Nếu Một Ngày Không Còn Yêu

Chương 106: Cả đời này chỉ có thể thuộc về anh mà thôi



“Em muốn sinh con thì anh rất sẵn lòng hợp tác, nào, lại đây.”

Tần nghiêng người tới bên cạnh Khương Ý, đôi môi hôn hôn lên khắp mặt cô, giọng dịu dàng gọi:

“Vợ yêu.”

“Lăn đi, em đang bầu bì sắp đẻ rồi!”

Tần bị vợ đẩy ra, đầu tiên là ngớ người sau đó cảm thấy hơi tủi thân, cụp mắt ngồi bên cạnh cô. Không phải bác sĩ bảo rằng phụ nữ mang thai tầm này nhu cầu cũng sẽ tăng sao? Vậy mà từ lúc Khương Ý mang thai đến giờ, số lần cùng anh vui vẻ có thể đếm trên đầu ngón tay, đếm trên đầu ngón tay đó!

Phát hiện anh cứ im lặng rũ mi mắt không chịu nhìn mình, Khương Ý hỏi:

“Uất ức lắm à?”

Tần xị mặt:

“Em bắt nạt anh.”

“Bắt nạt anh cái gì?”

“Hôn một chút em cũng không cho!”

Khóe môi Khương Ý khẽ giật:

“Anh chắc chắn chỉ hôn thôi chứ?”

“Chắc chắn!”

Ánh mắt cô di chuyển từ khuôn mặt tuấn mỹ đang buồn rầu của anh xuống dưới, dừng ở nơi nào đang nhô cao.

Tần ho khan một tiếng, lấy cái gối bên cạnh che chỗ hiểm lại:

“Phản ứng bình thường.”

“Ừ?”

“Được rồi, gặp em thì nó lại không nghe lời anh.”

“Cần em giúp không?”

“Không cần đâu.” Tần tỏ ra là mình ổn: “Em đang mệt mà.”

Nói xong, anh bỗng nhiên im lặng.

Trong phòng chỉ có tiếng hít thở đều đặn của hai người, Khương Ý biết anh đang khó chịu nên nhẹ nhàng nghiêng sang, hôn lên môi anh.

“Anh vất vả rồi.”

Sau đó, không chờ Tần phản ứng lại, cô đã đưa tay vào quần anh, bắt lấy thứ đang căng cứng bên trong. Lòng bàn tay cô mềm mại vô cùng, cái chạm này khiến toàn thân Tần căng thẳng.

Cũng lâu lắm rồi, từ lần cuối bọn họ thân mật với nhau.

“Ý Ý, không nên miễn cưỡng bản thân.”

“Không sao đâu, em giúp anh giải tỏa căng thẳng mà. Lại đây nào.”

Dù sao cô cũng khó ngủ, chi bằng dành cho chồng chút thời gian.

Tần nghiện mà còn ngại, giả vờ từ chối hai lần, vậy mà khi tay cô di chuyển lên xuống mát xa cho thằng em của mình, anh lại sung sướng phát ra tiếng rên khẽ.

Anh vuốt ve mái tóc dài mượt của cô, thấy cô ngồi dùng tay vuốt ve như vậy có vẻ bất tiện, anh lấy gối lót lên đầu giường:

“Em tựa vào đây đi, để anh điều chỉnh tư thế cho phù hợp.”

Sợ cô đau lưng, sợ cô mỏi.

Khương Ý cũng ngoan ngoãn làm theo lời anh, tìm vị trí thoải mái hơn.

Bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn đỉnh đầu của cự vật, khiến nó phấn khích giần giật, trên đỉnh đầu còn tiết ra chất dịch trơn ướt.

Vừa to vừa cứng.

Nhiệt độ tỏa ra từ nó chốc lát đã làm tay cô hơi ấm lên.

Cũng không biết từ lúc nào, Khương Ý đưa nó vào trong miệng, bắt đầu liếm láp. Tần đứng trước mặt cô, quần áo chỉnh tề, chỉ có thứ đó bị kéo ra ngoài, phần quần ngủ phía trước hơi tụt xuống.

Khương Ý chôn mặt vào giữa hai chân anh, cảm nhận được mùi vị mằn mặn nơi đầu lưỡi, cô nhẹ nhàng mút vào. Hơi thở trên đỉnh đầu cô càng trở nên nặng nề hơn.

Tần kiềm chế đến phát run, mỗi lần cô ngậm sâu vào, anh đều rên nhẹ.

“Bà xã, em giỏi thật đó. A…”

Nếu không phải cô đang mệt, anh khẳng định sẽ cắm vào nơi đó của cô, mạnh mẽ ra vào, tách đôi chân thon dài kia ra, dùng sức sáp nhập hoa huyệt trơn mềm.

Đầu lưỡi của Khương Ý linh hoạt quấn quanh thân gậy, trơn ướt, làm da đầu anh tê dại.

“Liếm nó, đúng rồi. Để anh vào sâu một chút, em có chịu được không? Nếu không chịu được thì đập tay lên đùi anh hai cái, anh sẽ rút ra.”

Tần một tay giữ sau gáy cô, bắt đầu đẩy hông nhè nhẹ.

Anh sợ Khương Ý khó chịu, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn biểu cảm trên mặt cô.

Như một đóa hoa đang nở rộ, kiều diễm ướt át.

Khương Ý ngày càng xinh đẹp, kể cả khi đang mang thai, cô vẫn toát ra mị lực khiến người ta không kìm chế nổi.

Tần hơi híp mắt lại, tưởng tượng cảnh mình ra vào trong nơi chật hẹp của cô. Cảm giác ở trong miệng cô cũng rất dễ chịu, chỉ là sợ cô nghẹn, anh không dám đâm quá mạnh.

Hai mắt cô nhìn lên trên, to tròn đáng yêu, trong đôi mắt ấy lúc này đã thêm một tầng hơi nước mờ mờ.

Bên môi chảy ra một chút nước bọt, không nuốt kịp, chỉ có thể dùng khăn giấy tạm thời lau đi.

“Ngoan, anh sắp xong rồi.” Tần khẽ khàng dỗ dành.

Kết quả, làm rất lâu cũng không thể khiến Tần xuất ra, Khương Ý chỉ có thể đổi sang dùng hai tay nắm lấy thứ to lớn của anh, oán trách nói:

“Lần nào cũng lừa em.”

“Anh không lừa em, vừa nãy anh đã có cảm giác sắp bắn.”

“Nhưng cuối cùng anh đâu có bắn.”

“Khụ…”

Người đàn ông vuốt tóc cô, giúp cô cầm gọn những sợi tóc dài ra sau đầu.

“Anh xin lỗi, em khó chịu à?”

“Không phải, em hơi mỏi miệng thôi.”

“Cố lên, bà xã, em giỏi nhất mà. Đúng… a, lực như vậy là vừa phải rồi, nhanh hơn chút nữa…”

Tần thở hổn hển, ngửa đầu lên trời nhìn trần nhà.

Sướng chết mất! Anh yêu tất cả những thứ thuộc về Khương Ý, nụ cười, ánh mắt, bờ môi, đến cả tay cô cũng mềm mại như vậy, làm anh nghiện không chịu nổi!

Ý Ý, em là của anh.

Cả cuộc đời này chỉ có thể là của anh mà thôi!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.