Sau khi Hà Thời Đồng ra khỏi phủ Trưởng Công Chúa, tuy không để lộ tin tức gì ra ngoài, nhưng người dân trong thành đều vô cùng tinh ý, dường như đều có thể nhìn ra, vị này chắc chắn sẽ là Quận mã gia tương lai, không sai được.
Nhưng mà cũng phải, vị Trạng Nguyên Lang này tiền đồ vô hạn, lại trông rất tuấn tú, còn là họ hàng thân thích với Trân phi, cho dù không phải công tử thế gia trong Kinh thành, cũng là một lang quân hiếm có.
Tâm trạng Hà Thời Đồng rất tốt, hôm đó liền đi Tân Nguyệt Lâu uống rượu với mấy người bạn ở Hàn Lâm Viện. Đều nói nhìn người thì hãy nhìn bạn bè của họ, mấy người bạn của Hà Thời Đồng đều là những người chính trực ham học, chẳng ai có sở thích uống rượu, chỉ ngồi trong nhã gian của tửu lâu ngâm thơ đối đáp, cao giọng tâm sự, vô cùng vui vẻ.
Lệ Đường Các cách Tân Nguyệt Lâu một con đường cũng náo nhiệt không kém, nhà này tuy khai trương sau Tân Nguyệt Lâu, nhưng việc làm ăn lại vô cùng tốt. Nguyên nhân trong đó không phải là vì rượu và thức ăn ngon, mà là ca múa ở đây đều là hạng nhất, nghe nói còn có cả ngựa Dương Châu bán ra, cũng không biết là thật hay giả.
Đêm này tiết mục của Lệ Đường Các là điệu Hồ Đằng của Tây vực, các vũ nữ đều là người Tây Vực mũi cao mắt đen, đeo thêm một lớp lụa mỏng đỏ, mỗi cái nhăn mày đều là sóng tình dạt dào, ánh mắt khách quan đều nhìn chằm chằm vào đường cong và làn da trần như ẩn như hiện dưới lớp lụa mỏng, hứng phấn suy đoán cùng người bên cạnh xem đây là thiếu nữ xinh đẹp Ba Tư hay là nữ tử Đại Sở đến Lương Châu và Cam Châu kiếm sống.
Nhưng mà mỗi người có vẻ đẹp riêng, người đến từ Lương Châu Cam Châu biết nói tiếng Đại Sở, lúc nói chuyện không cần phải nói lại nhiều lần. Nữ tử Ba Tư thì càng hiếm có, nữ tử Tây vực giỏi ca múa như vậy, thường chỉ có Hoàng Thượng và các vương công quý tộc mới có thể hưởng dụng, bây giờ lưu lạc đến nhân gian, đương nhiên là vô cùng quý giá.
“Tứ điện hạ, có muốn gọi mấy người lên chơi không?” Người nói chuyện bất giác để lộ ý hạ lưu, mắt cứ nhìn chằm chằm vào vũ nữ dưới lầu.
Quạt trong tay Tứ Hoàng tử nhẹ nhàng gõ nhẹ vào lan can, cũng không nhìn người bên cạnh, cười nhạo một tiếng: “ Kém hiểu biết.”
Nam tử cũng không tức giận: “Đương nhiên rồi, ta làm sao mà so sánh được với Tứ Hoàng tử? Cho dù là phụ thân của ta, muốn có báu vật như vậy cũng phải tốn không ít công sức, ta thì càng hết cách.” Hắn ta dừng một chút, cảm thán nói: “Cũng không biết Lệ Đường Các này từ đâu tới, lại có thể dễ dàng có được những nữ tử này.”
“Có thể đứng vững ở Kinh thành trong thời gian ngắn nhất, có thể là người hiền lành sao?” Một nam tử khác mỉa mai nói, sau cùng lại nhìn thấy Tứ Hoàng tử, cố cười nịnh nọt: “Nhưng mà cũng không thể sánh được với Tứ điện hạ, mấy người chúng ta cứ đi theo Tứ điện hạ, còn phải sợ người đứng sau Lệ Đường Các?”
Tứ Hoàng tử nâng cằm, nghiêng mắt nhìn mấy người: “Được rồi, đừng nói những điều vô dụng nữa.” Hắn ta dùng cằm chỉ mấy nữ linh hoạt quyến rũ đang di chuyển quay vòng dưới lầu: “Nếu các ngươi muốn chơi, chỉ cần nói với chưởng quầy một tiếng.”
Bốn năm người theo hắn ta đến đều lộ ra vẻ mặt vui mừng, liên tụng nịnh nọt: “Tốt quá tốt quá, Tứ điện hạ quả là hào phóng.” Bởi vì từ lúc Lệ Đường Các khai trương đến nay, chưa từng có tiền lệ đưa những nữ tử biểu diễn tài nghệ đó cho quý nhân đùa giỡn, Tứ Hoàng tử ba hoa khoác loác như vậy, cũng không biết có thể làm được không, chẳng qua đây cũng không phải là chuyện mà đám công tử ăn chơi trác táng đó phải suy nghĩ.
“Cứ nói danh của Tứ điện hạ ra, chưởng quầy còn có thể không nghe theo sao?” Mấy người nịnh nọt vài câu, tuy Tứ Hoàng tử biết họ chỉ đang a dua theo mà thôi, nhưng trên mặt vẫn lộ ra ý cười.
Mấy người đi vào nhã gian, gọi tiểu nhị trong tiệm, muốn gọi chưởng quầy đến nói chuyện.
Trong thời gian chờ đợi, một công tử mới gia nhập hội này hơi do dự: “Tứ điện hạ, nếu chuyện này bị Hải Đông Hầu biết được…”
Mấy người còn lại thấy Tứ Hoàng tử nhíu mày, vội vàng kéo ống tay áo của vị công tử kia, nháy mắt liên tục. Trong hội này ai mà không biết, vị Tứ Hoàng tử này vô cùng bất mãn với nhạc gia tương lai, theo ý của hắn ta, một là không có binh quyền, hai là không có danh vọng, thì đều là xuất thân đê tiện. Trong gia phổ đều không thể tìm thấy chi nhà Hải Đông Hầu này, chỉ biết là thổ phỉ vùng duyên hải ở thời đại trước, được triều đình chiêu hàng, phong cho một tước vị không có thực quyền.
Bây giờ lại muốn hắn ta lấy quý nữ của Hải Đông Hầu, Hoàng tử phi của hắn ta, phải là quý nữ danh môn trong Kinh thành.
Mấy người cười ha hả giảng hoài, liên có một người nâng cốc lên uống: “Hôm nay ra ngoài để thả lỏng, nói đến những thứ này làm gì, Tứ điện hạ, ta kính ngươi.”
Đây cũng xem là qua rồi, vị công tử vô ý nói lầm đỏ mặt, càng ít nói hơn, nói nhiều thì càng sai nhiều, cũng không phải không có lý.
Chỉ là lai lịch của Lệ Các Đường thật sự không nhỏ, lại có thể không để Tứ Hoàng tử vào mắt, cho dù nói danh Tứ Hoàng tử ra, cũng không thể xoay chuyển được, chưởng quầy mìm cười lắc đầu, nói vũ cơ của tiệm không thể tiếp khách một mình.
Ý là chỉ có thể xem thiếu nử uyển chuyển mềm mại ở trên khán đài chứ không thể làm gì khác.
Tứ Hoàng tử cảm thấy mình bị coi thường, sắc mặt vô cùng u ám, chưởng quầy lại không sợ một chút nào, chỉ cung kính khom người, đi ra ngoài.
“Người đứng sau, nói không chừng còn là người quen của ta cơ.” Tứ Hoàng tử u ám mở miệng: “Ta nhất định phải lôi được người này ra ngoài, cáo trạng hắn ta.” Đại Sở có quy định, làm quan thì không thể buôn bán, nếu trong nhà có sẵn cửa hàng kinh doanh, số lượng và sản ngạch đều phải có quy định, nếu như vượt quá nó, là sẽ bị tịch thu sung vào quốc khố. Lệ Đường Các có dáng vẻ xa hoa đến như vậy, người đứng sau chắc chắn phải là vị trọng thần nào đó ở trong triều rồi, nếu mà bị vạch trần, nhất định không thể lấy lòng được Hoàng Thượng như trước.
Những người còn lại đều xấu hổ, chỉ cẩn thận an ủi Tứ Hoàng tử, cho dù tiếc nuối hơn nữa, cũng không dám nói ra.
Hôn kỳ của Tứ Hoàng tử vào mùng sáu tháng sau, vẫn còn nửa tháng nữa.
Từ khi Tạ Quân đẩy lui Bắc Địch, Đại Sở cũng coi như được bình an một khoảng thời gian, mà vị công thần này vẫn lặng lẽ, không có ý kể công kiêu ngạo gì cả, khiến cho mấy vị cựu thần trong triều liên tục khen.
Ngày hôm đó, Tạ Quân dâng tấu chương, nói trên đường đi du lịch hắn gặp phải thổ phỉ, được biết ở nước Thục có một một hang ổ của thổ phỉ, hoạt động đã lâu, tiếng xấu lan rộng, muốn chủ động xin đến nước Thục dẹp bọn thổ phỉ.
Hoàng Thượng nhíu mày, hỏi: “Chuyện này là thật sao?”
“Vô cùng chính xác.”
“Vậy tên thổ phỉ đã hại con đâu?”
Tạ Quân đã sớm có chuẩn bị, lúc này liền có thủ hạ áp giải người vào, người này không phải ai khác, chính là nam tử trấn Hoài Du bị Yến Tuyết Chiếu đưa về Tuyết vực, trước khi Tạ Quân đi mượn hắn ta dùng chút, độc của nam tử đó đã được giải rồi, đang không biết đi đâu về đâu, chỗ Tạ Quân có ăn có uống, hắn ta cũng lười phải phí sức ra ngoài kiếm sống.
“Thấy hắn ta vẫn còn giá trị, liền để cho hắn ta sống.” Nếu mốn đi nước Thục tiêu diệt thổ phỉ, có tên này trợ giúp, chắc chắn có thể thuận lợi hơn nhiều.
Nam tử nơm nớp lo sợ, cứ hét to: “Đừng giết ta, đừng giết ta mà bệ hạ, ta có thể dẫn đường, giúp các người tiêu diệt hang ổ thổ phỉ.”
Ánh mắt Tạ Quân tán thưởng nhìn nam tử biểu diễn, nghĩ thầm nam tử này đúng là một nhân tài, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, vốn ở trong cục diện bất đắc dĩ, lại vẫn có thể tìm ra một con đường sống.
Chỉ là không biết người đứng sau trấn Hoài Du có ở ngay trong triều đình này không. Trực giác Tạ Quân mách bảo, người đó đang ở đây, thậm chỉ lặng lẽ nhìn hắn và nam tử khóc lóc cầu xin trước mặt, vẻ mặt giống hệt những người xung quanh, khiến cho người ta không thể phân biệt được.
Nếu người đó không nhịn được, phái người đến giết người diệt khẩu, hắn nhất định có thể nghĩ cách tìm ra ít manh mối.
Hoàng Thượng bị nam tử kia khóc lóc đến đau đầu, khoát tay nói: “Thôi, đưa hắn ta xuống trước đi.” Vừa dứt lời, lập tức có thị vệ lôi nam tử này ra ngoài điện.
Đợi sau khi nam tử ra ngoài, Tử Thần điện cuối cùng cũng được yên tĩnh đôi chút, chỉ còn lại tiếng thảo luận xì xào của các đại thần.
“Vậy này liền làm theo con đi.” Hoàng Thượng nhìn Tạ Quân: “Con cần bao nhiêu binh lực?”
Tạ Quân dáp: “Năm trăm là đủ rồi, vùng khỉ ho cò gáy đó, đi lại không tiện, mang theo nhiều ngược lại còn lỡ dở hơn.”
Hoàng Thượng kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, nếu Tạ Quân đưa một vạn tinh binh của hắn ta đi, hắn ta còn phải đau đầu, bởi vì Tạ Quân cũng có thể mượn cơ hội này đóng quân, nhân cơ tạo phản.
“Được, khi nào xuất phát?”
“Đầu tháng sau thì đi, đến nơi chắc khoảng tầm trước sau Đoan Ngọ, nhân lúc bọn thổ phỉ còn đang náo nhiệt thì xuất binh.” Tạ Quân quay đầu nhìn Tứ Hoàng tử: “E rằng không thể tới uống rượu mừng của Tứ đệ rồi, thứ lỗi.”
Tứ Hoàng tử rất không thích người ta nhắc đến hôn sự của hắn ta, bây giờ bị Tạ Quân nhắc đến trước mắt mọi người, lại không thể phát tác được, chỉ đành cười trừ gật đầu. Huống chi, Tam Hoàng tử hôm nay đã không còn là người có thể tùy ý nhào nặn bóp méo giống như trước, hắn có công huân, có vương vị, đè trên đỉnh đầu mình rồi.
Nghiến răng, nhưng lại sợ quai hàm siết chặt lại khiến người ta phát hiện ra manh mối, Tứ Hoàng tử thả lỏng khớp hàm, tiếp tục duy trì vẻ mặt ôn hòa nhã nhặn.
Đêm đó, Tạ Quân mặc áo trong trắng tuyết, đi đến trước giá nến, đang định thổi tắt nến, lại cảm thấy trong phòng có thêm một luồng hơi thở.
Hắn giả vờ như không biết nhưng lại âm thầm đề phòng. Đi đến trước bàn án cầm một quyển sách, trang giấy cổ xưa tản ra mùi hương nồng đậm, hắn dựa vào đầu giường đọc vài trang, hơi thở trong phòng vẫn còn.
Đột nhiên, một tiếng đạp gió vang lên, Tạ Quân ngẩng đầu nhìn ra ngoài, lại thấy Dịch Vân Trường đang đánh nhau với một bóng người. Xem ra Dịch Vân Trường cũng phát hiện ra hơi thở đó.
Hai người nhảy lên nóc phòng Tạ Quân so chiêu, không lâu sau, hắc y nhân đó tụt lùi, thở hổn hển nói: “Dừng tay dừng tay dừng tay, tiểu nhân chỉ đến chuyển lời thôi.”
Dịch Vân Trường không chỉ không dừng tay, động tác còn tàn nhẫn hơn. Chuyển lời gì mà cẩn lén la lén lút như vậy, mặc cả y phục dạ hành, lặng yên không tiếng động ẩn trong phòng người ta? Chắc chắc là có mưu đồ bất chính.
“Vân Trường, để hắn ta nói.”
Dịch Vân Trường khó hiểu nhìn Tạ Quân, không nói gì cả, chỉ dần dần thu tay, nhưng vẫn đề phòng.
“Đa tạ.” Hắc y nhân thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi: “Là chủ tử nhà ta bảo ta đến chuyển một câu.”
“Chủ tử nhà ngươi là ai?” Tạ Quân nheo mắt nhìn hắn ta.
“Việc này …không thể nói được.” Hắc y nhân chắp tay “Chủ tử nói…”
“Thôi, ngay cả người ta là ai cũng không biết, lời nói của hắn ta bổn vương không có hứng thú nghe, ngươi đi đi.” Tạ Quân lạnh nhạt nhìn hắn ta một cái, hạ lệnh đuổi khách.
“Ơ ơ ơ…” Thấy Dịch Vân Tường đuổi hắn ta ra ngoài, hắc y nhân sốt ruột, liên tục nói: “Việc này thật sự không thể nói được, chỉ là chủ tử nói, người và vương gia là bạn không phải địch, nếu Vương gia đồng ý, su này còn có thể hợp tác…” Hắn ta nói rất nhanh, giống như hạt đậu lốp bộp vậy, sợ Dịch Vân Trường vứt hắn ta ra ngoài thì sẽ không còn cơ hội nói nữa.
“Ồ? Hợp tác cùng một chuột nhắt trốn trốn tránh tránh sao?” Lời nói của Tạ Quân mang theo sự trào phúng rõ ràng, khiến cho hắc y nhân đỏ mặt.
“Chủ từ nhà ta chỉ là không tiện để lộ thân phận mà thôi.” Hắn ta phản bác nói: “Người là nam tử hán đỉnh thiên lập địa.” Ánh mắt hắc y nhân nhìn Tạ Quân chần chừ một hồi: “Còn tốt hơn nhiều so với đám lang quân chỉ có mỗi sắc đẹp.”
Tạ Quân khẽ cười ra tiếng: “Vân Trường, giúp ta vứt hắn ta ra ngoài.”
Hắc y nhân lại sốt ruột, lần này lại không còn đường cứu vãn nữa rồi, lúc hắn ta đứng vững được đã là ngoài vương phủ, hộ viện bên ngoài chẳng có bản lĩnh gì, người bên trong lại vô cùng lợi hại, nhưng mà cũng phải, nếu vương phủ mà dễ vào thế, đã sớm xảy ra chuyện rồi.
Hắn ta cũng không biết mình như thế có coi là chuyển lời không, cũng không biết nên về báo cáo như thế nào, lập tức tát cho mình vài cái, bản tính lắm miệng không sợ đắc tội người khác không biết bao giờ mới sửa được.