"Chỉ cần là lời của ngài, bệ hạ nhất định sẽ không từ chối."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Mặc dù Phức Tranh được phong làm An Tuế vương - người duy nhất trong triều đạt tước vị siêu phẩm, phẩm cấp chỉ sau Hoàng đế. Nhưng thực sự mà nói, so với vương tước, thân phận Quốc sư của cậu càng gây chú ý hơn.
Hoàng đế khai quốc của triều đại này vốn tin tưởng vào thuật chiêm tinh, tổ tiên của Phức Tranh là vị Quốc sư đời đầu cũng sở hữu thuật chiêm tinh thần kỳ, hiểu biết uyên bác, gần như thần thông quảng đại.
Vì vậy, từ lâu chiêm tinh đã được coi trọng, và chỉ có hậu duệ trực hệ của nhà họ Phức mới có tài năng trong lĩnh vực này.
Hoàng đế trước đây, cũng chính là Thái thượng hoàng hiện tại, từng tận lực đàn áp thuật chiêm tinh. Ngay cả lão Quốc sư cũng phải lui về ở ẩn sau rèm, huống hồ chi Phức Tranh khi ấy còn nhỏ tuổi.
Phái chiêm tinh đã gần năm mươi năm không có ai xuất thế.
Vì vậy, sau khi Du Hàn Châu đăng cơ, việc đầu tiên hắn làm là khôi phục thuật chiêm tinh, phong Phức Tranh làm Quốc sư đời tiếp theo.
Hành động này không thể đảm bảo Phức Tranh sẽ được toàn dân ủng hộ, nhưng chỉ cần cậu không chủ động từ chức Quốc sư, thì cậu luôn được Kim Ngô vệ bảo vệ và được các đại thần triều đình tôn kính.
Kim Ngô vệ là lực lượng binh mã mạnh nhất thiên hạ. Việc họ bảo vệ Phức Tranh còn an toàn hơn cả hoàng cung được canh phòng nghiêm ngặt, bởi lẽ họ có mặt ở khắp mọi nơi. Dù chỉ là một Thái giám nhỏ chưa từng chạm mặt Phức Tranh, cũng có thể là thành viên của Kim Ngô vệ.
Tất nhiên việc Du Hàn Châu bận rộn tạo thanh thế cho Phức Tranh là một chuyện, nhưng Phức Tranh có ý thức về điều này hay không lại là chuyện khác.
Từ lúc biết được việc phong vương, sắc mặt cậu vẫn bình thản, thậm chí lười biếng ung dung, không lộ vẻ vui mừng, cũng chẳng còn nét u sầu như trước.
Cậu dạo quanh một vòng hoàng cung, làm quen với các khu cung điện, rồi chuẩn bị trở về phủ.
Thị nữ thấy cậu ngáp dài thì cẩn thận hỏi: "Điện hạ mệt rồi sao?"
"Ừm." Phức Tranh đáp qua loa, buông tay xuống rồi hỏi tiếp: "Từ hoàng cung đến phủ Thừa tướng và phủ An Tuế vương mất bao xa?"
"Bẩm điện hạ, từ phủ Thừa tướng vào cung, nếu không bị cản ở cổng Huyền Vũ thì chỉ mất hai khắc. Còn phủ An Tuế vương... hôm qua bệ hạ nói nguyên phủ An Định hầu vốn được xây theo quy chuẩn thân vương. Nhưng bệ hạ thấy vẫn chưa đủ, nên ra lệnh chọn lại một khu đất mới, xây theo tiêu chuẩn phủ Quốc sư. Khu đất này là vị trí gần hoàng cung nhất, vốn được chọn làm hành cung của Tân đế, diện tích rộng lớn, kiến trúc cũng hoành tráng."
"Ừm." Phức Tranh gật đầu, lại hỏi: "Vậy anh ấy có nói ta sẽ ở đâu không?"
"Chuyện này... bệ hạ chưa từng nhắc đến. Nhưng bệ hạ vốn thích ở gần điện hạ để chăm sóc, chắc chắn sẽ không xa đâu ạ."
Thị nữ này đã quen hầu hạ Phức Tranh, hiểu rõ quan hệ giữa cậu và Du Hàn Châu. Thêm vào đó, nàng xuất thân từ Kim Ngô vệ, võ công cao cường, tính tình cũng không câu nệ như những thiếu nữ khác.
"Nếu điện hạ có điều gì lo lắng, sao không nói với bệ hạ? Nô tỳ nghĩ, chỉ cần là lời của ngài, bệ hạ nhất định không từ chối."
"Ta biết ngươi là ám vệ Du Hàn Châu sắp đặt, chuyên nói lời tốt cho anh ấy." Phức Tranh lười biếng đáp lại.
Thị nữ mỉm cười thoải mái: "Điện hạ muốn về phủ chứ? Bệ hạ sắp hạ triều rồi, lát nữa không gặp được ngài, bệ hạ lại sốt ruột."
"Ừm." Phức Tranh khẽ đáp, cậu tựa vào xe lăn, yên lặng nhìn những bông hoa nở rộ ven đường.
Khi trở lại điện Thái Cực, Phức Tranh tình cờ gặp được Thái quý phi ở cửa.
Thái quý phi rõ ràng cố tình đến thăm, còn mang theo một đống dược phẩm bổ dưỡng.
Phức Tranh tò mò về thân thế của người này nên thử sử dụng thuật đọc tâm.
Thật ra đã rất lâu rồi cậu không dùng đến năng lực này, vì những người xung quanh cậu phần lớn là Du Hàn Châu hoặc các thị nữ. Cậu không hứng thú với suy nghĩ của thị nữ, mà Du Hàn Châu thì lại không thể đọc tâm.
Bây giờ sử dụng lại, Phức Tranh không khỏi có chút lóng ngóng.
"Sức khỏe Vương gia đã khá hơn chưa? Hôm qua bổn cung nhìn thấy sắc mặt của Vương gia nhợt nhạt hơn người thường rất nhiều, chắc hẳn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn." Thái quý phi mỉm cười nhẹ nhàng, vẻ dịu dàng vừa phải mang theo sự quan tâm như gió xuân ấm áp.
Tuy nhiên, những gì Phức Tranh nghe được lại là...
Chậc, nhìn vị An Tuế vương này mà xem, thật đáng thương, khuôn mặt này còn nhỏ hơn cả bàn tay bổn cung, đúng là một tuyệt thế mỹ nhân. Bổn cung từng gặp bao dung nhan tuyệt sắc trong hậu cung, từ những tỷ muội mỹ mạo đến Ngọc phi nổi danh thiên hạ năm nào, cũng chưa ai có thể sánh bằng cậu ấy. Dù bệnh tật như vậy cũng chẳng làm giảm đi vẻ quyến rũ, trái lại càng thêm yếu đuối khiến người khác xót xa. Rốt cuộc bệ hạ tìm đâu ra một mỹ nhân thế này nhỉ? Chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm, bổn cung đã tạo nghiệp gì đây. Lại nhớ đến Ngọc phi thân yêu của bổn cung, nếu Ngọc phi chưa rời cung thì tốt biết bao...
Từ trước đến nay, không phải Phức Tranh chưa từng được khen là đẹp, trái lại ai gặp cậu cũng đều thẫn thờ. Nhưng kiểu khen ngợi thẳng thắn như Thái quý phi, quả thực là lần đầu cậu được trải nghiệm.
"Là bệnh tim, nhưng giờ đã tốt hơn rồi." Phức Tranh không giỏi nói những lời khách sáo, bèn thẳng thắn trả lời.
"Ôi, thì ra là vậy. Bệnh tim không thể kích động hay vận động mạnh, Vương gia còn trẻ thế này, đúng là vất vả khổ sở quá. Đây là một số dược liệu bổ dưỡng và công thức món ăn bổn cung mới nhận được, dùng rất hiệu quả. Vương gia hãy để Thái y xem qua đi." Thái quý phi nhiệt tình giới thiệu các món bổ dưỡng của mình.
Phức Tranh thấy Thái quý phi mở hộp ra, cậu liếc mắt nhìn, rồi cầm một công thức lên xem thử. Đó là một món ăn Phúc Kiến mà cậu chưa từng thấy qua.
Phức Tranh gật đầu nói lời cảm ơn, nhưng khi ngẩng lên nhìn đối phương, lại nghe được một suy nghĩ khác.
Hy vọng vị tiểu Vương gia này ăn thêm được vài bát cơm, khuôn mặt nhỏ nhắn thế này dù có vẻ mong manh dễ vỡ rất đẹp, nhưng nếu có thêm chút thịt, chắc chắn sẽ tăng thêm nét trẻ trung. Lạnh lùng thế này đúng là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng mà lạnh nhạt quá, nếu cậu ấy nhìn bổn cung thêm lần nữa, e là bổn cung không giữ nổi bình tĩnh. Đôi mắt này sắc bén ghê, bổn cung thích! Nếu có thể sống lại, kiếp sau bổn cung nhất định sẽ đi trước bệ hạ mười năm để cướp người của ngài ấy.
"Khụ khụ..." Nghe đến câu cuối, Phức Tranh không nhịn được mà ho lên, làm thị nữ giật mình vội chạy tới vỗ lưng cho cậu.
"Điện hạ có cần nước không?"
"Ừm." Phức Tranh uống một ngụm trà nóng, sau đó liếc nhìn Thái quý phi, nhưng không dám nhìn quá lâu, sợ lại nghe được những suy nghĩ khác.
Cậu lo sẽ nghe phải gì đó không phù hợp, vội hỏi: "Thái phi tìm ta có việc gì sao?"
"Thật ra bổn cung cũng không có việc gì lớn. Chỉ là bổn cung đã ngưỡng mộ hậu duệ của thuật chiêm tinh từ lâu, nhưng lại khổ nỗi không thể xuất cung. Nay có cơ hội nên hơi nóng lòng."
Thái quý phi cười ngượng ngùng, thấy Phức Tranh không có vẻ khó chịu, mới tiếp tục nói: "Không biết Vương gia có thể giúp bổn cung xem vận số được không?"
"Chiêm tinh? Mệnh số hay là..." Phức Tranh hơi do dự.
"Chỉ là mệnh số của bổn cung trong cung này. Vương gia cũng biết đấy, cung cấm thâm sâu, mà bổn cung giờ đây đã là Thái phi, Thái thượng hoàng thì tuổi đã cao... Ngày nào đó, e rằng bổn cung cũng phải tuẫn táng." Nói đến đây, Thái quý phi không khỏi thở dài.
"Bổn cung vốn không nên lo nghĩ, nhưng nhà có cha già, mẹ lại mất sớm, cha chưa nạp thêm thiếp thất. Nay trong nhà chỉ còn lại mỗi mình bổn cung. Bổn cung mà đi rồi..." Thái quý phi nói đến đây nước mắt rơi lã chã.
Phức Tranh lặng lẽ nhìn nàng, cố lắng nghe nhưng không nghe thấy gì quá đáng. Đang cố gắng nghĩ lời an ủi, chưa kịp nói thì lại nghe được suy nghĩ mới từ đối phương.
Tuy bổn cung đau buồn thật, nhưng không có ba nghìn mỹ nam thì cuộc đời này còn ý nghĩa gì nữa, hu hu...
Mong bệ hạ đừng đột nhiên kể cho Vương gia nghe chuyện nhà của bổn cung, nếu không thì lộ mất. Cha bổn cung không về hưu chẳng phải vì để chăm lo cho bổn cung, mà là vì ông vẫn còn chí khí, muốn tận tụy phục vụ bệ hạ. Với cái tính đa tình của bổn cung, cha không đánh gãy chân bổn cung đã là nể mặt bệ hạ lắm rồi, làm ầm lên thật chẳng hay ho.
Nhưng mà cha cũng chẳng nói ra ngoài, nên bổn cung cứ ngầm hiểu là ông vì mình mà tiếp tục làm quan, cũng không có gì sai cả.
Lời an ủi của Phức Tranh bị nghẹn lại, muốn mở miệng nhưng không biết nói gì.
Sau một lúc im lặng, cậu đành từ bỏ, nhìn sang thị nữ bên cạnh.
Thị nữ hiểu ý, vội mang nước và khăn tay đến cho cung nữ của Thái quý phi.
Về phần Phức Tranh, cậu chậm rãi xắn tay áo, để lộ đôi tay thon dài, bắt đầu bấm niệm chiêm tinh.
Cậu rất ít khi làm điều này, trước đây chỉ lén luyện tập vài lần, xem mệnh số cho các thị vệ, người hầu và quét dọn trong cung.
Thái quý phi thấy cậu đồng ý thì vui mừng khôn xiết, ánh mắt đầy cảm kích nhìn cậu.
Dù rằng...
Đôi tay này của tiểu Vương gia, bổn cung không dám nghĩ tiếp. Ta chịu được, ta thực sự chịu được!
Phức Tranh: "..."
Cậu không nghe thấy gì cả.
Khoảng một khắc sau, Phức Tranh hơi ngạc nhiên chớp mắt, thu tay lại, để cho ống tay áo rộng che đi đôi tay.
Cậu ngước mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.
Quả nhiên, một khi dính đến việc quan trọng, Thái quý phi lập tức trở nên cực kỳ cẩn thận. Thái độ và biểu cảm đó, dù là Du Hàn Châu cũng không thể bắt lỗi.
"Ta đã xem ra được, nhưng..." Phức Tranh ngập ngừng, "Ta cần bàn bạc thêm với Du Hàn Châu."
Vừa nghe đến tên của Du Hàn Châu, Thái quý phi thoáng lộ vẻ hoảng hốt nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói: "Vương gia, chẳng lẽ vận số của bổn cung có gì không ổn?"
"Không phải, mà là vận số này cần Du Hàn Châu quyết định." Phức Tranh ẩn ý đáp.
Nghe vậy, Thái quý phi lập tức cảm thấy hụt hẫng, cười nói: "Vậy thì bổn cung đành chờ Cao tổng quản đến thông báo."
Cao tổng quản mà nàng nhắc đến chính là Cao Trị - quản gia của Du Hàn Châu, đồng thời cũng là một trong những thống lĩnh của Kim Ngô vệ. Hiện tại hắn đang giữ chức Đại nội tổng quản, là thân tín của Du Hàn Châu.
Phức Tranh gật đầu, sau đó trò chuyện thêm vài câu rồi tiễn khách.
Khi rời đi, Thái quý phi còn lo lắng dặn dò Phức Tranh phải chú ý sức khỏe. Nhưng Phức Tranh nghe nàng liên tục phát ra những suy nghĩ kiểu: Có phải bổn cung nói chuyện chán quá không? Sao mỹ nhân trông có vẻ không muốn trả lời thế này? Hu hu...
Cậu không thể chịu nổi nữa, đành nhanh chóng tiễn nàng đi.
Sau khi thị nữ tiễn khách quay lại thì mang cho Phức Tranh một bát canh, cười nói: "Dường như điện hạ cố tình... tránh Thái phi?"
Phức Tranh dùng canh, không đáp lời.
Thị nữ đứng phía sau, khẽ mỉm cười.
Phức Tranh quay đầu liếc nhìn nàng một cái.
"Rất buồn cười?"
Thị nữ vội đáp: "Nào có chuyện đó, nô tỳ chỉ là không ngờ Thái quý phi nương nương lại... phóng khoáng đến vậy."
Dù Thái quý phi nhìn có vẻ đoan trang hiền thục, mang dáng vẻ một tiểu thư khuê các chuẩn mực, nhưng trong mắt thị nữ và các thị vệ ẩn nấp, nàng lại toát lên nét gì đó rất... si mê.
"Cũng giống như mỗi lần điện hạ ra ngoài dạo chơi, mấy tân khoa cử nhân ở tửu lâu làm thơ đối đáp, hễ nhìn thấy người liền ngơ ngẩn, không thể che giấu được." Thị nữ nhịn cười, cố gắng không bật thành tiếng.
"Ừm." Phức Tranh hậm hực quay đầu, tiếp tục dùng canh.
Đợi đến khi Du Hàn Châu trở về, nhất định phải để hắn triệu tập hết những tình nhân của Quý phi lại, tạo ra một mớ hỗn loạn cho nàng! Giải quyết xong rồi mới tính đến việc phong nàng làm Thái hậu, hừ! Chỉ một lần gặp mà làm trạng thái tinh thần của mình tụt dốc không phanh, còn đáng sợ hơn cả xem phim kinh dị.