Có lẽ Tả Tướng đã sớm đoán được ngày này, bởi vậy chuẩn bị giải dược rất đầy đủ, sau khi phân phát giải dược xong, Yến Tuyết Chiếu còn đề nghị phát giải dược cho người lớn, Tả Tướng lắc đầu: “Chuyện của ta còn chưa hoàn thành, Dung phi đó…”
“Biếm lãnh cung đã là kết cục thỏa đáng nhất cho nàng ta rồi.” Tạ Quân nói.
Tả Tướng trầm ngâm một lúc, thở dài: “Thôi vậy, cái chết ngược lại còn khiến cho nàng ta thoải mái hơn.”
Từ đó, một trận vây quét thổ phỉ đã giành được thắng lợi.
Trên đường về Kinh, Tạ Quân và Yến Tuyết Chiếu nhìn nhau, thầm nghĩ lần này có lẽ lần này Tả Tướng quả thực không lừa bọn họ, đến đây là được rồi, còn không mai phục thì chẳng còn cơ hội nào nữa.
Vẫn là bình an vô sự.
Tạ Quân và Yến Tuyết Chiếu đều thở dài nhẹ nhõm, nếu thật sự đánh nhau, bọn họ sẽ phải tốn rất nhiều sức lực, bây giờ tránh được thương vong, đương nhiên là kết quả tốt nhất.
Đi đến Nam ngoại môn Kinh thành, Tạ Quân giữ lại đoàn người Yến Tuyết Chiếu, tầm mắt liếc qua A Dung, cười nói: “Hay là tạm ở trong Kinh thành mấy ngày đi, ta đi đến chỗ phụ hoàng lĩnh phần thưởng.”
Thưởng cái gì, Yến Tuyết Chiếu còn không hiểu ý của hắn sao?
Yến Tuyết Chiếu nhìn A Dung vô tri vô giác, ầm thầm thở dài, nữ nhi ngốc nhà hắn ta, rốt cuộc vẫn bị lừa chạy trốn rồi.
Vào Kinh thành đã lâu không trở lại, A Dung đeo mạng che, đôi mắt sáng long lanh, vén rèm xe ngắm cảnh, đây là nơi nàng lớn lên, đương nhiên tình cảm vô cùng sâu đậm.
Kinh thành dường như không thay đổi gì, ngay cả ông lão bán mứt quả bên đường vẫn là vị trí đó, nhưng lại dường như thay đổi rất nhiều, mấy tửu lâu trà lâu nàng chưa thấy bao giờ đã sừng sững đứng trong Kinh thành phồn hoa, làm nổi bật cảnh tượng hưng thịnh.
Người của Lăng Vân sơn trang đều được Đại sư huynh của bọn họ đưa về Qùy Châu, tinh kỵ Trử Bào thì được Tạ Quân giữ lại ở binh doanh ngoại ô Kinh thành, cùng vào thành chỉ có đoàn người Táng Kiếm sơn trang. Bọn họ tạm thời ở Kinh thành mấy ngày rồi đi thẳng lên phía Bắc về Tuyết vực, rất thuận đường, hơn nữa còn có thể dạo chơi Kinh thành, thế là ai cũng mặt mày hớn hở, coi như giải sầu.
Vả lại chỗ bọn họ ở là Vương phủ, tiếp đãi bọn họ rất chu đáo.
Trăm người đi đường ăn lương khô đã chán lắm rồi, vừa vào Vương phủ liền thấy yến hội đã được dọn xong, thế là từng đôi mắt sáng lên, ăn ăn uống uống vô cùng vui vẻ, còn Tạ Quân tiến cung lĩnh thưởng, Yến Tuyết Chiếu cũng đi theo.
Hoàng Thượng hôn mê không biết gì, người gặp bọn họ là Thái Tử.
Thấy Tạ Quân đi vào, Thái tử không vội nói chính sự, mà gọi người bưng trà nóng điểm tâm, để cho hai người đi đường mệt nhọc làm ấm bụng. Tạ Quân quả thực chưa ăn gì, hắn chỉ tắm rửa thay y phục rồi xuất phát, mà Yến Tuyết Chiếu đã ăn một ít, trên đường ngồi trong xe ngựa thưởng thức phong cảnh bên ngoài cũng ăn thêm điểm tâm, nhưng mà lúc này hắn ta vẫn có thể ăn được, ấn tượng đầu tiên đối với Thái tử cực kỳ tốt.
Tạ Quân ăn hai miếng, uống một nửa chén trà, liền mở miệng nói về chuyện đi đến nước Thục, trong đó những chỗ không thể nói với người khác đều được hắn khéo léo lược đi, thay đổi một cách nói khác, khiến cho người ta không thể tìm ra sơ hở.
Lần này bọn họ đi không cần đụng võ, Tả tướng cũng buông đao, cho nên hắn cũng giấu diếm cho Tả Tướng.
Thái tử mặt mày mang ý cười, lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi một câu, bầu không khí rất tốt, cho đến khi Tạ Quân đột nhiên nói muốn lĩnh thưởng.
Đây là chuyện mà Tạ Quân chưa bao giờ làm, Thái Tử vô cùng kinh ngạc, lại mơ hồ đoán được một ít, hắn ta lặng lẽ nhìn Yến Tuyết Chiếu.
“Thần đề khẩn cầu Thái Tử điện hạ ban chỉ tứ hôn.”
Trong điện im lặng một hồi, Thái tử nhìn Tạ Quân khom lưng, đỡ hắn dậy, nhìn hắn hỏi: “Đệ muội tương lại bây giờ đang ở Kinh thành?”
Tim Tạ Quân nhảy dựng lên, đáp: “Đúng vậy.” Lời vừa rồi của Thái tử, dĩ nhiên là đáp ứng rồi. Tạ Quân không ngờ Thái Tử đáp ứng dễ dàng như vậy, ngữ khí chân thành cảm tạ Thái Tử, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều.
“Có thể để ta gặp được không? Một mình.”
Tạ Quân ngẩng đầu, nhìn Thái Tử cười ôn hòa, rõ ràng là đã biết được thân phận thực sự của đệ muội tương lai, nếu không cũng không yêu cầu bất hợp lý như vậy.
Thái Tử trong lòng A Dung vẫn là Thái Tử ca ca dịu dàng trong ký ức, A Dung đương nhiên là muốn gặp, nghe nói ngày mai có thể tiến cung gặp Thái Tử ca ca, vô cùng vui vẻ, cười tươi rói ôm chặt Tạ Quân.
Lúc này đã là ban đêm, qua canh ba giờ Hợi, Vương phủ trở nên yên tĩnh.
A Dung vẫn ở gian phòng lúc trước được thu xếp đặc biệt cho nàng, Tạ Quân đã tính toán trước, sau khi sửa sang cả Vương phủ thì hiệu quả cách âm tốt hơn nhiều, nhất là gian phòng của A Dung.
Phòng cháy phòng trộm phòng nhạc phụ, chung quy vẫn không sai.
Hôn sự đã định, bao nhiêu phiền não cũng bay đi, tâm tình Tạ Quân tốt chưa từng có, ngữ điệu cũng phơi phới hẳn lên, kề bên tai A Dung hỏi: “Thưởng cho ta thế nào, hả?”
Chữ “hả” vừa dứt, đã mút lấy vành tai nàng.
Thưởng thế nào… A Dung nghĩ trong giây lát, liền kiễng chân lên hôn hắn.
May mà vừa đủ, vô cùng tốn sức, Tạ Quân thấy thế liền ôm lấy eo A Dung, khiến hai chân nàng hơi cách khỏi mặt đất, sau đó càng hôn sâu hơn.
Cách ôm như vậy khiến cho hai người vô cùng thân mật, A Dung thậm chí còn cảm nhận được độ nóng không ngừng truyền đến từ dưới bụng Tam ca ca, vừa ấm ấm, lại vừa rắn chắc, đó là điểm hoàn toàn khác biệt với nàng, mỗi lần có hành động thân mật với Tam ca ca, liền khiến cho nàng ý thức được sự khác nhau giữa nam và nữ.
Nhưng bây giờ, phần da thịt vừa rắn chắc vừa ấm áp đó càng ngày càng nóng, nhiệt độ truyền đến thân thể nàng, khiến nàng cũng nóng lên, mà động tác trên miệng của Tạ Quân vẫn chưa dừng lại, khiến cho A Dung mơ mơ màng màng.
Hắn quấn lấy lưỡi nàng, đưa theo nàng bắt đầu nhảy múa. A Dung múa rất đẹp, cũng từng múa cho hắn xem, nhưng hắn cho từng dùng ánh mắt của một nam nhân thưởng thức điệu múa của nàng, nghĩ đến đây, Tạ Quân lại cảm thấy tiếc nuối, nhưng nhiều hơn đó là lửa nóng.
Bọn họ còn thời gian một đời, làm gì cũng không muộn.
“A Dung, múa cho ta xem đi.” Hắn nghe được giọng nói của chính mình trầm thấp khàn khàn, bán đứng toàn bộ tâm tư của hắn.
A Dung vẫn chưa thấy rõ được ánh mắt của Tạ Quân, chỉ ngoan ngoãn đáp ứng, nàng rất ngoan, ngoan đến mức khiến cho ngọn lửa trong lòng hắn càng cháy dữ dội.
Vào thu trời trong ánh trăng sáng tỏ, ánh sáng màu bạc xuyên qua lớp cửa sổ giấy, làm cho trong phòng như xuất hiện một lớp sáng mờ, hơn nữa còn đốt một chậu than chỉ bạc, vô cùng ấm áp, thậm chí khiến người ta phát nóng. A Dung mặc áo trong trắng như tuyết, đáp ứng yêu cầu của Tạ Quân liền đi tìm áo ngoài, lại bị hắn kéo tay lại.
“Cứ múa như vậy đi.”
A Dung dừng lại việc đi tìm xiêm y, sau đó đứng im một lúc ở trước giường, giống như là nghi thức nào đó, lại vừa giống như con bướm dừng lại trước khi bắt đầu múa. Nàng cử động, cánh tay nâng lên, ống tay áo liền tuột xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn mảnh mai, cánh tay của nàng không phải là mảnh mai hoàn toàn, nàng chỉ là có khung xương tinh xảo, trên thực tế lúc vuốt ve vẫn có chút thịt, độ mềm mại khiến cho người ta yêu thích không rời tay, Tạ Quân biết rất rõ.
Nàng nâng một chân lên, chân thẳng tắp mảnh khảnh càng lộ rõ, nàng xoay tròn, dường như có thêm tiếng nhạc phối hợp, nàng càng xoay càng nhanh, càng xoay càng nhẹ nhàng, dường như muốn trở thành một con chim trắng bay lên bầu trời. Nhưng Tạ Quân lại nhạy bén nhìn thấy được dưới góc áo tung bay của nàng, mơ hồ lộ ra cái yếm.
Là màu hồng đào tươi mới, bên trên thêu một đóa hoa, rốt cuộc là hoa gì, hắn chưa nhìn rõ.
Hắn cảm thấy dây cung kiềm chế trong lòng mình, chắc chắn đã đứt từ lúc nào hắn không hay biết.
Ánh trăng vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, nhẹ nhàng bao bọc lấy nữ tử đang nhảy múa, Tạ Quân nhìn đến xuất thần.
Chân của A Dung càng nâng cao, cuối cùng chạm đến bên tai, chắc đã đến lúc kết thúc, bởi vậy nàng dừng động tác này không động dậy nữa, cả người vừa thẳng tắp vừa dẻo dai, giống như một cây bạch dương vươn về phía trước, lại dùng thân thể dẻo dai hơn người bình thường hướng về phía Tạ Quân, tỏ ra nàng mềm thế nào, nàng có thể gấp đến mức nào, nàng có thể hoàn thành tư thế như thế nào. A Dung đương nhiên không có ý này, nghĩ như vậy chỉ có thể là Tạ Quân.
Chờ Tạ Quân hồi hồn lại, A Dung đã buông chân xuống, đôi môi đỏ mọng hé mở, nhẹ nhàng thở dốc, đôi mắt đào hoa rực rỡ chăm chú nhìn hắn, dường như muốn nghe đánh giá của hắn. Nàng giống như một đứa bé, một hai câu khen liền có thể khiến nàng cười hớn hở.
Trẻ con như vậy đáng ra nên gợi dậy sự xem thường đối với tâm tư xấu xa của mình, vậy mà lại không có, hắn đã chai sạn rồi.
Tạ Quân cho nàng lời tán dương cao nhất, đó là Tiểu Tạ Quân bất giác hưng phấn đến nỗi run nhẹ. Hắn nắm tay nàng, phủ lên người hắn, hôn lên khuôn mặt nàng, khàn khàn nói: “Múa rất đẹp.”
A Dung bị nóng đến cả kinh, bàn tay vẫn còn chưa buông, đôi mắt lại nghi ngờ ngước lên nhìn hắn.
Bóng đên yên tĩnh, Tạ Quân nhẹ nhàng kéo tay nàng, di chuyển lên xuống, trong miệng lẩm bẩm “A Dung A Dung”, vô cùng dịu dàng, cũng vô cùng mê người, hắn vốn là tiên nhân trên trời, bây giờ bản thân rơi xuống phàm trần còn chưa đủ, hắn còn phải kéo theo người khác sa đọa cùng hắn.
A Dung nghe thấy mặt đỏ tai hồng, hoàn toàn bị hắn dẫn đi rồi.
Tạ Quân híp mắt, cố nhịn xúc động muốn đẩy nàng lên giường, bởi vì hắn biết, nếu là trên giường, có lẽ hắn sẽ còn làm ra việc quá giới hạn hơn. Bọn họ còn chưa thành thân.
Ánh trăng mông lung khiến cho khuôn mặt hắn càng ôn nhuận như ngọc, chỉ là độ ấm của ngọc này ngày càng nóng, sắc màu cũng càng ấm áp, ngọc chất trong suốt nhuốm màu mây, khiến cho người ta không thể rời mắt. Thấy A Dung nhìn chằm chằm hắn, Tạ Quân nghiêng người hôn nàng, nhiệt tình quấn lấy nàng.
Người khác đều nói Tạ Quân lạnh lùng, bọn họ chẳng qua chưa nhìn thấy lúc hắn nhiệt tình mà thôi. Lúc hắn nhiệt tình, rõ ràng giống như một ngọn lửa, đốt tất cả mọi vật hay người tới gần thành ngọn lửa giống như hắn.
Tay A Dung mỏi nhừ, động tác ngày càng lười biếng, hoàn toàn dựa vào hắn. Tạ Quân lại bế nàng lên, chân vòng qua eo, đi vài bước đặt nàng ngồi trên bàn, chính mình lại đứng giữa hai chân nàng.
Hắn dừng lại tất cả các động tác, ánh mắt nhìn A Dung vô cùng nghiêm túc, khiến cho A Dung bất giác chăm chú lắng nghe. Hắn nói: “A Dung đồng ý sao? Làm như vậy, trong lòng A Dung có không vui không?”
Nàng biết quá ít, chính bởi vì thế, Tạ Quân lo lắng sau này nàng hiểu được sẽ trách hắn.
“Như vậy sao?” A Dung tóm lấy Tiểu Tạ Quân, di chuyển lên xuống một lần, khiến cho cổ họng Tạ Quân phát ra tiếng rên nhẹ, A Dung cười rất vui vẻ, chính bởi vì không biết, cho nên mới to gan: “Tam ca ca dường như rất thoải mái? Có thể làm cho Tam ca ca thoải mái, đương nhiên A Dung đồng ý rồi.”
Con ngươi Tạ Quân ngày càng đậm, trầm thấp ừ một tiếng: “Vậy thì tốt.” Hắn kề sát người A Dung, khảm vào hai chân đang mở ra của nàng, hai tay ôm chặt nàng, chỉ một lát sau, thư án trong phòng trở nên rung động, giống như sóng đánh vào bờ biển, rất có nhịp điệu, một xướng ba than, khiến cho người ta say mê.
Hắn vùi vào bên cổ A Dung, một bàn tay trượt xuống bên dưới đóa hoa chưa nhìn rõ, chất liệu của yếm là tơ lụa, dịu dàng cọ sát vào bàn tay hắn, bên tai, A Dung cũng bắt đầu rên nhẹ.
Động tĩnh của thư án dần dần bình ổn lại, Tạ Quân gục trên vài A Dung, tiếng thở dốc lọt vào tai, A Dung cảm thấy đùi hơi ẩm ướt, hơi mất tự nhiên, muốn đẩy hắn ra, lại thấy hắn vừa ỷ lại vừa thả lỏng dựa vào, lại thôi không đẩy nữa.
Nàng khẽ vuốt lưng hắn, vừa ngốc nghếch vừa dịu dàng giúp hắn bình phục hô hấp, sau đó nhớ đến một chuyện, chớp mắt hỏi hắn: “Phía dưới của Tam ca ca không giống với của A Dung?”
Tạ Quân chậm chạp miễn cưỡng gật đầu, đầu vẫn gục trên vai nàng, mái tóc mềm mượt cọ vào bên cổ khiến nàng hơi ngứa.
A Dung “ồ” một tiếng: “Là giống kiểu Nghiêu Bạch hả?” Mà không, dường như to hơn rất nhiều.
Hơi thở Tạ Quân ngưng lại, vừa mới phát tiết, cảm xúc vẫn thả lỏng, hắn há miệng cắn vai A Dung, sợ cắn đau nàng nên lại đổi thành nhẹ nhàng ngậm, sau đó mơ hồ hỏi nàng: “A Dung muốn xem?”