"Em chưa bao giờ vì anh đối xử tốt với em mà thích anh."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Du Hàn Châu tan triều trở về thì Phức Tranh đang dùng bữa.
Nghe ám vệ báo cáo xong, người đàn ông khoác triều phục đen tuyền hơi cau mày, rồi vội vã sải bước vào.
Các cung nữ dọn bữa xong liền cung kính lui ra, tiện thể đóng cửa điện lại.
Phức Tranh quay đầu nhìn Du Hàn Châu một lượt. Cậu quan sát bộ trang phục mới của hắn, đôi mày thanh tú giãn ra, khẽ mỉm cười nói: "Đẹp hơn lúc trước nhiều, bộ triều phục này hợp với anh lắm, có thể áp chế được khí thế mạnh mẽ vốn có."
Cũng là màu đen, nhưng triều phục của Thừa tướng mang phong cách khiêm nhường, trầm tĩnh và tao nhã. Với một người vừa mưu trí sâu xa lại đầy phong thái như Du Hàn Châu, bộ trang phục ấy tuy phù hợp nhưng không hoàn toàn ăn khớp.
Bởi ngoài những ưu điểm đó, điểm cuốn hút nhất ở hắn chính là nét ngông cuồng không biết sợ hãi và lòng tự tin kiểm soát tất cả.
Sự kết hợp giữa tâm tư khó đoán và phong thái trầm tĩnh đã tạo ra một sức hút đầy mâu thuẫn.
Bộ triều phục Hoàng đế này trang trọng và uy nghiêm, lại càng làm nổi bật thêm khí chất của Du Hàn Châu, càng nhìn càng nổi bật.
Phức Tranh ngắm nghía một lúc, rồi tán thưởng: "Tuy làm Hoàng đế chẳng thú vị gì, nhưng bộ đồ này thật sự rất đẹp."
Nghe vậy, chân mày đang nhíu chặt của Du Hàn Châu mới giãn ra. Hắn bước nhanh tới, ôm lấy Phức Tranh ngồi vào lòng mình, hôn lên má lúm đồng tiền của cậu, mỉm cười nói: "Đã lâu rồi Tranh Tranh chưa khen ta như vậy."
Phức Tranh quay đầu tiếp tục dùng bữa, đáp: "Em còn tưởng anh sẽ đổi cách xưng hô."
Du Hàn Châu hơi khựng lại, hắn nhẹ nhàng ôm người trong lòng, dỗ dành: "Trước đây tự xưng là bổn tướng, chỉ vì làm Thừa tướng lâu ngày đã thành quen. Giờ thì khác, cũng chẳng cần thiết giữ mãi cách xưng hô ấy, đúng không?"
"Hoàng đế chẳng phải đều tự xưng cô, quả nhân, hoặc trẫm sao?" Phức Tranh hỏi.
"Nhưng ta đâu phải cô gia quả nhân*. Bổn tướng... ta có Tranh Tranh, có gia đình mà." Du Hàn Châu dịu dàng dỗ cậu.
*Cô gia (孤家) và quả nhân (寡人) là cách xưng hô khiêm tốn của vua chúa thời xưa, thể hiện sự khiêm nhường, tự nhận mình là người ở ngôi cao nhưng cô độc.
Nghe vậy, Phức Tranh khẽ mím môi, nỗi bực dọc trong lòng cũng giảm đi đôi chút.
Cậu đặt đũa xuống, quay đầu nhìn Du Hàn Châu, nói: "Em hiểu nỗi khổ của anh."
"Thái thượng hoàng chỉ có một đứa con trai, lại chết sớm. Trưởng công chúa bị giáng chức, các vương gia khác thì thượng bất chính hạ tắc loạn*, sớm đã bị anh đưa đi đày không biết ở đâu. Hoàng tộc hiện giờ chẳng còn ai đủ khả năng làm Hoàng đế. Nếu anh không lên ngôi, chỉ còn cách đưa một đại thần khác lên."
*Nếu người ở vị trí cao không biết làm gương, thì cấp dưới sẽ hỗn loạn, không tuân thủ quy tắc.
"Nhưng hiện nay anh có uy vọng cao nhất trong triều. Lục bộ Thượng thư chỉ tôn phục anh, các lão thần cũng chỉ kính anh. Trong tình thế này, đưa người khác lên ngôi thì sao có thể làm dân chúng tâm phục khẩu phục? Triều đình không ổn định, lấy đâu ra thiên hạ thái bình?"
"Tranh Tranh..." Du Hàn Châu nghẹn ngào gọi cậu một tiếng.
Phức Tranh lắc đầu, nói: "Em biết anh từng nghĩ đến việc đưa em làm Hoàng đế. Năm xưa lão Quốc sư hy sinh trên chiến trường vẫn là nỗi canh cánh trong lòng của văn võ bá quan. Em lại là người có khả năng chiêm tinh, đưa em lên quả thật là cách ổn thỏa nhất ngoài việc anh tự mình đăng cơ. Nhưng thân thể em không tốt, em cũng đã nhiều lần nói rõ là không muốn làm Hoàng đế, nên anh mới từ bỏ."
"Không có người thích hợp, em lại không chịu, cuối cùng chỉ còn mình anh gánh trọng trách này."
"Em không giận anh vì điều đó, em hiểu rõ nguyên nhân dẫn đến tình thế này. Em cũng không quên những lời anh từng nói ở kiếp trước."
"Thời thiếu niên, Du Hàn Châu chỉ có một tâm nguyện, là bình thiên hạ, định giang sơn, thay đổi thời thế hỗn loạn ấy."
"Điều đó không sai. Ngược lại chính vì anh như vậy nên em mới ngưỡng mộ anh, mới sẵn lòng hy sinh bản thân để cứu anh."
"Nhưng điều em không thích là em ngủ một giấc tỉnh dậy, mọi thứ đều đã thay đổi. Nếu một ngày anh dẫn binh chinh chiến, có phải em cũng chỉ biết khi anh đã lên đường rồi không?"
Phức Tranh luôn thờ ơ với sự đời, ánh mắt thường mang vẻ lạnh nhạt và bình lặng. Đây cũng là lý do dù có dung mạo xuất chúng, nhưng ít ai dám thật sự lại gần làm quen với cậu.
Cậu vốn kiêu ngạo, không hài lòng với ai cũng không thèm nói, chỉ trực tiếp phán quyết rồi tìm cách đẩy họ đi thật xa.
Nếu không phải cậu thích Du Hàn Châu, thật sự để tâm đến hắn, cậu tuyệt đối sẽ không phí công nói nhiều lời, biểu lộ cảm xúc rõ ràng như vậy.
Ngay giây phút thiếu niên mở miệng, Du Hàn Châu đã hối hận. Hắn đau lòng đến mức không biết làm sao mới phải.
"Xin lỗi... là lỗi của ta, là ta không tốt..." Du Hàn Châu ôm Phức Tranh vào lòng, lo lắng hôn lên trán cậu, giọng hắn khàn đi, run rẩy rõ rệt.
"Ta không nên tự ý quyết định, rõ ràng đã hứa với Tranh Tranh rằng mọi việc sẽ bàn bạc với em, cuối cùng vẫn giấu em để tự mình làm, ta thật hèn nhát..."
Phức Tranh nghe xong thì không vui, đẩy hắn một cái: "Mắng bản thân làm gì? Em còn chưa mắng anh, sao anh lại tự mắng mình? Anh sợ gì chứ?"
Đôi mắt nhạt màu vốn đẹp đẽ của Du Hàn Châu giờ đây ngập tràn tơ máu, rõ ràng tối qua không hề chợp mắt. Hắn nhìn Phức Tranh, sự si mê khó kiềm chế chỉ lóe lên một thoáng, rồi bị cảm xúc phức tạp khác che lấp.
Phức Tranh thấy hắn thở dài.
Lâu sau, người nọ mới lên tiếng: "Ta sợ rằng sau khi làm Hoàng đế, ta không thể cùng Tranh Tranh làm mọi thứ ngay khi em muốn, không thể lập tức giải quyết tất cả rồi dẫn em về phủ An Tuế vương. Hoàng cung to lớn và lạnh lẽo như vậy, chẳng có chút sức sống nào, không thích hợp với em. Lúc đó em sẽ nghĩ ta không còn xứng, không còn đáng để em yêu thương."
Đây có lẽ là lần đầu tiên Phức Tranh thấy được dáng vẻ không tự tin của Du Hàn Châu.
Hắn ngạo mạn đến tận xương tủy, từng chi tiết nhỏ nhặt trong đời sống hằng ngày hay những bản năng vô thức đều tiết lộ điều đó, Phức Tranh hiểu hơn ai hết.
Nhưng lúc này, Du Hàn Châu khoác bộ triều phục đế vương lại như đang tự lấy trái tim mình ra vứt xuống bùn đất.
Phức Tranh đưa tay xoa xoa thái dương đau nhức, nhưng mới xoa được một chút đã bị Du Hàn Châu giành lấy.
Cậu nhíu mày để hắn xoa cho mình, không nói một lời.
Đợi hắn xoa xong, cậu mới vươn tay ôm lấy cổ Du Hàn Châu, dựa đầu vào hắn.
Phức Tranh cọ cọ vào hõm vai Du Hàn Châu, càng ôm chặt hơn.
Cậu cũng không biết phải nói gì. Có giây phút thậm chí hơi hoang mang, nhưng ngay sau đó ánh mắt cậu dần trở nên kiên định.
Phức Tranh nhắm mắt lại.
"Em chưa bao giờ vì anh đối xử tốt với em mà thích anh."
Giọng Phức Tranh rất nhẹ, ở khoảng cách gần kề này càng thêm trầm lắng và tĩnh lặng.
"Cũng chưa bao giờ cảm thấy anh phải dành toàn bộ thời gian cho em mới xứng đáng để em yêu thích."
"Sức người có hạn. Anh bận rộn như vậy, nhưng từ khi quen biết đến giờ, ngoài công vụ ra, thời gian của anh không phải đều dành cho em sao? Em chưa từng thấy có chỗ nào không đủ cả."
"Nhưng chúng ta cần làm rõ một chuyện... em vốn không được bình thường lắm, anh không thể giống em, cũng không nên học theo em. Sức khỏe em yếu, không làm được gì nhiều, cũng không muốn làm, em có rất nhiều thời gian tùy ý đi theo anh hoặc đi chơi, nhưng anh thì khác, sao phải bắt chước em làm gì?"
Phức Tranh nói rồi có chút tức giận, lại thấy buồn cười, bèn giơ tay đấm nhẹ vào người Du Hàn Châu.
Lạ lùng là Du Hàn Châu cũng bật cười theo cậu.
"Anh cười gì chứ?" Phức Tranh hơi rút người lại, dùng cổ tay gầy guộc của mình siết lấy cổ Du Hàn Châu, "Rất buồn cười sao? Vừa nãy anh còn, ưm..."
Du Hàn Châu không cho cậu cơ hội nói tiếp, hắn cúi người đặt lên môi thiếu niên một nụ hôn.
Hai người tâm ý tương thông, một khi cảm xúc bùng lên thì không thể kiềm chế được.
Lớp y phục mùa xuân của Phức Tranh bị hắn tháo ra, cậu cố gắng đẩy bờ vai của Du Hàn Châu về phía sau nhưng vô ích, đối phương ôm cậu quá chặt, cậu không thể chạy thoát.
"Em còn rất nhiều chuyện muốn hỏi anh..."
"Để sau đi, tất cả đều không quan trọng, ở bên ta một chút được không?" Du Hàn Châu cất giọng khàn khàn.
"Thế này mà gọi là ở bên anh hả, ưm... em còn chưa ăn xong mà..."
"Để ta đút em, đút xong lại tiếp tục." Du Hàn Châu dỗ dành.
"Không cần đút theo cách đó đâu..." Phức Tranh xấu hổ, đỏ mặt đến tận mang tai.
Đáng tiếc phản đối không có hiệu quả.
Thêm nữa, cậu cũng không có ý định thật sự trốn thoát.
Ngày đầu tiên Tân đế đăng cơ, sau khi tan triều, ngài lại ở trong điện Thái Cực cả ngày với tiểu Quốc sư...
Chuyện này liệu có nên nói ra không đây?
Người mà Thái quý phi cử đến để dâng lễ vật đã bị đuổi trở về, trước khi rời đi còn bị đưa đến Thượng Hình Ti để "học lại" cung quy, đến lúc hoàng hôn buông xuống mới được thả ra.
Thái quý phi vốn đang thưởng thức vở kịch, đồng thời ngắm nhìn một nam sủng đẹp mã, hay tin này suýt nữa nghẹn bánh.
Chẳng trách không thấy bóng dáng những người quen trong cung, tất cả đều bị thay mới hoàn toàn, ngay cả cung nữ quét dọn cũng không ngoại lệ. Hóa ra, bệ hạ đã có kế hoạch từ trước...
Điều này không khỏi có phần giấu kín quá mức, giống như biến thành một cái lồng vàng kín kẽ.
"Ôi, tại sao bổn cung lại không gặp được một người si tình như vậy nhỉ?"
Vãn Chiêu Nghi đứng bên cạnh dùng khăn tay che miệng, cười khẽ một hồi rồi nói: "Năm đó Đại Lý Tự thiếu khanh quả thực si mê ngài không ngừng, nhưng kết quả ngài lại..."
"Bổn cung thì có lỗi gì chứ? Đại Lý Tự thiếu khanh chẳng qua cũng chỉ là thấy bổn cung xinh đẹp mà thôi. Ai cũng chỉ đang chơi đùa, giả bộ si tình làm gì? Năm đó Du tướng chẳng có liên quan gì đến bổn cung, vậy mà còn nể tình phụ thân của bổn cung, giúp bổn cung xuất cung. Nếu Đại Lý Tự thiếu khanh thực sự có ý với bổn cung, thì đã nghĩ cách từ lâu rồi, làm gì có chuyện vài tháng mới gặp một lần nơi cầu Ô Thước."
Vãn Chiêu Nghi gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu hỏi: "Vậy còn phụ thân của công chúa Lưu Vân thì sao?"
"Hắn là một người tốt. Bắt được cơ hội là gửi thư ngay, luôn muốn chịu trách nhiệm cưới bổn cung. Nhưng đáng tiếc, trái tim của bổn cung đã tan thành nhiều mảnh, mỗi mảnh đều lưu giữ một người. Bổn cung cũng rất khó xử. Người như hắn, một thân chính khí, bổn cung không dám trêu chọc đâu. Năm đó cũng chỉ là ngoài ý muốn, bị Ngọc Phi tính kế..." Khi nhắc đến phụ thân của con gái mình, Thái quý phi không khỏi có chút chột dạ.
"Thật sao?" Vãn Chiêu Nghi ngạc nhiên, ngồi thẳng người, "Ta còn tưởng Ngọc phi vì yêu ngài mà không được đáp lại, nên mới đau lòng rời cung."
"Ngươi nghĩ nhiều rồi. Ngọc phi và bổn cung từng có một đoạn tình duyên, nhưng nàng ta tính kế bổn cung chỉ để đối phó Hoàng hậu. Kết quả không thành công, nạn nhân lại thành bổn cung. Loại đồng đội heo như thế, có đẹp mã cũng vô dụng. Nàng ta vì xấu hổ nên mới tự nguyện rời cung."
Vãn Chiêu Nghi nghe xong chỉ biết im lặng.
"Ngươi nói xem, bệ hạ coi trọng An Tuế vương như thế, liệu ngày mai có phong bổn cung làm Thái hậu không? Thủ thỉ bên tai cũng dễ thôi mà."
"Nhưng dù sao thì bệ hạ và An Tuế vương cũng không phải là con của Thái thượng hoàng. Nếu nương nương muốn làm Thái hậu, chẳng khác nào trở thành mẹ đẻ trên danh nghĩa của họ. Việc này..." Vãn Chiêu Nghi lộ vẻ khó xử.
Thái quý phi khẽ nhắm mắt, thở dài một hơi.
"Chỉ trách bổn cung trời sinh mỹ lệ, bao năm trôi qua mà dung nhan vẫn như thời còn mười tám."
Lúc này, dường như Thái quý phi đã quên mất, hôm nay khi gặp Phức Tranh, chính nàng đã than thở không biết bao nhiêu lần rằng: Hồng nhan dễ phai, suy cho cùng bổn cung cũng đã già rồi.
Chính câu than thở này đã khiến Phức Tranh không khỏi nghi ngờ nàng đã phủ không biết bao nhiêu lớp phấn lên mặt.
Cuối cùng, Phức Tranh thầm ghi nhớ trong lòng: Nếu nàng ấy đã trang điểm, vậy làm mẹ trên danh nghĩa của Du Hàn Châu cũng không quá mâu thuẫn. Dù sao Thái thượng hoàng cũng cần một Thái hậu để quản lý mấy trăm Thái phi. Nếu nàng thích thì cũng chẳng sao. Cùng lắm đến lúc đó bắt nàng tẩy trang để chặn miệng đời.
Thực ra Thái quý phi mới hơn ba mươi tuổi, lại chẳng hề biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước.
Thái quý phi thực sự rất đẹp, cũng còn trẻ, nhưng nào ngờ Phức Tranh lại tin thật, hơn nữa cậu còn đang cần một Thái hậu lớn tuổi.