Vẫn như mọi ngày không quản nắng mưa, Trần Thiên Nam dậy sớm một mình chạy bộ lên hang đá một mình luyện tập, tới 6 giờ liền về tắm rửa ăn sáng rồi chào ông bà rồi đi học, đi trên sân trường có không ít ánh mắt nhìn tới Trần Thiên Nam, ngày hôm qua chuyện hắn đánh trùm trường lan ra khắp toàn trường, những học sinh nhìn thấy hắn thì tự động tránh né đôi chút.
- Ách, cũng tốt đỡ phiền phức không đáng có.
Trần Thiên Nam dĩ nhiên là hiểu vì sao những học sinh này làm sao nhìn hắn e ngại như vậy, bất quá hắn không có quan tâm, ánh mắt của người khác không có tạo thành tổn thương đối với hắn, quan tâm tới ánh mắt người khác mà sống làm gì cho mệt mỏi, chỉ cần bản thân sống tốt là được.
Vừa vào tới cửa lớp đã có không ít ánh mắt nhìn tới Trần Thiên Nam, thấy hắn bình thường đi học không có chuyện gì sảy ra, có mấy đứa hỏi han tình hình liên tục, dù sao hôm qua một dao kia đâm trúng bụng Trần Thiên Nam mọi người thấy rõ mồn một, hắn đáp qua loa ứng phó rồi ngồi vào chỗ của mình.
- Cậu không sao chứ?
- Không sao.
Tuyết thấy Trần Thiên Nam liền quay sang dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn hỏi thăm, Trần Thiên Nam lắc đầu nói rồi im lặng ngồi vào chỗ của mình an tọa, một lúc sau Nga cũng đến lớp, vừa thấy Trần Thiên Nam ngồi ở chỗ liền chạy sang.
- Nam cậu có bị sao không? Tớ tớ...
Trần Thiên Nam nhìn bọng mắt sưng húp ửng đỏ của Nga trong lòng liền không khỏi thở dài, chuyện này khiến cho bản thân Nga tự trách mình hẳn là rất lớn, hắn mỉm cười lắc đầu vỗ vỗ chỗ b·ị t·hương ở hông.
- Không sao cả đâu, cậu không cần lo.
- Xin lỗi cậu nhé, phiền phức này là do tớ mang tới.
Nga tựa như muốn khóc tới, Trần Thiên Nam vội vàng cắt lời.
- Một chầu xúc xích nướng là được.
Nga nghe hắn nói như vậy gật đầu một cái thật mạnh.
- Lúc tan học đợi tớ nhé.
- Được rồi, thế nhé không sao cả, cậu cũng không phải suy nghĩ gì hết.
- Ừm, tớ hiểu.
Tuyết ở một bên cặm cụi viết giống như không có quan tâm, Nga vừa đi về chỗ liền quay sang Trần Thiên Nam.
- Cho tớ đi ké với?
- Hả? À ừm.
Hai tiết học trôi qua một cách nhanh chóng, giờ ra chơi tiết hai Trần Thiên Nam cùng thằng Lân ra ban công hóng gió, thuận tiện đưa mắt ngắm nhìn mấy chị gái lớp trên bổ sung kiến thức về sự xinh đẹp không giới hạn của cả hai thằng, lúc này hành lang có hai bóng người đi tới, khiến cho kéo theo không ít ánh mắt của những học sinh khác.
- May mà mày không sao.
Trần Thiên Nam quay người nhìn, là Tuấn mõ cùng thằng Vinh hôm qua đâm hắn một dao, Trần Thiên Nam cau mày nhìn qua gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu, suýt chút nữa b·ị đ·âm lòi ruột hắn làm sao có thể dễ chịu được, tí nữa thằng Vinh chó c·hết này tiễn hắn về thế giới bên kia, hắn làm sao có thể nhìn thằng này thuận mắt được, thậm chí hắn còn muốn đánh thằng này một trận để trả thù.
- Còn muốn đánh tiếp?
Trần Thiên Nam nhìn Tuấn mõ khó chịu lên tiếng, Tuấn mõ lắc đầu vỗ đầu thằng Vinh bên cạnh nói với Trần Thiên Nam.
- Tao mang nó qua đây xin lỗi mày, còn không nói.
Thằng Vinh lúc này với hôm qua tựa như một người khác, b·ị đ·ánh tím tái mặt mũi ánh mắt cũng không có dữ tợn như hôm qua, thay vào đó là một mặt yếu đuối không dám nhìn thẳng Trần Thiên Nam.
- Tao xin lỗi, chuyện hôm qua là tao sai, tao cũng không biết mình bị gì nữa, xin lỗi...
Trần Thiên Nam lông mày cau lại nghe thằng Vinh nói có chút nhảy lên, chuyện này có gì đó ẩn tình, hôm qua bị trúng một đòn tê dại cả người vừa vặn chính là lúc thằng Vinh đâm xuống một dao, trong này là trùng hợp hay là có một thế lực nào đó bên ngoài tác động đến, Trần Thiên Nam nghiêng về giả thuyết có kẻ tác động vào, thậm chí hắn còn nghĩ tới tổ chức mà đám người nước ngoài trước đó từng hiện thân muốn bắt hắn về nghiên cứu.
Nếu là như vậy thật thì Trần Thiên Nam tê dại cả da đầu, tổ chức này không kiêng kị chút nào, có thể làm mọi thủ đoạn, thằng Vinh có khả năng là bị khống chế, hoặc là thôi miên rồi mới ra tay hạ sát thủ với hắn, chỗ kia b·ị đ·âm xuống chính là phần yếu hại, một dao đâm sâu một chút nữa hắn rất có thể đã ngồi trên bàn thờ ngắm gà k·hỏa t·hân, càng nghĩ Trần Thiên Nam càng tức giận xen lẫn lo lắng sợ hãi, tổ chức c·hết tiệt này làm hắn dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt, bọn chúng ra tay không kiêng kị một tí nào, nếu bọn chúng lợi dụng nhằm vào bạn bè người thân tiếp đó ra tay với mình rất khó phòng bị.
"Khốn kiếp thật."
Thằng Tuấn thấy gương mặt Trần Thiên Nam trầm lặng cũng cúi đầu nói vào.
- Tao cũng xin lỗi mày, cũng không mong mày bỏ qua, nhưng tao vẫn muốn làm bạn với mày.
Hôm qua trong lúc đánh nhau cả Trần Thiên Nam cùng Tuấn mõ đều là khen ngợi đối phương. Trần Thiên Nam nhìn thằng Tuấn thở nhẹ một cái, thêm một người bạn còn tốt hơn là kết xuống một kẻ thù, dù sao chuyện này cũng phải buông xuống, nguyên nhân sâu xa có thể là nguyên nhân ở hắn không chừng, bất quá chuyện này Trần Thiên Nam không thể nào nói cho thằng Tuấn biết được, khẽ dơ tay ra chìa về phía thằng Tuấn.
- Được rồi, tao nhận lời xin lỗi của bọn mày, từ giờ chúng ta là bạn.
Tuấn mõ cười cười dơ tay ra bắt lấy tay Trần Thiên Nam, cả hai vận lực cánh tay đều gồng lên những sợi gân, bất quá những người khác không thấy gân xanh của cả hai thằng dưới lớp áo trắng học sinh.
- Tốt, trưa về gặp ở cổng trường.
- Để khi nào rảnh đi, trưa này bận rồi.
- Ừm, thôi tao về lớp.
Nhìn bóng lưng Tuấn mõ cùng thằng Vinh rời đi Trần Thiên Nam thở nhẹ một cái, thằng Lân vỗ vỗ bả vai Trần Thiên Nam nói.
- Mày vẫn như vậy, vẫn mang tới cái cảm giác đại ca chi khí, giống như trong tiểu thuyết tiên hiệp mày là nhân vật chính, sau này mang anh em bọn tao đi tới đỉnh vinh quang ha ha...
- Bớt xàm L.
Kết thúc năm tiết học dài, Trần Thiên Nam xách cặp ra khỏi lớp đứng ở cửa lớp chờ Nga, Tuyết cũng lẽo đẽo theo bên cạnh, đám con trai đều nhìn hắn bằng ánh mắt hâm mộ, có cả ghen ghét ganh tị, hắn dĩ nhiên chẳng mấy quan tâm. Nga đi ra nhìn Trần Thiên Nam cùng Tuyết hơi hơi mỉm cười cả ba cùng nhau đi, Trần Thiên Nam lấy xe ra cổng trở Tuyết, Nga thì đi một chiếc xe đạp điện cả ba chạy xe dừng lại ở quán ăn vặt gần ngay cổng trường, có không ít học sinh đang ngồi trong quán, Trần Thiên Nam chọn bàn trong góc.
- Hai cậu ăn gì?
Nga nhìn Trần Thiên Nam cùng Tuyết hỏi.
- Nam ăn gì mình ăn cái đó, mình ăn ké là được rồi.
Tuyết đá sang cho Trần Thiên Nam, hắn thì làm gì có chút ngại ngần gì liền gọi đồ ăn, đơn giản là mấy cái xúc xích nướng cùng ba cốc trà chanh, rất nhanh đồ ăn được mang lên, Trần Thiên Nam cầm lấy xúc xích ăn ngon lành không có chút gì là ngại ở trên mặt, Tuyết cũng như vậy, chỉ có Nga là yên lặng ngồi thỉnh thoảng nhìn Trần Thiên Nam rồi lại chuyển xuống chỗ bụng chỗ b·ị đ·âm.
- Này ăn đi chứ.
Trần Thiên Nam đưa cho Nga một cái xúc xích đã được xuyên que sẵn, Nga khẽ cười nhận lấy, Tuyết cũng nói chen vào một câu.
- Cậu cũng ăn đi, cậu cứ nhìn bọn tớ ngại không dám ăn he he...
Trần Thiên Nam bĩu môi, ngại không dám ăn? Vậy mà đả xong ba cái rồi, còn muốn ăn nhanh hơn cả hắn, con gái thật là khó hiểu.
- Đúng rồi Nga, tớ nghe nói cậu vẽ đẹp lắm?
Trần Thiên Nam nhìn sang Nga liền hỏi, trong lớp có mấy thằng ngồi gần bàn Nga thỉnh thoảng lại quay sang bảo Nga vẽ hộ mộ nó mấy hình vẽ lên tay, Trần Thiên Nam nhìn lướt qua thấy cũng rất đẹp, vì thế hắn hỏi dò, trong đầu hắn đang ấp ủ làm ra một tựa game, xa hơn chính là tạo ra thế giới mô phỏng, cái gì cũng cần phải có bước đầu vì thế hắn muốn phát triển một tựa game đơn giản trước, rồi dần dần tích lũy xây dựng phát triển phía sau.
- À mình thích vẽ từ bé, vẽ cũng tạm được thôi.
Nga trả lời, Trần Thiên Nam hơi hơi nghiêng nghiêng đầu nghĩ, hắn vẽ cũng được coi là tạm được, nhưng mà so với mấy hình vẽ hoa lá linh tinh của Nga vẽ là một trời một vực, trong đầu hắn đã có chút ý tưởng, lần trước họp lớp cô giáo có hỏi qua hoàn cảnh gia đình của tất cả thành viên trong lớp, đại khái là hộ nghèo, hộ khá giả, với hộ giàu, để làm danh sách xin giảm chi phí học tập, hắn nhớ là Nga có nói nhà mình hộ nghèo, cùng tương tự với hắn, lại cộng thêm Nga vẽ nhìn rất đẹp mắt cùng với ý tưởng phát triển một tựa game của hắn lại đang thiếu người vẽ đồ họa, vì thế hắn muốn hợp tác với Nga, dù sao cũng là hoàn cảnh như nhau, kiếm thêm một ít thu nhập phụ giúp gia đình là tốt.
- Tớ đang có một ý tưởng, tớ muốn mời cậu hợp tác.
Nga nhìn Trần Thiên Nam gương mặt có chút bất ngờ, Tuyết cũng một mặt tò mò nhìn Trần Thiên Nam.
- Tớ đồng ý.
- Ách, chưa hỏi gì mà đã đồng ý, không sợ tớ lừa bán cậu à?
- Tớ gầy rồi bán không được giá đâu.
Nga trêu chọc nói ra, Trần Thiên Nam gãi gãi mũi, vẫn còn nhớ lần trước hắn trêu chọc nữa cơ à, thù cũng dai thật.
- Chào mừng sự hợp tác của chúng ta, để tớ thanh toán chầu này.
- Nhưng...
- Suỵt, tối mình nói chuyện chi tiết qua Zalo nhé, à quên đây là bí mật đấy không được tiết lộ nếu không tớ báo công an.
Tuyết một mặt hóng hớt càng thêm nồng đậm, Trần Thiên Nam liếc qua làm động tác cắt cổ uy h·iếp.
- Tò mò liền thủ tiêu.
- Hứ, ai thèm.
Sau đó liền giải tán, Trần Thiên Nam vui vẻ không thôi, hắn đúng là đang tính làm một mình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn làm gì có nhiều thời gian như vậy, liền nhìn chúng Nga, lựa chọn người hợp tác liền dễ làm.