*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Doãn Thiên và Ninh Thành lại đi ăn một bữa lẩu, lần này gọi nước lẩu bơ đỏ siêu cay, loại chính cống Tứ Xuyên.
Sáng mai phải lên đường trở về đại doanh Liệp Ưng, chưa biết chừng buổi chiều sẽ bị Lạc Phong Lương Chính lùa tới sân huấn luyện. Giường chiếu là chuyện mạo hiểm, ngộ nhỡ chơi bời kích động quá, một thằng trật eo, một thằng đi hai hàng thì phiền.
Vì thế chi bằng đi ăn lẩu bơ nổi tiếng nhất Tứ Xuyên, dù sao cũng chẳng cần lo chỗ nào đó “bốc lửa”.
Hai người ăn rất hăng say, rời khỏi quán lẩu còn mua thêm đồ uống lạnh từ tiệm đồ ngọt bên cạnh, tới lúc hoàn toàn triệt tiêu được cảm giác cay xé dạ dày thì cũng đã 10 giờ tối.
Về viện an dưỡng, tình cờ lại gặp Quách Chiến và Chu Tiểu Cát tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ, Chu Tiểu Cát đội tai chuột Mickey trên đầu, quân hàm đeo tay còn buộc thêm một quả bóng bay màu đỏ bự chảng.
Có lẽ Chu Tiểu Cát định nói “Vui lắm”, nhưng mở miệng ra lại ợ một cái cực kỳ vang dội.
Ninh Thành cười ha hả.
Chỉ có hả hê trước đau đớn của kẻ khác mới đáng cười hơn làm bẽ mặt tình địch thôi.
Chu Tiểu Cát đỏ mặt nói, “Vui lắm ạ! Em chưa bao giờ được đi đến chỗ nào vui thế!”
Doãn Thiên chợt cảm thấy xót xa.
Đứa nhóc lùn này đã 18 tuổi, nhưng chớ nói công viên vui chơi, có lẽ cả cung thiếu niên cũng chưa từng được đến.
Ninh Thành vòng ra trước mặt Quách Chiến, mở túi đồ ăn vặt ra nhìn, “Mẹ kiếp, mua nhiều thế?”
“Ừ, vừa dạo siêu thị một lát.” Quách Chiến nói, “Ở quê Gà con chỉ có tiệm tạp hóa, không có siêu thị.”
Doãn Thiên lôi ra một gói “Trương Quân Nhã”, phe phẩy nói, “Anh lấy gói này.”
*Trương Quân Nhã:
Chu Tiểu Cát vội vàng lục thêm thật nhiều “Trương Quân Nhã” trong túi, lia lịa nhét vào lòng cậu, “Ăn cái này không, cái này nữa không? Cho anh hết!”
Khóe mắt Quách Chiến khẽ giật giật.
Doãn Thiên đời nào chịu nhận, cậu bốc một gói chỉ để chọc Chu Tiểu Cát xíu thôi, vì vậy trả lại hết, bảo, “Em ăn đi, ngày mai về doanh trại thì giấu trong ngăn tủ, đừng để bọn Vương Ý Văn phát hiện.”
Chu Tiểu Cát ngồi xổm dưới đất lựa chọn, cuối cùng cầm lấy hai gói “Trương Quân Nhã” bự nhất, một gói đưa cho Doãn Thiên, một gói đưa cho Ninh Thành.
Quách Chiến bất đắc dĩ nói, “Dù sao cũng là tấm lòng của Gà con.”
Doãn Thiên và Ninh Thành còn mải liếc nhau, Chu Tiểu Cát đã xách túi đi vào cổng, trái bóng bay đỏ đung đưa khiến cậu nhỏ càng có vẻ vui sướng.
Sau khi về phòng, Doãn Thiên tắm nước nóng cho thoải mái, cứ tưởng Ninh Thành đang cuộn tròn trên giường chơi Khai Tâm Tiêu Tiêu Nhạc, ai ngờ vừa mở cửa đã thấy cậu ngồi khoanh chân, cúi đầu hí hoáy gì đó với một chiếc túi gấm nho nhỏ.
“Gì đây?” Doãn Thiên đi qua, tò mò liếc một cái.
Ninh Thành cũng không giấu giếm, ngước lên nhìn cậu nói, “Đưa tay đây.”
Doãn Thiên chẳng cần nghĩ ngợi, giơ tay phải ra.
Ninh Thành xòe móng đập rớt, “Tay kia!”
Doãn Thiên xoa xoa mu bàn tay bị đập đau, tự nhiên chẳng muốn đưa tay trái ra nữa.
Ninh Thành trừng mắt lườm cậu, rất hung dữ, nhưng âm thanh lại trầm ấm dịu dàng, “Đưa tay đây nhóc.”
Doãn Thiên vừa ca thán đm mình lại trúng độc rồi, vừa ngoan ngoãn giơ tay trái ra.
Ninh Thành nói, “Nhắm mắt lại, tôi bảo mở mới được mở.”
Doãn Thiên ngắm ngắm chiếc túi gấm nọ, tim đập thình thình thình.
Nhẫn hả?
Đ*t mẹ! Vợ mình định cầu hôn mình à?
Nhanh vậy sao?
Hôm qua chịch, hôm nay đã cầu hôn rồi?
Nhưng sao nhẫn lại bỏ trong túi gấm?
Phải bỏ trong hộp vuông khắc thiên nga chứ?
Không đúng!
Vợ mình lấy nhẫn ở đâu ra?
Tự làm hả?
Tết bằng cỏ hả? Uốn bằng nhựa hả? Hay lấy giấy vệ sinh xoắn lại?
Mẹ kiếp thế lại nghèo túng quá rồi…
Doãn Thiên méo cả miệng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại bèn tự an ủi rằng, thôi kệ đi, vợ cầu hôn thì mình đồng ý, nhẫn làm bằng gì mình cũng đeo!
Ai bảo bố đây là cẩu háo sắc chứ!
Ninh Thành thấy cậu chẳng những không nhắm mắt mà vẻ mặt còn phấn khích hẳn lên thì vỗ vỗ mu bàn tay cậu, giục, “Bảo nhắm mắt cơ mà!”
“Ừa.” Cậu đáp, giả vờ nhắm mắt lại, nhưng vẫn lén lút ti hí coi sao.
Ninh Thành răn đe, “Này, tưởng tôi mù phải không?”
Cậu đành phải khép chặt hai mắt.
Sau một tiếng vang nhỏ xíu, cậu cảm giác có thứ gì đó lành lạnh chạm vào cổ tay mình, thứ này không liền mạch, mà lại có từng hạt từng hạt, còn có không ít đầu nhọn li ti, tuy nhiên không đâm vào thịt.
Cậu nghĩ: Ồ, hóa ra không phải nhẫn mà là vòng tay.
Vợ kiếm vòng tay ở đâu vậy ta? Tranh thủ mua ở triển lãm Anime lúc mình không chú ý à? Hay là mua trước ga tàu điện ngầm nhỉ?
Không đoán được, nhưng thôi có quà là được rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, tự thấy vui vẻ, khóe miệng cũng nhoẻn lên.
Ninh Thành hỏi, “Cười cái gì?”
Cậu lập tức hạ khóe miệng xuống, ba xạo, “Có cười đâu, ai cười đâu!”
Hình như Ninh Thành vừa buộc một nút trên cổ tay cậu, nói, “Bây giờ mở mắt được rồi.”
“Vòng tay hạt gạo.” Ninh Thành nhoẻn cười, vươn tay ôm cậu vào lòng, khẽ hỏi, “Quà sinh nhật 20 tuổi đấy, thích không?”
Cậu cúi xuống, cẩn thận vuốt ve chiếc vòng “hạt gạo”, hai má ửng hồng, khóe mắt hình như cũng ươn ướt.
Đó là một chuỗi bạch ngọc thượng hạng trong suốt long lanh được xâu lại bằng một sợi dây đỏ, mỗi viên ngọc đều tinh xảo đẹp đẽ, nhưng vẫn có sự khác biệt rất nhỏ, tuy lớn hơn hạt gạo khá nhiều, nhưng quả thật trông rất giống chiếc vòng hạt gạo mà cậu từng xâu bằng kim.
Vòng tay hạt gạo là “Bùa hộ mệnh” cậu tặng cho Ninh Thành, nhưng đã bị đứt ở vực tuyết cao nguyên mất rồi. Bây giờ Ninh Thành tặng cho cậu một chiếc “vòng tay hạt gạo” thoạt nhìn không hề rẻ, còn nói là quà sinh nhật 20 tuổi của cậu.
Sinh nhật năm nay sẽ ghi nhớ trọn đời, không ngờ lại nhận được món quà đặc biệt như vậy.
Cậu hỏi, “Cậu lấy tiền đâu ra thế…”
Ninh Thành lắc lắc điện thoại của Chu Mao Mao, đáp, “Tôi gọi cho chị hai, nhờ chị chuyển tiền cho tiệm đá quý.”
Doãn Thiên vuốt ve những “hạt gạo” trong suốt, lại hỏi, “Cậu mượn điện thoại của Chu Mao Mao là vì thế hả?”
“Không thì sao?” Ninh Thành xoa đầu cậu, “Cậu tưởng tôi định chơi Tiêu Tiêu Nhạc chắc?”
“Cậu bảo Chu Mao Mao cho mượn chơi một đêm.” Doãn Thiên nói, “Tôi nghe thấy mà.”
Ninh Thành nhất thời lúng túng, “Ừ thì… đằng nào chẳng mượn, chơi thêm một đêm cũng được.”
Doãn Thiên muốn ói một bãi, nhưng lại không chống đỡ nổi vị ngọt trong lòng, bèn hỏi, “Chúng ta ở cạnh nhau cả ngày, cậu đến tiệm đá quý lúc nào vậy?”
“Không phải hôm nay.” Ninh Thành ôm cậu vào lòng, gác cằm trên vai cậu, “Hôm qua lúc cậu và Chu Tiểu Cát xếp hàng mua đầu thỏ, tôi và Quách Chiến tiện thể vào tiệm đá quý xem, tình cờ trông thấy nó.”
“Thế…” Doãn Thiên hỏi, “Nếu hôm nay không gặp Chu Mao Mao, không mượn được điện thoại thì sao?”
“Thì tôi vào tiệm đá quý, mượn điện thoại của nhân viên gọi cho chị hai vậy.” Ninh Thành đáp, “Nhưng làm thế chắc sẽ bị cậu phát hiện. Tôi muốn cho cậu bất ngờ cơ.”
Doãn Thiên mềm nhũn cả người.
“Mượn được điện thoại, tôi tranh thủ gọi cho chị hai lúc cậu đi mua trà sữa. Lúc bọn mình ăn lẩu, nhân viên mang vòng tới tận quán, nhắn tin báo vào điện thoại của Chu Mao Mao.”
“Thế nên không phải cậu đi WC giữa chừng, mà là…”
“Đi lấy vòng tay.”
Doãn Thiên vừa vui vẻ vừa cảm động, hận không thể bổ nhào vào Ninh Thành đại chiến một hiệp ra trò.
Ninh Thành lại hành động trước, đè cậu lên giường, khẽ cười hỏi, “Thích không?”
Đôi mắt cậu sáng lên rực rỡ.
Nói suông không thích, phải làm mới thích!
Ninh Thành cúi xuống, dịu dàng hôn cậu, khẽ nói, “Tuy muộn rồi, nhưng… sinh nhật vui vẻ nha nhóc.”
Hai người không làm gì, chỉ cùng nằm trong chăn, chơi Khai Tâm Tiêu Tiêu Nhạc vài tiếng.
Mặc dù rất muốn làm, nhưng nghĩ đến hôm sau phải về đại doanh Liệp Ưng, hai người đều phải âm thầm nín nhịn.
Chơi tới lúc điện thoại hết pin, Doãn Thiên thở dài, “Thế mà cậu lại quên mượn sạc của Chu Mao Mao.”
Ninh Thành nhún vai, bỏ điện thoại hết pin lên đầu giường, khẽ đáp, “Tôi mượn điện thoại có phải để chơi Tiêu Tiêu Nhạc đâu.”
Thay thế Doãn Thiên hầm hừ, cậu đành phải sửa lại, “Có phải chỉ để chơi Tiêu Tiêu Nhạc đâu.”
Doãn Thiên chết mê bộ dạng này của cậu, vì thế hào phóng ngã ngửa xuống giường, dang tay nói, “Lại đây, hôm nay anh Thiên cho mài vùi đầu vào ngực đó!”
Ninh Thành chẳng buồn ngần ngại vùi đầu vào ngực cậu, một lát sau lại ngước lên, khinh bỉ nói, “Cứng quá, chẳng mềm gì cả.”
Doãn Thiên thầm chửi “Thì ra thằng cầm thú mài thích gái ngực bự”, ngoài miệng lại bảo, “Phải chịu thôi, có cơ ngực cho cậu vùi mặt vào đã tốt lắm rồi!”
Sáng sớm hôm sau, Chu Mao Mao tới lấy điện thoại đúng như đã hẹn.
Lúc Doãn Thiên mang trả, cậu chàng nói, “Cứ cầm luôn cũng được, không cần trả lại đâu.”
“Bọn tao không được dùng.” Doãn Thiên đáp, “Trong đội không cho dùng điện thoại.”
Chu Mao Mao nhếch miệng, ngập ngừng hỏi, “Mỹ nhân kia là… của mày đó hả? ĐM tưởng mày trai thẳng cơ mà?”
Doãn Thiên không thẳng thắn trả lời, chỉ mắng, “Liên quan đếch gì mày!”
Mắng xong còn nói, “Nếu đám fan của mày hỏi thăm cậu ấy thì đừng có bảo cậu ấy là quân nhân.”
“Tao mà là hạng người bép xép thế sao!” Chu Mao Mao ngẫm nghĩ, hỏi, “Mày quyết tâm làm lính thật hả?”
“Ý mày là sao?”
“Được thôi.” Chu Mao Mao tiếc nuối ra mặt, nhưng cuối cùng vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo, “Thế càng tốt, ông lại bớt được một đối thủ.”
Doãn Thiên cười nói, “Muốn cạnh tranh với tao hả, mày còn thiếu mười tám năm con ạ.”
“Cút mẹ mày đi!” Chu Mao Mao nhét điện thoại vào túi, quay bước định bỏ đi, chẳng biết sao vẫn ngoái đầu lại, ngập ngừng bảo, “Doãn, Doãn Thiên này.”
“Sao?”
“Chuyện ngày xưa tao có lỗi với mày, tao xin lỗi nhé, mày, mày đừng để bụng.”
Doãn Thiên khẽ đập lên vai cậu chàng, khinh bỉ đáp, “Mặt mày bự nhỉ, tao quên béng từ đời nào rồi.”
Chu Mao Mao không chịu thua kém, giơ nắm đấm bảo, “Cút mẹ mày đi!”
Doãn Thiên không né không tránh, vận khí công đẩy lùi Chu Mao Mao.
Cậu thở ra một hơi, cười nói, “Đi đi, bảo trọng nhé.”
Chu Mao Mao bĩu môi, ra vẻ khinh khỉnh, “Mày mới phải bảo trọng, quân đội tra tấn người ta lắm.”
Doãn Thiên quay bước, đi vào sảnh viện an dưỡng, tay phải huơ huơ, cuối cùng nắm thành quả đấm.
Chu Mao Mao hầm hè bỏ đi, khẽ lẩm bẩm, “Cố gắng lên, thằng ngu ngốc.”
10 giờ sáng, đội ngũ xuất phát đúng theo lịch hẹn, mặt trời chưa lặn đã về tới đại doanh Liệp Ưng trong khe núi.Hết chương 51