Thời gian trôi qua, mỗi ngày Khương Ý đều chìm ngập trong cảm xúc hỗn loạn. Cơ thể cô luôn thấy mệt mỏi, khó chịu, nhưng mỗi lần nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng, cảm nhận được con đạp, cô lại thấy vui vẻ, hạnh phúc.
Tiểu thiên thần đáng yêu này rất nhanh sẽ đến với thế gian, Khương Ý cũng đã nghĩ xong tên cho con bé.
Một buổi chiều ra ngoài dạo phố với Tần Thanh Tiêu, Khương Ý cầm lấy mấy bộ quần áo trẻ em lên xem, thấy chất vải mịn vô cùng, cô lập tức nói:
“Ông xã, mua cái này cho con đi.”
“Để anh xem, em thích màu gì?”
“Tạm thời cho công chúa của chúng ta mặc màu hồng đi.” Khương Ý cười nói: “Lúc còn nhỏ em không thích màu hồng, chỉ mê đen trắng, sao bây giờ càng lớn càng thấy mấy màu sắc này thích mắt vậy nhỉ?”
“Em ích màu hồng? Vậy xem cửa hàng có cái gì màu hồng, chúng ta mua hết đi.”th
Tần Thanh Tiêu nói xong gọi nhân viên tới, cô nàng còn chưa kịp hỏi, anh đã nhẹ nhàng lên tiếng:
“Gói tất cả đồ màu hồng cho em bé sơ sinh, em bé hai ba tháng tuổi trong cửa hàng lại cho tôi đi.”
“Vâng? Quý khách… vừa nói là tất cả sao ạ?” Nhân viên bị dọa không nhẹ, vội đưa mắt liếc một vòng.
Cửa hàng chuyên dụng cho trẻ nhỏ, quần áo, giày dép, đồ chơi, khăn, các loại vật dụng cần thiết cho trẻ sơ sinh đến trẻ ba bốn tuổi đều có. Một cửa hàng rộng hơn hai trăm mét vuông, không khác siêu thị bình thường là mấy!
Khương Ý lúc này vội vàng xen vào, cười gượng:
“Không cần gói hết đâu, cô đi theo tôi, tôi muốn chọn một chút đồ cho trẻ.”
“Vâng.”
Cô không quên thúc vào hông Tần Thanh Tiêu một cái:
“Anh thật là, cửa hàng này to như vậy, mua cho lắm rồi chưa kịp dùng tới thì con đã lớn rồi!”
Khương Ý càu nhàu mắng anh vì cái tội phung phí, cô nhân viên cũng lén nhìn anh một cái, anh không giận còn hạ giọng, cười nói:
“Bà xã nói chí phải, vậy em thích gì cứ chọn đi.”
Sau đó, hai vợ chồng lượn vài vòng, mua được không ít thứ chuẩn bị cho con nhỏ.
…
Tháng thứ sáu, Khương Ý ngủ tới giữa đêm đều sẽ dậy để đi vệ sinh.
Thấy cô ôm bụng bầu đi tới đi lui bất tiện, Tần Thanh Tiêu mang theo một cái bô vào phòng, nói:
“Mẹ bảo anh mua cái này dùng, em buồn tiểu thì cứ nói với anh.”
Hai gò má Khương Ý đỏ bừng bừng:
“Không cần đâu.”
Cô thà ôm bụng đi vài bước vào nhà vệ sinh còn hơn, thật sự có chút không quen với việc để Tần Thanh Tiêu dọn nước tiểu của mình!
Đối với cô, chuyện như vậy quá xấu hổ.
Thế nhưng đối với Tần Thanh Tiêu, chăm sóc vợ là nghĩa vụ của một người chồng.
“Bụng em lớn rồi, đi lại mất sức. Bình thường anh cũng không giúp gì được, thấy em thường xuyên phải đi vệ sinh, anh có lên mạng tra một chút. Người ta nói các cơ quan nội tạng của em bị chèn ép nên mới dẫn đến tình trạng này, em rất khó chịu phải không?”
Người đàn ông nhẹ nhàng xoa lưng cho cô, một tay đặt trên bụng cô, giọng trầm thấp:
“Ý Ý, chúng ta kết hôn gần nửa năm nhưng anh cảm giác như cả thập kỷ đã trôi qua rồi. Mỗi ngày đối với anh đều rất vui vẻ, anh có mục tiêu để phấn đấu, có một tương lai đáng mong chờ, anh muốn chăm sóc cho em và con thật tốt.”
Anh không nhắc cô không chú ý, hóa ra thời gian trôi nhanh đến mức này.
Khương Ý hai mắt ướt nhòe, khẽ tựa vào đầu Tần Thanh Tiêu, cũng không để ý mặt mũi gì.
Giống như Tần Thanh Tiêu nói, chỉ cần cô thoải mái là được rồi.
…
Tháng thứ bảy, bụng Khương Ý đã to đến mức cô không thể nhìn thấy những bậc cầu thang dưới chân, bởi vậy đi lên đi xuống đều thật cẩn thận.
Cô cảm nhận được mối liên kết giữa mình và con ngày một rõ ràng.
Có lúc, đứa nhỏ đạp bụng cô, làm cô giật mình tỉnh giấc vào đêm khuya. Sau đó cô không thể ngủ lại được, lưng cũng rất đau.
Tần Thanh Tiêu buổi sáng đi làm, buổi chiều trở về chăm lo cho cô nhưng anh không hề than mệt lấy một lần. Lúc cô hơi cựa quậy, anh liền mở mắt ra, ngồi dậy.
Thấy anh tỉnh, cô bỗng nhiên hỏi:
“Thanh Tiêu, không biết sau này con sẽ giống em hay anh nhỉ?”
“Giống em thì tốt hơn.” Tần Thanh Tiêu nửa mê nửa tỉnh ngồi cùng cô: “Sao vậy? Em đói à?”
“Không có, tiểu công chúa hình như khó chịu gì đó, vừa mới đạp em.”
Người đàn ông bật đèn ngủ sáng hơn một chút, sau đó tựa đầu vào bụng cô, chậm rãi dỗ dành:
“Bé ngoan, đừng đạp mẹ giữa đêm, mẹ mang thai con đã đủ vất vả rồi, có biết không?”
Mấy ngày nay, tối nào Khương Ý cũng bị đau lưng. Cô nằm ngửa nằm nghiêng, lăn qua lộn lại mãi để tìm tư thế thoải mái nhưng không được.
Tần Thanh Tiêu nhìn thấy vậy rất đau lòng. Nhưng ngoài mát xa giúp vợ giảm đau ra, anh đâu thể làm gì khác.
Anh hôn lên trán Khương Ý, nói:
“Anh mong tiểu công chúa mau ra đời một chút, lúc đó anh mới có thể chia sẻ áp lực với em.”
Còn bây giờ bé con ở trong bụng làm mình làm mẩy thì anh cũng bó tay.
Khương Ý cũng mong là vậy, cô đã quá sợ cái cảnh vừa bị táo bón vừa phải đi tiểu liên tục rồi, thỉnh thoảng đang yên đang lành còn chuột rút, đau không chịu nổi!
Cô tự thấy bản thân rất mạnh mẽ, vậy mà mới bảy tháng liền muốn đầu hàng. Mỗi mẹ bầu sẽ có triệu chứng khác nhau, trường hợp của cô là đặc biệt nghiêm trọng, mệt muốn chết!
Tần Thanh Tiêu lót gối ra sau lưng Khương Ý, chỉ nghe cô hỏi:
“Thanh Tiêu, em sinh một đứa thôi có được không?”
“Được.”
“Nếu vậy khi con đi lấy chồng thì Tần gia phải làm thế nào đây?”
“Bắt rể.”
“Hả?”
“Chúng ta có điều kiện, sợ gì không tìm được người ở rể? Đúng không?”
Anh nói một cách thản nhiên:
“Công ty không nhất thiết phải giao cho con trai, con gái cũng có thể gánh vác được.”
“Được thật à?”
“Anh tin con mình có thể.”
Nếu không, vẫn còn có anh, anh sẽ tìm cách lót đường cho con bé để nó sống hạnh phúc đến hết đời.
Khương Ý hơi cong môi, khẽ cười:
“Giờ mệt thì em nói vậy, chứ trong nhà có hai ba đứa nhỏ cũng vui mà.”
Ánh mắt anh bỗng trở nên long lanh, nụ cười lúc này cũng có chút hư hỏng:
“Em muốn sinh bao nhiêu đều được, anh sẽ hợp tác.”