Nam Phương Hải Triều (Sóng Thần Phương Nam)

Chương 28



Vi Gia Dịch tỉnh dậy khi cảm thấy như có ngọn lửa trên lưng, lập tức mở mắt, tưởng rằng phòng đang cháy. Cơ thể không cử động được, khó khăn quay lại, mới phát hiện hóa ra là Triệu Cạnh đang nằm úp lên lưng anh, tỏa ra nhiệt lượng.

Triệu Cạnh đeo bịt mắt màu đen, cằm tựa lên vai Vi Gia Dịch. Từ cơ thể nặng nề đến cơ bắp thả lỏng, Vi Gia Dịch có thể cảm nhận rằng Triệu Cạnh đang ngủ rất yên bình.

Vi Gia Dịch cố thoát khỏi tay Triệu Cạnh, lùi đến cạnh giường, ngồi dậy và nhớ lại chuyện tối qua anh đã làm với người kia.

Nói là bốc đồng cũng không hẳn, hối hận thì cũng không phải, nhưng cảm xúc có chút vi diệu. Ban đầu anh chỉ muốn thử xem Triệu Cạnh có điều gì khó nói hay không, không ngờ lại hôn lâu đến mức không dừng được.

Tất nhiên, vấn đề lớn hơn vẫn là từ phía Vi Gia Dịch. Dưới tác động của rượu, tinh thần phấn khích, anh đã tự cởi hết nửa bộ quần áo. Nhưng khi thực sự chạm vào, lại giật mình, không rõ nên tiếp tục hay dừng lại, cộng thêm rượu khiến anh buồn ngủ, cuối cùng chẳng biết lấy dũng khí từ đâu, buông Triệu Cạnh ra rồi nói "chúc ngủ ngon" và giả vờ ngủ, sau đó còn nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Lúc này còn rất sớm, chỉ mới tám giờ sáng.

Rèm cửa kéo rất kín, Vi Gia Dịch ngồi bên mép giường, nhìn Triệu Cạnh, nhân lúc anh chưa tỉnh dậy, ngẩn người một lát. Đột nhiên nhớ đến cảnh tối qua khi anh đè Triệu Cạnh xuống giường. Sau đó Triệu Cạnh chỉ chạm nhẹ vào mặt anh, vậy mà anh lại bắt đầu động chân động tay, mặt nóng lên, đầu cũng hơi đau, cảm thấy mình đã làm hư Triệu Cạnh vốn đơn thuần vậy.

Anh đi vào phòng tắm rửa mặt, khi quay ra, Triệu Cạnh đã ngồi dậy.

Triệu Cạnh kéo rèm cửa lên, căn phòng sáng bừng, anh nhìn Vi Gia Dịch, áo choàng tắm mặc không ngay ngắn, trên vai còn có vết đỏ do Vi Gia Dịch quá mạnh tay hôm qua.

"Chào buổi sáng." Vi Gia Dịch bắt đầu diễn vai ngây thơ một cách thành thạo, nở nụ cười rất kiểu mẫu: "Ngủ ngon không?"

Triệu Cạnh "ừm" một tiếng, vẫn nhìn Vi Gia Dịch, với một biểu cảm cho thấy anh cần Vi Gia Dịch làm gì đó, ngồi im chờ đợi.

Vi Gia Dịch nhìn anh vài giây, không thể giả vờ không hiểu, không biết Triệu Cạnh muốn làm gì, hỏi: "Sao vậy?"

"Giữa các cặp đôi có nụ hôn chào buổi sáng." Triệu Cạnh thản nhiên nói: "Trên TV đều có."

Vi Gia Dịch không còn cách nào, bước đến, lại gần anh, nhanh chóng hôn lên má anh rồi giúp anh tháo bịt mắt. Triệu Cạnh mới hài lòng, đưa tay ôm eo Vi Gia Dịch, cũng hôn lên trán Vi Gia Dịch, nói: "Chào buổi sáng."

Môi Triệu Cạnh có nhiệt độ cao hơn da mặt Vi Gia Dịch, hôn rất nghiêm túc, xong rồi mới đứng dậy, để Vi Gia Dịch ngồi trên giường, bất giác mất hồn.

Phòng của Vi Gia Dịch nhỏ, bàn trà không đủ chỗ để vài khay thức ăn, họ lên tầng trên, vào phòng suite của Triệu Cạnh để ăn sáng.

Vì có chênh lệch múi giờ, Triệu Cạnh vừa ăn sáng vừa làm việc.

Vi Gia Dịch uống cà phê, suy nghĩ, chờ Triệu Cạnh nói chuyện điện thoại xong, nói với anh: "Hôm nay anh đừng theo em chuyển địa điểm nữa, về nhà đi, được không?" Không đợi Triệu Cạnh hỏi, anh giải thích: "Vài ngày tới em sẽ đi nhiều nơi, tối mới xong, không có thời gian bên anh. Anh dẫn bao nhiêu người đi theo em như thế, em không muốn anh mệt mỏi. Với lại hôm nay đã là ngày 13 rồi, chờ anh về, ba ngày nữa chúng ta lại gặp nhau."

Triệu Cạnh không nói gì, Vi Gia Dịch lại chạm vào mu bàn tay anh, hỏi: "Được không?"

Mỗi lần bị thay đổi quyết định, Triệu Cạnh đều không vui, hôm nay cũng thế, một lúc lâu mới miễn cưỡng gật đầu.

Cuối cùng cũng tiễn Triệu Cạnh đi, Vi Gia Dịch và đội của mình cùng đến sân bay.

Trong khi chờ ở cổng lên máy bay, điện thoại khách hàng liên tục gọi đến, Vi Gia Dịch không có thời gian nghỉ ngơi mà quay lại với công việc bận rộn, thỉnh thoảng trả lời vài tin nhắn hỏi thăm của bạn bè.

Từ tối qua đến giờ, anh đã nhận được không ít bạn bè gửi tin nhắn về chuyện của Phan Dịch Phi, ngay cả quản lý của anh cũng tìm anh để nói về việc đó. Vi Gia Dịch xem một số cuộc trò chuyện, phát hiện ra hai người bảo trợ của Phan Dịch Phi có giới tính khác nhau, nhưng giọng điệu trong tin nhắn khiến Vi Gia Dịch thấy rất quen thuộc. Hóa ra những chuyện bẩn thỉu như vậy lại có thể được nói một cách hoa mỹ đến thế.

Một người bạn quen lâu với Vi Gia Dịch nói thẳng: "Sớm đã thấy anh ta có vấn đề rồi, hồi mày ở chung với anh ta thì anh ta cứ dây dưa với mày. Trước kia khi ăn cơm cũng không quá rõ ràng, thằng trai thẳng nào lại chăm sóc bạn cùng phòng kiểu đó? Thấy mày với anh ta quan hệ tốt nên tao cũng ngại nói."

Vi Gia Dịch vốn định nói "lần sau nhớ nói", nhưng nghĩ lại sẽ chẳng có lần sau, nên chỉ đáp: "Lúc đó dễ bị lừa mà." Anh cảm thấy cuộc sống chia thành hai phần khác nhau, trong đó một phần vì không có Triệu Cạnh ở bên nên không còn náo nhiệt, trở nên trống trải. Mặc dù hơi nhanh, nhưng vì bây giờ mù quáng với Triệu Cạnh, Vi Gia Dịch rất hy vọng sau này dù có thất vọng cũng không dễ dàng nói ra hai chữ hối hận.

Triệu Cạnh sau khi hạ cánh, thì đi thẳng đến nhà bố mẹ.

Họ chuẩn bị sang châu Âu một tuần, gọi anh về ăn cơm, nói là trước khi đi ba người cùng nhau tụ tập, tiện kiểm tra tình trạng hồi phục của Triệu Cạnh.

Triệu Cạnh vốn dĩ đã ra ngoài, dự định ở lại bên cạnh Vi Gia Dịch làm việc rồi mới về nhà, đã từ chối họ. Nhưng Vi Gia Dịch quá lo lắng cho anh vì vất vả đi lại, dù không nỡ rời đi cũng nắm lấy tay anh, dùng lời nhẹ nhàng khuyên anh về nhà, anh chỉ còn cách nghe theo lời cầu khẩn của Vi Gia Dịch, lại gọi điện cho bố mẹ nói rằng mình rảnh rồi.

Còn về sức khỏe, Triệu Cạnh tất nhiên đã hồi phục rất tốt, về nhà còn cố ý gõ chiếc gậy xuống sàn để họ yên tâm.

Sau bữa cơm, mẹ có một buổi đấu giá phải tham gia từ bên kia đại dương.

Bà đang gọi điện với đại diện, bố đứng bên cạnh góp ý, hai người vui vẻ bên nhau. Triệu Cạnh không muốn bị phớt lờ, bèn cầm cuốn catalogue đấu giá mà thư ký của mẹ đang giữ để xem, phát hiện đây là buổi đấu giá các loại rượu. Trùng hợp Vi Gia Dịch lại là người thích uống rượu, lúc nào cũng uống say rồi trở nên ngoan ngoãn và dính người, Triệu Cạnh thấy thú vị.

bố mẹ đang bàn chiến lược đấu giá, Triệu Cạnh lật đến một thùng whisky Macallan, chen vào giữa họ, nói: "Con muốn thùng này."

"Khi nào con bắt đầu uống rượu thế?" Mẹ nhìn anh một cái, nghi ngờ hỏi.

"Vi Gia Dịch uống." Triệu Cạnh nói với bà, tiếp tục cúi đầu xem tiếp, nhìn thấy thêm một thùng rượu vang, hộp rượu do một nghệ sĩ nổi tiếng thiết kế, lại lên tiếng: "Con muốn cả thùng này nữa."

Anh ngẩng đầu lên, thấy mẹ với bố nhìn nhau, hai người đều không nói gì, ngay cả anh cũng cảm thấy không khí hơi khác thường, bèn hỏi họ: "Có chuyện gì à?"

Mẹ lắc đầu: "Muốn thì lấy thôi."

Mẹ và Triệu Cạnh đều nhắm vào những lô đấu giá ở phần đầu, nên nhanh chóng hoàn thành việc đấu giá. Vận may của Triệu Cạnh vẫn luôn rất tốt, không tốn nhiều sức đã mua được quà cho Vi Gia Dịch.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, mẹ đột nhiên nói với Triệu Cạnh: "Chúng ta nói chuyện một chút."

"Mẹ muốn hỏi về Vi Gia Dịch ư?" Triệu Cạnh nhìn bà, biết bà muốn hỏi gì: "Bây giờ con đã rõ rồi, em ấy nói có cảm tình với con, chúng con bắt đầu yêu nhau rồi."

"Thật sao?" Mẹ có vẻ không tin lắm, hỏi anh: "Cậu ta nói thế nào?"

Triệu Cạnh bị bà hỏi, nhớ lại những lời của Vi Gia Dịch khi xác nhận tình cảm của hai người. Nói lại có chút kỳ quặc, không được quang minh chính đại, nhưng Triệu Cạnh không thêm thắt gì: "Vi Gia Dịch đã tỏ tình với con, nói rằng chúng con nên từ từ tiến triển. Em ấy cũng chưa muốn để người khác biết."

bố mẹ nhìn nhau, mẹ nói: "Mẹ đã tiếp xúc với Vi Gia Dịch, cũng nói chuyện với bố con về việc này. Tình cảm của con mẹ sẽ không can thiệp, con cũng đã lớn, từ trước đến nay không có hứng thú về chuyện này, mẹ đã chuẩn bị tinh thần cho việc con không lập gia đình cả đời rồi, nam hay nữ mẹ cũng sớm chấp nhận. Nhưng khi đối diện với tình cảm phải nghiêm túc, đừng ép buộc người khác, cũng đừng không có một chút phòng bị nào. Mẹ tôn trọng con, sẽ không giúp con điều tra, nhưng con cũng nên cẩn thận."

Triệu Cạnh tất nhiên hiểu được ý mẹ mình, nhưng không muốn trả lời, chỉ nhíu mày phản bác: "Điều tra cái gì, con và em ấy sẽ sớm kết hôn thôi."

Không phải là anh dễ tin, mà là vì Vi Gia Dịch thật sự không có gì để điều tra. Khi phỏng vấn vị trí Giám đốc tài chính, Triệu Cạnh đã tìm hiểu hết mọi thông tin liên quan đến Vi Gia Dịch trên mạng. Nếu Vi Gia Dịch có chút mưu trí, biết cách bảo vệ bản thân, anh đã không chịu nhiều thiệt thòi trong dư luận đến vậy.

"Một lời con cũng không chịu nghe." mẹ anh trông có vẻ rất bất lực: "Không phải Vi Gia Dịch nói muốn chậm rãi tiến triển sao, tại sao qua đến con thì lại thành kết hôn rồi? Bạn trai con có biết chuyện này không, hay chỉ là ý muốn của riêng con?"

Triệu Cạnh thực sự chưa nói với Vi Gia Dịch, nhưng anh có lý do: "Thời gian quá gấp, con chưa kịp để em ấy biết."

"Triệu Cạnh." bố anh mở lời: "Cuộc sống của hai đứa hoàn toàn khác nhau, không giống như bố mẹ có gia cảnh tương đồng. Vi Gia Dịch ở bên con sẽ phải hy sinh rất nhiều, bao gồm cả sự nghiệp và tự do. Bây giờ hai đứa mới chỉ yêu nhau, còn đang trong giai đoạn yêu đương mặn nồng nên mọi chuyện đều dễ dàng nói. Nhưng về sau, khi có nhiều mâu thuẫn xảy ra, Vi Gia Dịch có thể sẽ không chịu nổi, và việc giải quyết cũng không phải lúc nào cũng thuận lợi. Giờ mà nói chuyện kết hôn thì quá vội vàng."

Ở điểm này, Triệu Cạnh có quan điểm khác bố mẹ mình. Anh không phải là người do dự, việc đã quyết định là làm ngay và làm cho đến nơi đến chốn, lần này cũng không ngoại lệ. Nhìn vẻ lo lắng không cần thiết của bố mẹ, Triệu Cạnh rất tự tin nói với họ: "Con và Vi Gia Dịch sẽ kết hôn."

Mẹ anh lắc đầu, không nói gì thêm, chỉ hỏi anh muốn gửi hai thùng rượu đó về nhà họ hay về căn hộ riêng của anh.

Sau khi rời khỏi nhà bố mẹ, Triệu Cạnh nhận được tin nhắn từ Vi Gia Dịch.

Vi Gia Dịch nói, giờ không còn chênh lệch múi giờ nữa, nhưng anh có thể sẽ phải làm việc tiếp cho đến lúc Triệu Cạnh ngủ vì hôm nay cần chụp cảnh đêm. Chia tay chưa lâu, Triệu Cạnh lại thấy rất nhớ Vi Gia Dịch. Nghĩ đến những lời bố mẹ không đồng tình, Triệu Cạnh cảm thấy không vui, bèn hỏi Vi Gia Dịch: "Chúng ta sau này có gặp mâu thuẫn không?"

Chiếc xe chạy vòng quanh đài phun nước và hồ cảnh quan, Triệu Cạnh vốn nghĩ rằng Vi Gia Dịch sẽ nhắn tin lại khi anh đã ngủ, nhưng không ngờ Vi Gia Dịch lại gọi điện cho anh.

Triệu Cạnh lập tức bắt máy, Vi Gia Dịch ở đầu bên kia nhẹ giọng hỏi anh: "Có chuyện gì vậy? Sao lại nói đến mâu thuẫn?" Phía sau anh là tiếng người khác nói chuyện, hô hào chỉ huy, rất ồn ào.

"Không có gì, tự nhiên nghĩ đến thôi." Lời của bố mẹ không tiện kể với Vi Gia Dịch, Triệu Cạnh đành tự mình chịu đựng, chịu đến mức rất bực bội.

Một lúc sau, Vi Gia Dịch nói: "Mâu thuẫn kiểu gì nhỉ, loại nào vậy?"

"Nếu có thì sao?" Triệu Cạnh vẫn kiên trì hỏi.

"... Nếu có thì em sẽ tìm cách giải quyết." Giọng nói của Vi Gia Dịch rất dịu dàng, cũng rất kiên nhẫn. Sự bực bội của Triệu Cạnh cứ thế tan biến, chỉ muốn ngay lập tức gặp anh. Đầu bên kia có người gọi tên Vi Gia Dịch, Vi Gia Dịch hạ thấp giọng: "Triệu Cạnh, em phải tiếp tục làm việc rồi."

Triệu Cạnh nói được, Vi Gia Dịch lập tức chào tạm biệt rồi cúp máy.

Màn hình điện thoại tắt, nhưng Triệu Cạnh vẫn như nghe thấy lời an ủi của Vi Gia Dịch bên tai, trong khi chiếc xe cuối cùng đã đi ra khỏi cánh cổng sắt.

Giọng nói dịu dàng ấy cứ thế đồng hành cùng Triệu Cạnh, giúp anh có giấc ngủ ngon và trải qua hai ngày khó khăn, cho đến tối ngày 16.

Sau khi hạ cánh, Vi Gia Dịch nói với Triệu Cạnh rằng anh ấy phải cùng trợ lý đến xưởng làm việc một lát rồi mới về nhà. Hai người hẹn nhau rằng Triệu Cạnh sẽ đón anh ấy dưới nhà.

bố mẹ đã đi châu Âu, bác sĩ xác nhận rằng chân của Triệu Cạnh đã gần như bình phục. Anh muốn cho Vi Gia Dịch thấy điều này, không đi xe của tài xế mà tự mình vào gara, chọn một chiếc xe thể thao và lên đường. Anh vốn nghĩ mình sẽ đến sớm hơn Vi Gia Dịch, không ngờ khi tới dưới chung cư, Vi Gia Dịch đã đứng chờ với đôi vai hơi co lại.

Cơn không khí lạnh mới tràn về hết đợt này đến đợt khác, quần áo của Vi Gia Dịch lúc nào cũng mỏng manh, anh ấy luôn thích chạy theo mốt, mặc ít, áo T-shirt dán vào eo, áo khoác mỏng và ngắn. Có thể do dáng người mảnh mai nên trông anh ấy càng có vẻ lạnh. Mỗi lần nhìn thấy, Triệu Cạnh đều muốn mang cho Vi Gia Dịch vài chiếc áo dày để mặc vào.

Triệu Cạnh dừng xe ở không xa, vì cửa kính xe là loại chống nhìn trộm nên Vi Gia Dịch không hề biết ai đang ngồi trong xe. Cộng thêm sau lưng Triệu Cạnh có một chiếc xe limousine, ánh mắt của Vi Gia Dịch lướt qua xe thể thao của Triệu Cạnh mà nhìn về phía sau, còn có vẻ mong chờ, siết chặt tay đi về hướng đó. Triệu Cạnh tức giận với sự ngớ ngẩn của anh, mở cửa xe, xuống xe và gọi tên anh.

Vi Gia Dịch mới quay đầu lại, ngẩn ra một chút, rồi bước đến chỗ Triệu Cạnh, cười một cái: "Hôm nay sao lại tự lái xe vậy?"

Vi Gia Dịch cũng cảm thấy xấu hổ vì sai lầm của mình, xin lỗi rằng mình không nhìn rõ. Triệu Cạnh nhanh chóng hết giận, giúp anh mở cửa ghế phụ: "Chân tôi đã hồi phục hoàn toàn rồi, có tài xế ở trước mặt chỉ thêm vướng, tự mình lái còn hơn." Anh không nhắc đến việc vì xe này không phải xe bình thường, chỉ cần dùng chân phải là có thể lái, vì không quan trọng.

Triệu Cạnh ngồi lại vào ghế lái, đóng cửa, cảm thấy nhiệt độ trong xe giảm xuống, nói: "Lần sau đừng đứng chờ bên ngoài."

Vi Gia Dịch rút người lại vào ghế, mặt mày tái nhợt, nhìn Triệu Cạnh, nói "đứng ở bên trong thì không thấy rõ", vừa chu đáo vừa dịu dàng.

Bị Vi Gia Dịch nhìn như vậy, Triệu Cạnh không còn muốn lái xe nữa, chỉ cực kỳ muốn biết da của Vi Gia Dịch lạnh đến mức nào. Anh vươn tay chạm vào mặt Vi Gia Dịch, rất lạnh, rồi nghiêng người tới hôn lên môi anh, xác nhận thật lâu nhiệt độ của anh, sau đó bình luận: "Anh đã biết là rất lạnh mà."

"Thật sao?" Vi Gia Dịch bất chợt cười, nói: "Hay là lên phòng em đi, phòng em rất ấm."

"Sao được." Triệu Cạnh thấy Vi Gia Dịch ngốc nghếch: "Anh sẽ đưa em đến một nơi vừa rộng vừa ấm hơn."

Vi Gia Dịch trông đầy kỳ vọng nhìn anh, Triệu Cạnh thông báo: "Viện bảo tàng của anh."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.