Nếu Một Ngày Không Còn Yêu

Chương 113: Hạnh phúc



Khương Ý không niệm tình cha con gì cả, cô chỉ biết, người này làm tổn thương mẹ và cô, khiến cô rơi vào trong cuộc sống khổ sở suốt một thời gian dài. Nếu khi đó không gặp Tần Thanh Tiêu, trở thành tình nhân của anh, mẹ đã không qua khỏi.

Tất cả, đều là ác giả ác báo mà thôi.

Khương Ý nghiêng người, kéo cửa rồi đưa mắt nhìn về phía Khương Chấn, ý bảo ông ta có thể cút được rồi.

Chật vật mãi mới vào tận đây, Khương Chấn có chút không cam lòng, vẫn đứng yên bất động.

“Con không hỏi ba cần tiền để làm gì sao? Ngọc Nghi, bà nữa, bà cũng không quan tâm tôi dù chỉ một chút thôi hả?”

Trước sự van nài cầu xin của ông ta, hai mẹ con Khương Ý vẫn giữ vững lập trường.

Đáy mắt cô tràn ngập sự kiên định, không giúp chính là không giúp.

Khương Chấn rất mệt mỏi.

Ông lê từng bước chân nặng nề rời khỏi căn phòng, Khương Ý đi ở phía sau, gọi một nhân viên phục vụ tới rồi dặn dò:

“Đưa ông ấy ra ngoài, canh chừng cẩn thận chút.”

“Vâng, thiếu phu nhân.”

Nói xong, thanh niên trẻ tuổi kia lập tức di chuyển theo sau Khương Chấn, để đảm bảo ông ta không phá phách trong bữa tiệc.

Sự kiện nhỏ này rất nhanh đã truyền tới tai của Tần Thanh Tiêu, anh ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô như một lời an ủi.

“Cuộc sống mà, em quen rồi.”

Thỉnh thoảng sẽ có những trải nghiệm không vui, sẽ gặp rắc rối, nhưng sau cơn mưa trời lại sáng, thậm chí sẽ xuất hiện thêm cầu vồng. Cô chưa bao giờ là kiểu người dễ dàng bỏ cuộc cả.

Hy vọng, tương lai Khương Chấn đừng bao giờ tìm tới mẹ con cô nữa.



Bên ngoài sảnh ồn ào náo nhiệt, đầy ắp bong bóng trang trí và những quầy thức ăn ngon.

Hôm nay mọi người đến tham dự mang rất nhiều quà tặng cho Tần Ý Linh, trong buổi tiệc, gia đình tổ chức bốc quà đoán tương lai cho con bé, cái gì cũng không thích, lại chọn đúng tờ tiền.

Sắc mặt Khương Ý tràn ngập ngượng ngùng:

“Có thể là con bé giống em.”

Giống ở chỗ thích tiền.

Trời ạ, trước mặt bao nhiêu là khách quý, còn cả cha mẹ chồng, đứa nhỏ của cô cầm lấy tờ tiền vui vẻ chơi, còn rất tập trung.

Tần phu nhân cười không khép được miệng:

“Cháu của tôi giỏi quá đi, biết quý trọng đồng tiền đấy, sau này chắc chắn sẽ trở thành một người làm kinh doanh giỏi.”

Ông Tần cũng phụ họa:

“Khà khà, nếu nó thích thì tôi nhường vị trí của mình cho nó luôn.”

Bọn họ đều rất yêu thương đứa trẻ này, bởi vì con bé là đứa cháu đầu lòng của nhà họ Tần, cũng là vì Tần Thanh Tiêu khẳng định sẽ để lại hết tài sản cho bé cưng.

Tần Ý Linh thấy mọi người vây quanh thì vui vẻ bò nhanh về phía Khương Ý, cô vừa cười, con bé liền cười theo, còn giơ bàn tay đang nắm tờ tiền cho cô:

“Mama… amama…”

Phúng phính đáng yêu muốn chết!

Khương Ý cúi xuống bế đứa nhỏ lên, Tần Thanh Tiêu ở bên cạnh liền chém gió:

“Nói không chừng tờ tiền này ám chỉ con bé chính là thần tài, có con bé, dám chắc tương lai của Tần gia sẽ ngày càng hưng thịnh.”

“Đúng vậy, mẹ cũng vừa mới nghĩ ra.” Lâm Ngọc Nghi dịu dàng cười.

Nhìn cả nhà bọn họ xem, tình yêu và tình thương khiến họ có cái nhìn khách quan thật đấy. Cô còn không dám khen con gái vì đã nhặt tiền, vậy mà họ tung hứng với nhau không ngượng miệng chút nào.



Mỗi người đều có cuộc sống riêng của họ…

Khương Ý bắt đầu đi làm trở lại, công việc chính là trợ lý cho chồng. Ban đầu cô phản đối nhưng Tần Thanh Tiêu không chịu, nói cái gì mà phải ở bên cạnh anh, chăm sóc giúp đỡ anh, cuối cùng cô đến công ty như đi chơi vậy.

Tất nhiên, với năng lực của cô thì làm thư ký hay trợ lý đều không thành vấn đề. Vấn đề là Tần Thanh Tiêu không cho cô động vào, mấy hôm còn chở cả con nhỏ theo.

Bởi vì con bé khá ít nói, bình thường cũng chỉ gọi mama, đói gọi mama, muốn đi vệ sinh gọi mama, buồn chán cũng mama, không có bám dính lấy Tần Thanh Tiêu làm anh ghen tỵ.

“Làm thế nào để con gái thân thiết với anh hơn đây?”

Ngẫm một lát, anh nói:

“Anh nghĩ chắc do anh thường xuyên ở công ty, ít bên cạnh con nên mới vậy.”

Và rồi ngày nào anh cũng đèo vợ con đến công ty, Khương Ý làm việc thì ít, chơi cùng con thì nhiều.

Văn phòng của Tần Thanh Tiêu rộng và đầy đủ tiện nghi, nên rất thoải mái.

Cô nằm trên giường ngủ ở phòng sát vách, Tần Thanh Tiêu thì ngồi ở bàn làm việc gõ phím, duyệt hồ sơ, ký tên các thứ.

May mà anh có đến hai trợ lý, nếu không, anh chắc chắn sẽ gục ngã vì lượng công việc khổng lồ.

Khương Ý nằm trong phòng ru con ngủ, vừa mới định rời giường ra ngoài giúp Tần Thanh Tiêu chút việc, con bé liền lật úp sấp xuống.

Cô bỗng nhiên nhớ tới trước đây, khi con tập lẫy, mỗi ngày cô đều háo hức giúp con bé tập luyện. Sau đó, cứ vừa buông ra là con bé lật người, ngay cả khi thay tả cũng phải giữ con lại, nếu không thì… biết rồi đó.

Sau này tập nói, tập bò, tập đứng, tập đi, mỗi một cột mốc đều là Tần Thanh Tiêu ở bên cạnh giúp cô dạy dỗ con bé.

Cô thật muốn hỏi anh, rốt cuộc tại sao anh lại trân trọng cô như vậy. Thỉnh thoảng cô còn nghĩ, mình không xứng với anh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.