Trần Thiên Nam từ vị trí yểm trợ lao ra, trong tay đã có mấy lưỡi dao nhỏ phóng ra, đây là hắn chuẩn bị để chiến đấu, ba con dao phóng ra đối phương giật lùi lộn về sau né tránh, Trần Thiên Nam tới đỡ lấy thằng Khánh.
- Có sao không?
- Gãy mấy cái xương sườn.
Khánh mặt tái mét, lần nhiệm vụ này còn may bản thân cẩn thận nhờ sự giúp đỡ của Trần Thiên Nam, nếu không hôm nay c·hết là cái chắc, tuy trước mắt chưa biết có thể trốn thoát khỏi đối phương hay không, nhưng vẫn có cơ hội thành công trốn thoát, nếu đi một mình Khánh tự nhận bản thân chạy không thoát khỏi bàn tay của đối phương.
- Hừ, hai thằng nhóc con cũng dám mò tới bắt tao, ha ha hôm nay liền nằm lại đây, tao sẽ chọn chỗ đẹp chôn chung hai đứa nhóc chúng mày.