn ta thì khác, những người mặt ngoài tôn kính hắn ta, thực tế trong lòng lại có một cái cân, sau khi đo xem hắn ta được mấy lượng, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn ta.
Thái Tử chưa bao giờ trải qua những điều này, không hiểu khinh thường như vậy khiến người ta khó chịu bao nhiêu.
Chuyện đêm tân hôn ấy, thật giống như khiến sự khinh thường ấy càng trở nên lớn hơn, mỗi khi hắn ta thử nghĩ nếu chuyện này rơi lên đầu người khác, ví dụ như Thái Tử, cho dù Thái Tử cũng suýt nữa bị vào ngục, cũng không có ai dám ức hiếp Thái Tử Phi.
Tứ Hoàng Tử vô lực gật đầu: “Là đệ nghĩ nhiều, nàng…nàng ấy muốn hòa ly với đệ, là đệ có lỗi với nàng.” Hắn ta vội vàng hành lễ quay người, giấu kỹ nước mắt, nhanh chóng lui ra ngoài.
Thái Tử thấy bóng lưng Tứ Hoàng tử tâm tình suy sụp, thấp giọng thở dài một hơi.
Hai người này, làm vậy không phải đang giày vò lẫn nhau sao.
Không được mấy ngày, ý chỉ của Thái Tử làm chủ cho Thôi Linh Bích và Tứ Hoàng tử hòa ly được ban xuống, cả kinh thành xôn xao.
Thà gỡ mười ngôi miếu không hủy hoại một cọc hôn sự, Thái Tử điện hạ làm vậy… là có ý gì?
Cho dù Tứ Hoàng tử có không được coi trọng, chung quy vẫn là người hoàng thất, Thôi Thị và Tứ Hoàng Tử hòa ly rồi, còn ai dám lấy nàng nữa?
Đừng nói là, còn có thật này.
Ngay tại lúc dân chúng không rõ chân tướng đang lắc đầu tiếc than cho Thôi Thị, Đổng Quyết minh mang giải dược đã phối xong đút cho Hoàng Thượng, lúc này Hoàng Thượng đã tỉnh được nửa canh giờ, tuy rằng không biết có thể chữa khỏi cho Hoàng Thượng hay không, tóm lại vẫn là dấu hiệu tốt.
Nửa tháng sau, thời gian Hoàng Thượng tỉnh táo càng ngày càng nhiều, Thái Tử vui mừng, hỏi Đổng Quyết Minh muốn ban thưởng cái gì, vị Thần Y này không muốn vàng bạc tước vị, ngay cả đặc quyền cũng không muốn, chỉ muốn một nữ tử.