"Lão đại, ngài làm gì mà lại tới học ở tới trường quân đội đế quốc a, thật sự muốn đi học thì đều bắt bọn họ tới chỗ chúng ta đi, cho ngài chọn người để tỉ thí luôn."
Là một giọng nói thô cuồng của đàn ông. Phong cách nói chuyện đúng kiểu thổ phỉ. Lúc nói chuyện còn có mùi thuốc lá bay tới.
Thật lâu sau mới nghe được có người trả lời
"Anh không hiểu, theo bọn họ cùng đi học mới thú vị."
Người cười nhẹ, cả khuôn mặt đầy vẻ thích thú.
Người đàn ông kia nghe đến mê mang
"Có ý tứ gì? Y theo trình độ của lão đại, cậu làm thầy cho bọn hắn còn dư dả."
"Được rồi, trở về đi."
Người đàn ông vẫn lưu luyến không rời, cuối cùng vẫn gật đầu
"Được, lão đại."
Nói xong, hai người từ đầu ngõ đi ra.
Người đàn ngay lập tức ông phát hiện Tô Yên ngồi ở góc tường.
"Lão đại, có người."
Người phía sau lười biếng dựa vào ven tường, thậm chí không them liếc mắt nhìn xem người ngồi trêи ghế kia là ai.
"Đều nghe được?"
Người đàn ông
"Chắc vậy."
"Thế thì sống cũng không có gì nghĩa nữa rồi."
Hắn cười cười, vừa mới nói xong.
Tô Yên vốn dĩ không định nói lời nào, chờ bọn họ đi.
Kết quả cô cái gì cũng không làm mà người ta đã muốn giết mình.
Cô mở to mắt, nghiêng đầu nhìn về phía con hẻm nhỏ.
Chỗ đó ẩn ẩn có thể nhìn thấy thân ảnh một người đàn ông đầy hơi thở tội phạm.
Cô nghiêm túc nói
"Hoắc Vưu, em chưa nghe được gì cả."
Tô Yên nói xong, hẻm nhỏ lập tức liền an tĩnh.
Hoắc Vưu cười một tiếng
"Thanh âm này, sao lại nghe quen tai như vậy?"
Vừa nói vừa đi ra khỏi con hẻm.
Một chàng trai thân đồng phục màu bạc liền xuất hiện.
Hắn ném tàn thuốc trêи tay xuống, nhưng trêи người vẫn ám đầy mùi thuốc.