Bình An lại đợi đến khi Thế Hoằng đi tắm để xuống ăn vụng, ăn vụng xong thì cô lại vào phòng ăn để ngồi đợi Thế Hoằng.
Một lát sau, Thế Hoằng vào phòng ăn thì liền nhìn thấy Bình An. Mặc dù không muốn nhưng không còn cách nào khác, anh vẫn phải ngồi ăn trước mặt cô.
Ăn xong, Thế Hoằng lên tầng học bài, Bình An lại đứng bên cạnh nhìn anh học. Mặc dù sự hiện diện của cô hơi ảnh hưởng đến việc học của Thế Hoằng, nhưng dần dần thì anh cũng quen hơn.
Đến hơn mười giờ, Thế Hoằng tắt điện đi ngủ. Giống như hôm qua, Bình An lại đi đến ngồi bên giường anh để chờ anh ngủ, còn anh thì vẫn nhắm mắt nhưng chưa ngủ được.
Một lúc lâu sau, đến lúc tưởng Thế Hoằng đã ngủ rồi, Bình An liền dịu dàng nói với anh: “Hoằng, chúc ngủ ngon.”
Nghe thấy vậy, trái tim Thế Hoằng chợt thấy hơi dao động. Lại không ngờ rằng ngay sau đó, anh lại nghe thấy cô nói rằng: “Hôm qua em quên mất chưa nói với anh một câu quan trọng.”
Thế Hoằng đang thầm hỏi câu quan trọng đó là gì thì Bình An đã ngọt ngào nói: “Hoằng, em yêu anh.” Điều mà em quên nói chính là: Em yêu anh.
Thế Hoằng nghe thấy vậy thì sững sờ, không tin được vào đôi tai mình. Thế nhưng, anh không thể không tin, bởi vì Bình An lại nói thêm một lần nữa: “Hoằng, em yêu anh.” Hôm qua cô đã quên nói điều này, cho nên hôm nay cô nói hai lần để bù cho hôm qua.
Nói xong, cô liền nhẹ nhàng ra ghế sofa nằm.
Thế Hoằng nằm trên giường thì đang cực kỳ choáng váng, “ma nữ” mà anh mới gặp ngày hôm qua lại nói yêu anh, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Hai tai anh từ từ đỏ lên. Thật ra trước kia anh từng được khá nhiều bạn nữ tỏ tình rồi, nhưng lần này anh lại cảm thấy rất khác. Nhưng khác ở chỗ nào thì anh cũng không rõ, chẳng lẽ là vì những bạn nữ lần trước là người, còn cô gái lần này là “hồn ma” sao?
Dường như cũng không hẳn là vậy. Trong lòng Thế Hoằng thật sự đang rất rối loạn, nhất là khi nhớ đến câu nói “Em yêu anh” của Bình An.
“Yêu” ư? Không phải nên nói là “thích” thôi sao? Sao lại nói là “yêu chứ?
Yêu… Từ này rất thiêng liêng, Thế Hoằng thầm nghĩ Bình An không nên dùng từ này để bày tỏ tình cảm với anh. Anh mở mắt, nhìn về phía Bình An đang nằm. Cô lại ngủ mất rồi, anh không khỏi thắc mắc: Hồn ma cũng sẽ đi ngủ sao?
Sau đó, anh lại chợt nghĩ: Tại sao cô ấy lại biến thành hồn ma? Cô ấy… còn trẻ như vậy mà.
Thế Hoằng bất giác thở dài một cái, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy Bình An thật đáng thương.
Sáng hôm sau, Bình An lại cùng Thế Hoằng đến lớp.
Thế Hoằng ngồi tại chỗ ngồi của mình, Bình An hầu như luôn đứng bên cạnh anh. Mặc dù mỏi chân nhưng cô vẫn chịu được, chỉ có thỉnh thoảng tê chân quá thì cô ngồi xổm xuống, hoặc đi đến ngồi ở chiếc ghế trống tại cuối lớp.
Đến giờ ra chơi, bạn cùng bàn của Thế Hoằng đi đá bóng, Bình An liền nhân cơ hội này đến ngồi cạnh Thế Hoằng. Thế Hoằng không đi ra ngoài, anh ngồi tại chỗ đọc sách.
Ở bàn trên, hai cô bạn nói chuyện với nhau về bộ phim nổi tiếng gần đây.
“Trước kia tui toàn xem phim có kết đẹp, lần này là lần đầu tiên biết rằng nam nữ chính sẽ chẳng thể đến được với nhau nhưng tui vẫn xem đó!”
“Ủa? Phim còn chưa ra hết mà sao bà lại chắc chắn nam nữ chính không đến với nhau thế?”
“Thì đương nhiên mà! Một người là người, một người là hồn ma thì sao có thể đến với nhau được?”
Nghe thấy câu nói này, Thế Hoằng đang đọc sách liền khựng người lại. Sau đó, anh lén liếc mắt nhìn Bình An, Bình An thì lại chăm chú nhìn hai nữ sinh bàn trên để đợi họ nói tiếp về bộ phim kia.
Rất nhanh, hai nữ sinh kia đã tiếp tục bàn luận:
“Mặc dù nữ chính là hồn ma, nhưng mai sau cô ấy có thể được hồi sinh mà!”
“Bà bị ngáo à? Chết rồi thì hồi sinh kiểu gì chứ?”
“Nhưng đây là phim mà, chắc sẽ có phép màu nào đó thôi!”
“Dạo này đang chuộng mấy bộ phim có kết buồn đó. Hơn nữa bộ phim này thực tế lắm, làm gì có chuyện nữ chính được hồi sinh. Nam chính là người sống, nữ chính là hồn ma, ngay từ đầu hai người đã định sẵn là chẳng thể đến với nhau rồi.”
Nghe đến đây, khuôn mặt Bình An liền lộ vẻ buồn bã.
Hồi học cấp ba, cô cũng từng xem một bộ phim có nội dung tương tự như hai nữ sinh kia nói, khác ở chỗ nữ chính là người còn nam chính mới là hồn ma. Bộ phim đó thật sự rất buồn và day dứt, khi xem phim đó Bình An đã khóc rất nhiều. Bây giờ lại nghe thấy chuyện tình cảm giữa người và hồn ma, cô cũng không khỏi cảm thấy buồn và thương cho số phận của nam nữ chính. Thế nhưng, Thế Hoằng lại tưởng rằng cô đang buồn và đau lòng vì số phận của bản thân và nữ chính hồn ma kia giống nhau.
Lại nhớ đến lời yêu hôm qua cô nói với mình, trái tim Thế Hoằng chợt thắt lại. Người và hồn ma thật sự không thể nào đến được với nhau, Thế Hoằng cảm thấy chắc chắn Bình An đang rất đau khổ. Anh lại chẳng biết nên làm thế nào, anh chẳng thể an ủi cô được, hơn nữa anh cũng chẳng biết nói gì để an ủi cô cả.
Buổi trưa, về đến nhà, Thế Hoằng thay quần áo xong thì ngồi làm bài tập. Bình An thì nhân lúc anh vào nhà vệ sinh thay đồ để xuống dưới tầng ăn trưa.
Đến lúc cô ăn xong một lúc lâu thì Thế Hoằng mới xuống tầng, cô không cùng anh vào phòng ăn mà đi lên trên tầng. Anh thấy vậy thì có hơi ngạc nhiên, hôm nay cô không ngồi nhìn anh ăn nữa sao?
Chẳng lẽ là… do sáng nay nghe chuyện người và hồn ma không thể đến được với nhau nên cô vẫn còn buồn? Hay là… vì càng nhận thức rõ ràng rằng mình và anh không thể đến được với nhau nên cô muốn tránh mặt anh?
Thế Hoằng càng nghĩ lại càng cảm thấy phiền lòng, anh bần thần mà ngồi xuống bàn ăn. Ăn được mấy miếng, tự nhiên anh lại cảm thấy không quen, giống như thiếu thiếu điều gì đó.
Nhìn vào khoảng không trước mắt, anh mới nhận ra là thiếu “ma nữ” xinh đẹp kia.
Hai ngày nay cô luôn ngồi nhìn chằm chằm lúc anh ăn, bây giờ cô lại không ở đây nên anh mới cảm thấy thiếu vắng.
Có lẽ bình thường ở căn nhà này anh luôn cô độc, cho nên sự xuất hiện của “ma nữ” đã vô tình ảnh hưởng nhiều đến anh, chiếm lấy một phần lớn trong tiềm thức của anh.
Điều này thật sự không tốt, anh cảm thấy mình nên ít để ý đến “ma nữ” thì hơn.
Trong khi đó, “ma nữ” Bình An đang đi tắm. Bởi vì cô vô tình biết được chiều nay anh sẽ không đi học thêm mà sẽ ở nhà, cho nên cô không thể có cơ hội đi tắm được.
Tắm xong, Bình An lại phải mặc chiếc váy tàng hình lên người. Hôm nay không có thời gian nên cô chưa thể giặt nó, may mà cô cũng không hoạt động nhiều nên không ra mồ hôi, váy tàng hình cũng không bẩn nên cô vẫn miễn cưỡng mặc lại được.
Mặc váy xong, Bình An ra ghế sofa nằm, nằm được khoảng ba phút thì Thế Hoằng đã quay về phòng.
Vừa về phòng thì đã thấy Bình An nằm trên sofa, Thế Hoằng vẫn như thường lệ mà vờ như không nhìn thấy cô rồi làm việc riêng của mình.
Anh không muốn để ý đến cô nữa, nhưng vì không đi học thêm nên cả buổi chiều anh đều ở trong phòng, mà anh ở trong phòng thì cô hầu như đều ở bên cạnh anh.
Đến buổi tối, Bình An nhân cơ hội Thế Hoằng đi tắm để xuống dưới tầng ăn vụng. Đến lúc Thế Hoằng tắm xong và xuống tầng ăn tối, Bình An liền cùng anh đi vào phòng ăn.
Thế Hoằng chợt cảm thấy hơi bất ngờ, không phải buổi trưa “ma nữ” này không ngồi xem mình ăn nữa sao? Sao bây giờ lại trở lại như cũ rồi?
Thế Hoằng thấy thắc mắc nhưng không thấy khó chịu, Bình An ở đối diện nhìn chằm chằm anh lúc anh ăn nhưng anh vẫn không thấy mất thoải mái.
Ăn xong, Thế Hoằng lên tầng học bài, Bình An ngồi ở ghế sofa vẫn luôn nhìn về phía bàn học - nơi anh đang ngồi.
Đến hơn mười giờ tối, Thế Hoằng tắt điện đi ngủ, Bình An lại đi đến bên giường của anh.
Tới lúc nghĩ rằng anh đã ngủ rồi, Bình An liền dịu dàng nói:
“Hoằng, chúc anh ngủ ngon.”
“Hoằng, em yêu anh.”
Nói xong, Bình An rón rén đi ra ghế sofa rồi nằm ngủ. Thế Hoằng nằm trên giường thì lại từ từ mở mắt, sau đó yên lặng mà nhìn về phía Bình An.
Tuy nhiên, anh yên lặng nhưng trái tim anh thì không, nó cứ không ngừng loạn nhịp bởi câu nói yêu anh lúc vừa rồi.
Nhưng cô yêu anh thì sao chứ, người và hồn ma sẽ không thể đến được với nhau đâu.
Thế Hoằng thầm nghĩ: Mình sẽ không yêu cô ấy. Mình cũng sẽ… không yêu bất cứ ai cả.