“Cảnh Tuyên không muốn nghe xem hắn ta muốn nói gì sao?” Dịch Vân Trường không lập tức quay về phòng, mà là mở miệng hỏi Tạ Quân.
Tạ Quân lắc đầu cười: “Hắn ta không phải đã nói rồi sao? Nhưng mà ta thật sự không biết, vị đứng sau kia vì sao lại nghĩ rằng có thể hợp tác cùng ta.” Một người đuổi giết A Dung bất thành, lại chuyển qua tra tấn Dịch Vân Trường, bây giờ chạy đến trước mặt mình nói chuyện hợp tác, há chẳng phải quá kỳ lạ rồi sao?
Nụ cười của Tạ Quân trở nên lạnh lùng cũng khong biết người kia là quá ngây thơ, hay là tính tình bạc bẽo đây.
Dịch Vân Trường chần chừ mở miệng: “Chủ thượng của người đó, là người đứng đằng sau trấn Hoài Du sao?”
Tạ Quân gật đầu: “Vừa nãy ngươi đáng ra phải đánh mạnh hơn chút nữa.”
“Vậy vì sao không…” Giết hắn ta?
Dịch Vân Trường vừa muổn hỏi, bên ngoài liền có một tờ giấy rơi vào, Tạ Quân mở ra xem, trên đó viết: “Biến mất ở chợ phía Đông phường Tĩnh An.” Tạ Quân đưa tờ giấy cho Dịch Vân Trường xem, mở miệng nói: “Đây chính là lí do không giết hắn ta. Ta luôn muốn biết người đó rốt cuộc là ai.”
“Phường Tĩnh An…” Tạ Quân khẽ đọc: “Nếu không phải cố tình dẫn sai, người đứng sau chắc hẳn sẽ ở gần đây.
Ở phường Tĩnh An đều là danh gia vọng tộc, hơn nữa quý tộc chiếm đa số, Tả Hữu Tướng cách nhau một con đường, còn có vài vị Thượng Thư đại nhân, đều là láng giềng với nhau, có thể nói là một trung tâm quyền lực của Đại Sở.
Dịch Vân Trường, người vừa nãy nhìn có vẻ không được khôn khéo nhạy bén cho lắm, tin tức này chắc không sai đâu.
“Hắn ta tôn sùng chủ tử mình như vậy, lời nói còn vô cùng thân thiết, chắc hẳn là người khá thân cận với chủ tử của hắn ta, chỗ ở của hắn ta có lẽ khá gần với chỗ của người đứng sau, thậm chí còn ở ngay trong phủ của người đó.” Tạ Quân đốt tờ giấy trên ánh nến, cười nói: “Còn phải cảm tạ Trương Dụ Đức.” Khiến cho người đứng sau chỉ dám dùng người thân cận với mình.
Trương Dụ Đức chính là nam tử khóc trời than đất kỹ thuật diễn xuất sắc hồi sáng, Dịch Vân Trường nhận ra hắn ta, thuận miệng nói một câu: “Địa vị của Trương Dụ Đức ở trấn Hoài Du không thấp, thậm chí có thể dễ dàng lấy được chìa khóa ở đại lao, có lẽ có thể nhận ra người đứng sau?”
“Hắn ta chưa từng gặp.”
Tạ Quân buông tay, mảnh giấy đã thành tro tàn. Ánh mắt hắn dời khỏi ánh nến, ôn hòa nói: “Vân Trường, đi nghỉ ngơi đi.”
Nụ cười trên mặt hắn ấm áp, dưới ánh nến như noãn ngọc rực rỡ: “Chuyện trong các còn cần ngươi phải xử lí đó, buổi tối không cần để ý chỗ ta.”
Dịch Vân Trường cũng hơi buồn ngủ, lập tức đồng ý, trước khi đi còn nói một câu: “Cũng không phải là để ý chỗ ngươi, mà là hắn ta làm ta thức giấc.”
Ừ, tiếng hít thở của hắn ta to quá rồi.
Tạ Quân cười nhìn Dịch Vân Trường ra khỏi cửa, ánh mắt ôn hòa.
Vào cuối tháng, Tạ Quân bắt đầu huấn luyện binh, chọn ra năm trăm tinh binh, tạm thời sắp xếp ở trong phủ. Trữ Bào quân hắn tự mình bồi dưỡng kỷ luật nghiêm chỉnh, cho dù trong phủ có thêm năm trăm người, vẫn vô cùng yên tĩnh nghiêm túc, chỉ có mỗi lúc sáng sớm tập luyện là nghe thấy tiếng quát trật tự vang tận mây xanh.
Tạ Quân đương nhiên sẽ không làm theo kế hoạch hắn nói ở trên Tử Thần điện, hắn nói như vậy là để cho người đứng sau nghe.
Ngày hôm đó Tạ Quân trở về, người gác cổng nói có người tặng cho hắn một cái bọc. Lúc này các binh lính đang dùng cơm tối, trong phủ mơ hồ ngửi thấy mùi dầu muối của các món ăn, tuy bình thường nhưng vô cùng ấm áp.
Trên mặt Tạ Quân mang theo nụ cười, nhận lấy cái bọc, trong lòng nghĩ thầm có lẽ là A Dung nhớ hắn, tính lại thời gian, A Dung gửi bọc ngay vào lúc hắn mới mới đi, kỳ lạ quá, nhưng mà cũng không phải là không có khả năng.
Đi vào trong phòng, hắn mong chờ mở cái bọc ra, lại là một màu vàng chói rọi.
Sắc mặt Tạ Quân nghiêm túc, mở hết cái bọc ra, cầm đoạn gấm màu vàng lên, cẩn thận vuốt một hồi, hoa văn rồng trên đó thêu rất thật, đầu rồng ngẩng cao, râu rồng phiêu dật, vảy rồng tạo thành tầng tầng lớp lớp, lúc sờ vô cùng trơn mịn, đây có thể là một bộ long bào có thể lấy giả tráo thật.
Người đứng sau đang muốn đường đường chính chính hỏi hắn, Tạ Quân, ngươi muốn vị trí kia sao?
Hắn khép bọc lại, đi vài bước lên trước đóng cửa sổ, sau đó từ từ thở một hơi.
Bàn tay thúc đẩy mọi chuyện ở kiếp trước, kiếp này vẫn không chịu buông tha cho hắn sao? Tạ Quân hắn rốt cuộc có điểm gì khiến người ta nhớ thương vậy?
Nhưng long bào này mà giữ lại chỉ có thể là một tai họa, phải nhanh chóng xử lí. Người đó thăm dò cũng được, hãm hại cũng chẳng sao, đốt đi là xong.
Tạ Quân gọi Trữ Viễn đem một chậu than tới, vứt cả long bào và nến vào trong. Ánh lửa nhảy nhót chiếu rọi trên khuôn mặt của Tạ Quân, dung nhan anh tuấn hiếm có vô cùng lạnh lùng.
Thấy vải dệt màu vàng óng tàn lụi đi, trở nên cháy đen, Tạ Quân cầm cái bọc lên, cũng định ném vào trong, lại sờ thấy một khối cứng ở bên trong. Tạ Quân dừng lại, cẩn thận lục soát, sau khi xé cái bọc ra, lại có thể tìm thấy một con dấu ở lớp bên trong.
Con dấu chưa hoàn chỉnh, lại có thể nhìn thấy một chữ “Hoài”, đằng sau con dấu khắc chữ “Hiệu Lệnh Hoài Du, Ai Dám Không Theo”, vết khắc đã trở nên mờ nhạt, có thể thấy là đã được vuốt ve rất lâu, mà vết tích thời gian này khó có thể làm giả được.
Tạ Quân biết thực lực trấn Hoài Du rất lớn mạnh, năm trăm tinh binh của hắn không thể làm gì được, chỉ có thể dùng mưu trí, nhưng bây giờ, có người tặng cho hắn một nửa con dấu sai khiến sát thủ trấn Hoài Du.
Không, chẳng có tác dụng đâu. Sát thủ trấn Hoài Du chỉ nghe theo mệnh lệnh của chủ thượng, cho dù hắn đã có một con dấu hoàn chỉnh, không có giải dược, cũng không thể mệnh lệnh cho trấn Hoài Du, nói cách khác, “Hổ phù” chân chính của trấn Hoài Du, là giải dược.
Tạ Quân cười nhẹ ra tiếng, cảm thấy người đứng sau quả thật đã xem thường mình rồi. Hắn để con dấu sang một bên, lại cẩn thận kiếm tra long bào giả còn có tàn tro nào chưa đốt sạch, đợi xử lí xong rồi mới ra khỏi phòng.
Đầu tháng tư, Tạ Quân dẫn năm trăm tinh binh ra khỏi Kinh.
Giáp nhẹ làm bằng thép tinh luyện, xích mã yên bạc, năm trăm tinh binh này nhìn vừa cao quý vừa nghiêm chỉnh, khí chất toàn thân không thua kém gì quý tử vọng tộc, đang chậm rãi đi bộ trên đường lớn Kinh thành. Rõ ràng là có hai hàng người đi , nhưng nhắm mắt lại, dường như chỉ nghe thấy có một người đang cưỡi ngựa đi trước.
Dân chúng hai bên đường sùng bái nhìn bọn họ, đợi đi xa rồi mới bàn luận với người bên cạnh về chiến tích của Trử Bào quân. Nhóm thương nhân lại cẩn thận đếm số trang bị trên toàn thân các tinh binh, khó có thể tưởng tượng được muốn huấn luyện ra được một đội quân như vậy phải tiêu tốn hết bao nhiêu.
Ngay cả chiến mã cũng đều là những con ngựa có huyết thống cao quý lại vừa chắc khỏe mạnh mẽ, nếu không có xuất thân cao sang, vốn không thể nuôi nổi binh lính như thế này. Nghĩ lại, đội quân mà Ngọc Kinh Vương gia đích thân bồi dưỡng, nhất định sẽ không keo kiệt về vấn đề chi phí trang bị cho quân binh.
Tạ Quân đi chưa được mấy ngày, là đến đại hôn của Tứ Hoàng tử.
Chưa có ai đã từng gặp nữ nhi của Hải Đông Hầu, ngay cả xấu hay đẹp cũng chẳng có tin tức gì, điều này khiến dân chúng Kinh thành càng tò mò hưng phấn, sáng sớm hôm mùng sáu, người dậy sớm cùng tân nương có không ít, đều chờ đợi trên đường muốn xem dáng vẻ của tân nương.
Tứ Hoàng tử đã thay hỉ phục, vẻ ôn hòa nhã nhặn trên mặt khó mà duy trì được, hắn ta không muốn lấy nữ nhi của Hải Đông Hầu chút nào, trong lòng hắn ta, cho dù là Phương Tình phủ Vệ Quốc Công, hay là Cố Cẩm La phủ Định Quốc Công, đều tốt hơn nhiều so với nữ nhi của một tên thổ phỉ.
Hoàng Thượng đương nhiên biết Tứ Hoàng tử không mấy tình nguyện, vì để tỏ vẻ an ủi, hắn ta còn đích thân đến phủ Tứ Hoàng tử uống một ly rượu mừng rồi mới hồi cung. Tuy chỉ đến một lúc rồi đi, nhưng cũng là đã giữ thể diện cho lắm rồi, Tứ Hoàng tử thụ sủng nhược kinh, tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn.
Trên đường trở về Ngự Thư Phòng, một cung nữ vội vàng chạy tới, lại sợ hãi quỳ xuống, nói Trân phi không khỏe, cầu xin hắn ta đến thăm.
Hoàng Thượng nhíu mày, giầy gấm thêu hoa văn rồng vừa đi một bước lại thu lại, trên mặt lộ ra nụ cười mỉa mai: “Ngươi cứ bảo nương nương nghỉ ngơi, ổn định cho tốt, tự khắc sẽ khỏe thôi.”
Cung nữ hơi lảo đảo, liên tục dập đầu: “Bệ hạ, nương nương bị bệnh thật, không phải là….không phải là…” Nàng ta muốn nói không phải giống như lúc trước tính kế muốn Hoàng Thượng đi Lung Linh cung, nhưng rốt cuộc đó cũng là lời nói bất kính, nàng ta không thể nói ra được.
Hoàng Thượng thấy hơi đau đầu, chưa đợi cung nữ nói xong, trực tiếp đi luôn.
“Nương nương…” Trên mặt cung nữ đầy nước mắt, lúc lâu sau mới đứng dậy từ mặt đất ngọc thạch lạnh lẽo.
Đêm đó, Tứ Hoàng tử kì kèo đến nửa đêm, lại uống thêm ít rượu, về đến phòng liền ngủ luôn, chỉ để lại tân nương ngồi bên giường, khăn che trên đầu còn chưa gỡ xuống, nàng không biết phải làm sao.
“Phu quân…” Giọng nói vừa sợ hãi nhưng cũng vô cùng quyến rũ, khiến người ta tê dại tận xương. Tứ Hoàng tử nghe thấy bên tai, mắt mở hờ.
Hắn ta đã bắt đầu thấy có hứng thứ với tân nương này rồi.
“Vén khăn che lên đi, để ta xem xem ngươi trông thế nào.” Ngữ khí của hắn ta tùy tiện, giống như là đối xử với kĩ nữ đã từng chơi đùa trước đây.
Tân nương nghe xong theo phản xạ định giơ tay, lại đột nhiên dừng lại: “Phụ thân nói, khăn che đầu phải để phu quân…” Lời nói kéo dài, từng chữ nũng nịu lọt vào tai Tứ Hoàng tử, khiến hắn ta cảm giác miệng lưỡi khô nóng.
“Nghe phụ thân ngươi, hay là nghe ta?” Hắn ta hơi cử động thân mình: “Mau lên.”
Tân nương không còn cách nào khác, chỉ đành tự vén khăn che đầu, đôi tay ngọc ngà còn chưa hạ xuống, liền để lộ ra đôi mắt sợ hãi, thuần khiết trong sáng, chiếc cằm tinh tế xinh xắn, khiến cho bụng dưới của Tứ Hoàng tử nổi lửa trong chớp mắt.
“Lại đây.” Tứ Hoàng tử vỗ xuống bên cạnh mình, nhìn tân nương giống như tiểu bạch thỏ của hắn ta.
Đợi tân nương đến bên cạnh hắn ta, Tứ Hoàng tử mạnh mẽ xoay người ép nàng xuống, cười nói: “Phụ thân ngươi có dạy ngươi làm thế nào để hầu hạ người khác không?” Thê tử Hải Đông Hầu mất sớm, tiểu bạch thỏ cũng mất mẫu thân từ sớm, có lẽ không biết những thứ này.
Tân nương mơ hồ nhìn hắn ta, Tứ Hoàng tử càng thấy hưng phấn, trong lòng đã sớm quên đi sự bất mãn với hôn sự này, hắn ta vội vã ngậm lấy môi nàng, xé rách quần đỏ của nàng.
“Ưm…” Tân nương phát ra tiếng rên yểu điệu, ngọn lửa của Tứ Hoàng tử càng đốt càng lớn.
Đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, Tứ Hoàng tử nhíu mày, dường như muốn quát ra tiếng, cũng không biết từ bao giờ hạ nhân của hắn ta lại không tinh ý đến mức này, lai chọn trúng thời điểm này đến làm phiền hắn ta.
Tiếng bước chân ngày càng gần, sau đó là tiếng đập cửa “bụp bụp bụp”.
“Cút…” Tứ Hoàng tử không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu lên từ trên người tân nương, lớn tiếng quát.
Tiếng đập cửa vẫn chưa dừng, sau đó một tiếng nổ “bịch”, cửa phòng ngủ đã bị người ta đạp văng, người đi vào không phải là hạ nhân của hắn ta, mà là thị vệ binh.
“Đưa Tứ Hoàng tử đi.” Đội trưởng đội thị vệ hạ lệnh, mấy người còn lại mặt không đổi sắc bắt lấy hoàng tử một nước.
Tứ Hoàng tử từ giật mình sửng sốt đã lấy lại tinh thần, kêu: “Các ngươi làm cái gì vậy?Hả?” Dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn của hắn ta trước mặt người ngoài đã không thể giữ nổi nữa rồi.
Đội trưởng đội thị vệ cười nói: “Hoàng Thượng đến phủ ngài uống một ly rượu liền bị trúng độc, xin Tứ Hoàng tử phối hợp với ta để diều tra.”