Nếu Một Ngày Không Còn Yêu

Chương 112: Không phải khách mời, càng chẳng phải người trong gia đình



Khương Chấn lặn lội xa xôi đến Giang Thành, khó khăn lắm mới nhìn thấy được vợ cũ, ông ta tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội gặp mặt nói chuyện! Hai tay bị bảo vệ giữ chặt, mặt họ vẫn thản nhiên nhưng dùng sức ngày càng lớn, bộ dáng hùng hổ như thể sắp ném ông ra đường.

Nuốt một chút nước bọt, Khương Chấn gào lên thật to:

“Lâm Ngọc Nghi, bà đừng giả vờ quen biết tôi, hôm nay là tiệc thôi nôi của cháu ngoại tôi, để tôi vào trong!”

Giọng ông vang vọng làm các vị khác mời đều chú ý, họ dừng di chuyển, đưa mắt nhìn về phía cổng lớn, rồi lại nhìn về phía cửa.

Sắc mặt Lâm Ngọc Nghi hơi tái nhợt, bà xấu hổ nói xin lỗi với Tần phu nhân, sau đó đi nhanh về phía cổng.

Lúc bà chạy đến nơi, mọi người đã tụ tập rất đông.

Hôm nay là ngày vui, bà không muốn gây phiền phức cho con gái nên chỉ có thể bấm bụng mà nói:

“Đi theo tôi.”

Hai người vệ sĩ thấy thế vội buông tay ra.

Khương Chấn lấy lại tự do, quần áo đã bị kéo hơi xộc xệch. Ông ta chỉnh trang bản thân rồi cất bước về phía Lâm Ngọc Nghi, đi sát theo bà vào trong.

Tìm một phòng riêng còn trống, Lâm Ngọc Nghi kéo chồng cũ vào rồi đóng cửa lại, lập tức giận dữ hỏi:

“Ông đến đây làm gì hả?”

“Bà không hoan nghênh tôi đến thế sao?”

“Bớt nói nhảm! Chẳng phải ông đang sống rất vui vẻ bên cạnh vợ con của ông à? Sao còn làm phiền cuộc sống của tôi vậy hả?”

“Tôi nhớ bà và con…”

“Câm mồm!”

Lâm Ngọc Nghi ngắt lời ông ta, suýt chút nữa không kìm được mà vung tay ra tát người. Nói Khương Chấn nhớ thương bà với Khương Ý, ai tin đây?

Thấy bà thở hổn hển vì giận, ông chỉ có thể mặt dày tới cùng:

“Trông bà bây giờ có vẻ sống vui lắm, tôi mừng vì điều đó.”

Người phụ nữ trung niên vẫn giữ dáng vẻ ghét bỏ, không hề lung lay bởi mấy lời xảo ngôn của ông ta.

Kế hoạch thất bại, Khương Chấn liền lộ đuôi:

“Thôi được, tôi nói thật, tôi đến đây là muốn tìm Khương Ý.”

“Tìm con bé làm gì?”

“Bà gọi nó vào đây đi, tôi cần nói riêng với nó.”

“Không.” Lâm Ngọc Nghỉ quả quyết: “Nếu ông không nói, tôi sẽ gọi cảnh sát tới bắt ông đi trước đấy.”

“Bà nói gì cơ?” Khương Chấn không thể tin nổi.

“Đừng nghĩ tôi còn là Lâm Ngọc Nghi của ngày xưa, Khương Chấn, ông đã bỏ rơi mẹ con tôi, chúng ta bây giờ so với người xa lạ còn không bằng. Ông là một tên khốn nạn!”

Bà giận, giận vì ngày trước quá yếu đuối, quá tin người, để bị ông ta lừa quá lâu.

Cả người Lâm Ngọc Nghi lạnh ngắt, tay chân đều đang run rẩy.

Khương Chấn thở dài:

“Bà niệm tình cũ được không? Trước đây, lúc con bé chuẩn bị kết hôn tôi cũng đã cố bù đắp…”

“Con bé không cần.”

Cổ họng ông nghẹn lại, cuối cùng vẫn nói ra sự thật:

“Được, vậy tôi nói cho bà biết trước. Tôi cần tiền, tôi muốn gặp con bé là để mượn một chút tiền, vừa lòng bà chưa?”

“Buồn cười thật!” Lâm Ngọc Nghi phá ra cười: “Ha ha, Khương Chấn, ông quả thật không biết xấu hổ là gì.”

Hóa ra ông ta lặn lội xa xôi từ thành phố khác đến tận nhà họ Tần là vì muốn mượn tiền con gái!

“Gấp lắm rồi, nếu không phải đã đến bước đường cùng thì tôi…”

“Cút!” Lâm Ngọc Nghi mặt đỏ bừng quát lên: “Tự ông cút, hoặc tôi gọi cảnh sát!”

“Bà…”

Đúng lúc hai người đang căng thẳng nhất, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.

Vừa rồi Lâm Ngọc Nghi không chốt khóa.

Người vào là Khương Ý. Cô mặc một chiếc váy công chúa bồng xòe loang màu, tông màu hồng xinh đẹp, so với trước đây thì xinh đẹp cao quý hơn rất nhiều.

Trong giây phút ngắn ngủi ấy, Khương Chấn đã không nhận ra cô.

“Chuyện gì vậy mẹ? Sao ông ta lại ở đây?” Khương Ý nhíu mày, tiến tới chỗ mẹ.

Vừa nãy cô bận tiếp đón khách cùng với Tần Thanh Tiêu, mãi mới rảnh hơi thì không thấy bà đâu, hỏi mẹ chồng mới biết chuyện xảy ra ở cổng lớn.

“Khương Ý…” Khương Chấn khẽ gọi: “Con đã trưởng thành rồi.”

Ông ta định dùng chiêu tình thương mến thương này đến bao giờ? Khương Ý nhìn phát ngán:

“Đừng diễn nữa, ông cần gì?”

“Ba…” Mặt già hơi sượng: “Ba định mượn con một chút tiền, rất gấp.”

Giống như Lâm Ngọc Nghi, cô cũng sốc đứng hình hồi lâu, sau đó nói:

“Tôi không có tiền.”

“Con nói dối!” Khương Chấn thở phì phò: “Nhìn đi, đây, căn biệt thự này đáng giá bao nhiêu hả? Tần Thanh Tiêu lại là tổng giám đốc của một công ty lớn, con nói không tiền, lừa ai? Không muốn cho mượn thì nói thẳng!”

Thấy ông ta tức giận, Khương Ý rất vui, không kìm được còn nở nụ cười đắc ý:

“Đúng, tôi không muốn cho ông mượn đấy. Tại sao tôi phải cho ông mượn tiền?”

“Con, con… Ba là ba của con!”

Nếu nói về công sinh thành dưỡng dục, mẹ cô là người khổ nhất, hy sinh tất cả vì gia đình, để rồi nhận được cái gì?

Đã lâu như vậy, cô vẫn còn hận ông ta. Hận vì ông ta từng tát cô để bênh vực mẹ con tiểu tam, tất cả những thứ đó, cô chưa bao giờ quên.

“Tôi không có người ba như ông.” Khương Ý thờ ơ trước dáng vẻ bực bội của ông ta: “Đây là bữa tiệc của gia đình tôi, ông không phải khách mời, càng chẳng phải người trong gia đình. Ngay cả tư cách để vào nơi này ông cũng chẳng có, còn muốn tôi đưa tiền ra?”

Thời gian không nhiều, cô đi tìm mẹ là muốn bắt đầu bữa tiệc, vì vậy lập tức nói:

“Cho ông mười giây, tự động ra khỏi đây hoặc tôi sẽ gọi bảo vệ.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.