Buổi trưa về đến nhà hắn mới đụng tới cái điện thoại, đăng nhập vào nick Facebook ảo, thấy có hơn mười tin nhắn hiển thị, phần ảnh mấy miếng ngọc trong nhóm đá quý không ít người bình luận xuống, Trần Thiên Nam đọc một hồi rồi mới mở tin nhắn ra xem, đều là người hỏi ngọc, muốn xem xét miếng tình trạng ngọc, Trần Thiên Nam đơn giản là chụp ảnh, quay video gửi cho bọn họ, rất nhanh đã có ba người nói chuyện giá cả, Trần Thiên Nam xem giá mà bọn họ trả cho mình có chút giật mình ý tứ.
- Ba trăm triệu, đùa à tính mua rau dưa chắc.
Trần Thiên Nam trực tiếp từ chối tin nhắn, với kinh nghiệm xem tiktok đập đá tìm ngọc nhiều năm, một viên ngọc cỡ tầm một ngón tay cái, chất ngọc tốt, lại thêm nặng mấy chục cara đã có giá mấy trăm triệu, hắn không có dễ lừa như vậy, tuy nói là của trời cho nhưng hắn cũng không có muốn bị những người buôn hàng này thịt, người thứ hai ra giá sáu trăm triệu cho hai miếng ngọc phỉ thúy tử la lan mà hắn đang bán, Trần Thiên Nam xoa xoa cằm suy tư, hỏi thử địa chỉ hai bên gặp mặt giao hàng, rồi hắn tìm kiếm địa chỉ là một khu ngoại thành văng vẻ ở Hà Nội liền không còn trả lời, làm ăn thì phải rõ ràng, gọi hắn đến một chỗ vắng vẻ tính căn c·ướp hay gì, trực tiếp chặn luôn, hắn đúng là còn trẻ tuổi nhưng mà không có lùa.
Còn người thứ ba là cửa hàng vàng bạc đá quý Minh Ngọc, Trần Thiên Nam thấy người theo dõi rất đông buôn bán rất nhiều mặt hàng đá quý, cũng không có ra giá trực tiếp mà chỉ ắng chừng xuống, rồi muốn trực tiếp xem hàng, Trần Thiên Nam hỏi địa chỉ của cửa hàng rồi kiểm tra một lúc thấy địa điểm là một mặt tiền cực lớn ở trung tâm thành phố Hà Nội thuộc khu vực Tây Hồ liền an tâm, hắn chủ động hẹn chủ nhật sẽ đem hàng xuống.
Đối với việc có thể sắp có mấy trăm triệu không hiểu vì sao Trần Thiên Nam không có mấy kích động mặc dù hắn đang thiếu tiền, hắn chỉ cảm thấy vui vẻ một đoạn chứ không phải phát cuồng vì tiền từ trên trời rơi xuống, đối với người khác rất có thể là niềm vui khổng lồ ập xuống, hắn lại cảm thấy khá bình thường, chắc hẳn là nguyên nhân do hắn không phải người bình thường nữa rồi, hắn có dị năng, hắn có JD một trí tuệ siêu việt, hắn có cả một tương lai tươi sáng, hắn không tin bản thân hắn không kiếm được nhiều tiền, có lẽ vì thế đối với việc bán ngọc lấy tiền này hắn chỉ có chút vui vẻ trong lòng.
- Nên luyện tay đi.
Gác mấy chuyện linh tinh ra khỏi đầu, Trần Thiên Nam lấy mấy dụng cụ đục đẽo linh tinh của ông nội ra khắc một cục gỗ, hắn là đang muốn luyện tay một chút, ở phương diện nghệ thuật hắn được thừa hưởng được từ bà nội, bà hắn rất khéo tay, nói chung là cầm kỳ thi họa bà hắn không cái nào không biết, Trần Thiên Nam rất tò mò bà làm sao mà giỏi như vậy liền hỏi bà, câu trả lời của bà nội làm hắn đần mặt, bà rảnh rỗi không có việc gì làm liền nghịch ngợm mấy thứ linh tinh, hắn cảm thấy mình không đủ tài năng cho lắm khi so với bà nội.
Chiều tối xách xe đạp ra nhảy lên đạp vào trong sân bóng của khu, lâu rồi còn chưa đi đánh bóng chuyền, vừa vào sân đã thấy đông đúc, nhìn một phát hắn liền biết làng bên sang bên này khiêu chiến, vừa thấy hắn bác Bình đã cười to.
- Ha ha thằng cháu đây rồi, vừa hay vào khởi động vài quả rồi bác cháu mình bẻ cổ làng bên.
Trần Thiên Nam cười cười vâng dạ nhảy vào sân khởi động chân tay, đập đập vài quả lấy cảm giác, lâu rồi không đánh ngược lại trình độ không có tụt đi, luyện tập một thời gian dị năng, lại thêm Nam Sơn Quyền Pháp, tinh thần hay thân thể của hắn đều mạnh lên không ít, cảm giác bóng rõ ràng hơn rất nhiều, nhịp bóng đã rất chuẩn, lực cổ tay lại mạnh đập cho bóng cắm vạch ba mét rầm rầm.
Làng bên kéo không ít thanh niên trai trẻ sang, đi khiêu chiến liền phải mang theo đội hình mạnh mẽ mới được, rất nhanh hai bên liền bắt đầu, tiếng nhốn nháo tiếng hô, tiếng cười vang vọng cả một góc. Trần Thiên Nam lau mồ hôi trên chán ngồi ở bậc thang nhà văn hóa nhìn mọi người còn đang hăng say đánh b·óng c·ười cười, bình yên vui vẻ một đoạn, sau này hắn sẽ không còn mấy lần được như vậy, con người trưởng thành đi ra bên ngoài, cuộc sống xô bồ, cơm áo gạo tiền, những ước mơ toan tính cuộc đời, thời gian rảnh rỗi không còn nhiều.
Với chiến thắng nghiền ép làng bên, cả hai đội đi ra quán tạp hóa làm hai két bia, cùng ít nem chua, lạc rang cùng nhau vui vẻ uống, Trần Thiên Nam cũng uống hai lon rồi xin chuồn về trước, về đến nhà tắm rửa ăn cơm cùng ông bà, nói chuyện một lúc với ông nội ở ngoài vườn về việc hang động có ngọc, ông nội nhẹ gật đầu nói với hắn.
- Tiền bạc ít thì cuộc sống khó khăn, tiền nhiều thì lại có nhiều cám dỗ, cháu liệu mà làm đừng bố mẹ cháu ở trên trời thất vọng, đừng để ông bà xấu hổ.
Ông nội nhắc ra cả bố mẹ Trần Thiên Nam liền hiểu ông nội đang cảnh cáo hắn, đừng vì có tiền mà tiêu xài phung phí, chơi bời lêu lổng, Trần Thiên Nam tự nhiên là hiểu, đồng tiền có một loại ma lực rất lớn, hắn không có dám chắc bản thân mình không bị đồng tiền ảnh hưởng, hắn chỉ có thể tận lực cảnh tỉnh bản thân mình mà thôi.
Buổi tối trao đổi với Nga một lúc rồi mới học bài, xong xuôi liền đi ngủ, trước khi đi ngủ hắn cùng Loan nói chuyện với nhau đủ thứ chuyện linh tinh, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Loan qua màn hình điện thoại đã ngủ say hắn cười ngây ngô một mình chìm vào giấc mộng lúc nào không hay, không cả tắt điện thoại, mấy ngày sau đi học mọi chuyện diễn ra bình thường, Trần Thiên Nam không có buông lỏng cảnh giác đối với tổ chức muốn bắt hắn, bình yên là khoảng thời gian trước giông bão, hắn không thể chủ quan.
- Đi đâu thằng em?
- Hà Nội anh ơi.
- Lên xe, xuống bến Mỹ Đình à?
- Vâng anh, cho em xuống bến.
- Ok, của thằng em hai lít.
Sáng sớm chủ nhật Trần Thiên Nam mặc đơn giản một cái quần bò, giày Nike, áo sơ mi màu ghi, đeo balo nhảy lên xe khách, vì xe mới xuất phát còn thừa rất nhiều chỗ ngồi hắn chọn chỗ ngay đầu gần cửa sổ ngồi xuống, bật nhạc cắm tai nghe vào rồi nhắm mắt đi ngủ, mơ mơ màng màng cho tới khi xe sóc lên sóc xuống hắn không ngủ nổi, mở mắt ra đã thấy chỗ ngồi chật kín gần hết, bên cạnh hắn ngồi là hai mẹ con, đứa bé trai độ bốn năm tuổi gương mặt bầu bĩnh đáng iu, hắn nhìn thấy cái má béo trắng chỉ muốn túm lấy mà véo véo, rất nhanh sau đó đã xuống đến bến xe Mỹ Đình, Trần Thiên Nam xuống xe luôn ở cổng ngoài, hắn được những bác xe ôm chào đón như sao hạng A, nhưng hắn từ chối tất cả đặt xe taxi đi, dù sao hắn cũng sắp là người có tiền rồi.
Tới trưa thì hắn cũng đã tới trước cửa hàng vàng bạc đá quý Minh Ngọc, nhìn cửa hàng ngay mặt đường, lại thêm cửa hàng rộng rãi thoáng đãng hắn liền gật gù cái đầu, cũng không vội Trần Thiên Nam tìm một quán cơm rang gần đó làm suất cơm rang dưa bò lót dạ, trưa rồi cũng phải ăn no cái bụng đã, cơm nước no nê hắn mới đi tới cửa hàng, gần trưa cũng lác đác một hai người khách, quần bán hàng có ba nữ nhân viên ăn mặc lịch sự đang cùng khác hàng trò chuyện, hắn đi tới chỗ chị nhân viên lên tiếng chào hỏi.
- Hi chị.
- Chào quý khách, em là muốn mua gì?
Chị nhân viên cười lịch sự chào hỏi Trần Thiên Nam, hắn gật gù trong lòng, phong cách làm việc của cửa hàng lớn vẫn là được, Trần Thiên Nam vào luôn việc chính không có vòng vo.
- Em có hẹn đến bán hai miếng ngọc, em tên Trần Thiên Nam.
- A, em ngồi đợi chị một lúc, chị đi gọi quản lý.
Trần Thiên Nam ra bộ bàn ghế sofa ở một bên ngồi đợi, ánh mắt quan sát mấy cái bông tai lấp lánh bên trong tủ kính, hắn thấy chúng rất đẹp, hắn đã có quyết định làm ra một bông hoa tai tặng Loan, về phần mặt dây chuyền còn phải xem trình độ của hắn có khắc ra nổi không đã.