Bình An nhân lúc Thế Hoằng đi tắm để xuống nhà bếp để ăn vụng, Trạch Anh và bố mẹ cũng xuống phòng ăn ăn tối vào lúc này. Bình An có chú ý đến Trạch Anh thì thấy so với sáu năm sau, ngoại hình anh ấy không có thay đổi gì nhiều, nhưng tính cách thì lại khác biệt khá lớn.
Hiện tại anh ấy có bố mẹ, lại được chiều chuộng và có cuộc sống tốt đẹp nên anh ấy rất vui vẻ, tràn đầy sức sống. Vậy mà chỉ vài năm sau, anh ấy lại gần như mất đi tất cả. Mất đi bố mẹ, mất đi sự yêu thương và cuộc sống tuyệt đẹp.
Anh ấy thật sự rất đáng thương.
Tuy nhiên, Bình An vẫn cảm thấy thương xót cho Thế Hoằng. Hơn nữa, cô cảm thấy chuyện Thế Hoằng đối xử tệ với Trạch Anh là có nguyên nhân sâu xa nào đó. Cô muốn nhân cơ hội này tìm ra nguyên do đó, cô cũng muốn mối quan hệ giữa Trạch Anh và Thế Hoằng có thể trở nên hòa hoãn hơn, cô hy vọng giữa hai người họ sẽ không còn hận thù nữa.
Mười giờ tối.
Bình An ngồi trên ghế sofa, mắt vẫn luôn nhìn về phía Thế Hoằng đang học bài.
Sau khi học bài xong, Thế Hoằng tắt điện đi ngủ. Anh nghĩ sau khi tắt điện rồi thì “ma nữ” sẽ rời đi, nhưng kết quả là không.
Qua ánh đèn ngủ, anh thấy “ma nữ” xinh đẹp đang ngồi trên ghế sofa đứng dậy, sau đó rón rén bước tới bên giường anh rồi ngồi xuống, mỉm cười nhìn anh.
Thế Hoằng thật sự không hiểu sao “ma nữ” này suốt ngày hôm nay cứ bám theo anh mà không bám lấy người khác, bây giờ đến giờ ngủ cũng không chịu tha cho anh. Anh thật sự mệt mỏi nên nhắm mắt lại, trong lòng thầm mong “ma nữ” mau rời đi. Thế nhưng “ma nữ” Bình An vẫn ngồi bên giường anh, cô ngồi ngắm anh một lúc rất lâu. Anh lại không tài nào ngủ được, nhưng anh vẫn nhắm mắt.
Thế rồi bỗng nhiên, anh lại nghe thấy một giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng: “Hoằng, chúc ngủ ngon.”
Thế Hoằng ngẩn người. Bình An thì từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến bên ghế sofa rồi nằm xuống. Dạo gần đây cô vẫn luôn ngủ cùng Thế Hoằng ở tương lai, trước khi đi ngủ thì luôn chúc anh ngủ ngon, cho nên bây giờ cô cũng muốn theo thói quen mà nói lời chúc.
Thế Hoằng lại chợt nhớ đến mẹ của mình. Khi chưa qua đời, mẹ vẫn thường nói chúc ngủ ngon với anh. Nhưng đến hiện tại đã hơn chục năm, anh đã không còn nghe mẹ nói lời chúc nữa.
Không còn ai chúc anh ngủ ngon nữa cả, không ngờ rằng hôm nay anh lại được nghe thấy lời chúc ấy. Anh mở mắt, nhìn về phía Bình An đang nằm trên sofa, không biết từ lúc nào cô đã ngủ mất rồi.
Anh thầm nghĩ: Đúng là một hồn ma kỳ lạ!
Sáng hôm sau, Bình An thức dậy bởi tiếng động trong phòng vệ sinh. Cô từ từ mở mắt ra thì nhìn thấy bên trong phòng vệ sinh đang bật điện sáng, qua lớp kính trên cửa cô còn nhìn thấy một bóng người.
Xem ra là Thế Hoằng đã dậy rồi.
Bình An ngồi dậy rồi ngáp một cái, sau đó vươn vai rồi đứng lên, tập bài thể dục buổi sáng. Đúng lúc này cửa phòng vệ sinh lại mở ra, Thế Hoằng bước ra ngoài thì liền nhìn thấy “ma nữ” xinh đẹp đang tập thể dục. Còn “ma nữ” Bình An nhìn thấy anh thì liền làm động tác nhẹ hơn, sợ rằng sẽ tạo ra tiếng động khiến anh chú ý.
Một lúc sau, Thế Hoằng đeo cặp sách rồi xuống tầng để ăn sáng, Bình An nhân cơ hội này để đi đánh răng rửa mặt.
Trong khi đó, sau khi Thế Hoằng xuống dưới tầng thì bắt gặp Trạch Anh đang từ trong phòng ngủ đi ra. Hai người họ nhìn thấy nhau thì phớt lờ đối phương, Trạch Anh xuống dưới phòng để ăn sáng cùng gia đình, còn Thế Hoằng chỉ đi xuống bếp lấy một cốc sữa và ít bánh mì để ăn sáng.
Bình An đánh răng rửa mặt xong thì lấy lương khô trong balo dưới gầm giường ra để ăn. Ăn sáng xong, cô liền ra khỏi phòng Thế Hoằng rồi đi xuống tầng.
Thế Hoằng cũng đã ăn xong, anh đeo cặp sách rồi đi ra ngoài. Ai ngờ vừa đi ra thì đã chạm mặt Bình An, Bình An nhanh chóng bước tới bên cạnh anh rồi đi theo anh.
Anh thấy hơi bối rối, không phải “nhỏ ma nữ” này định theo mình đến trường đấy chứ?
Chắc là không phải đâu. Thế Hoằng thầm nghĩ như vậy, nhưng kết quả là anh sai rồi. Tài xế mở cửa xe cho anh, anh vừa ngồi lên xe thì Bình An cũng nhanh chóng lên xe theo anh.
Cửa xe đóng lại, tài xế lên xe rồi lái xe đi. Thế Hoằng ngớ người, “ma nữ” thật sự đi theo anh đến trường!
Ngồi trên xe, Thế Hoằng cảm thấy không thoải mãi, dẫu sao thì chẳng có ai thoải mái khi ngồi cùng hồn ma cả. Chỉ là không hiểu sao, Thế Hoằng chợt cảm thấy trong xe có mùi gì đó thoang thoảng, rất là dễ chịu. Anh đoán chắc là bác tài xế đổi loại nước hoa cho xe ô tô nên không nghĩ ngợi nhiều. Tuy nhiên, anh lại không biết rằng hương thơm đó tỏa ra từ người của Bình An.
Hiện tại ở trong không gian kín, Thế Hoằng và Bình An lại ngồi gần nhau nên anh mới ngửi thấy.
Đến trường, Thế Hoằng xuống xe, Bình An cũng nhanh chân đi theo anh. Đến lúc vào lớp, Thế Hoằng vừa ngồi xuống ghế thì Bình An cũng ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh không khỏi phiền muộn, “ma nữ” này không những đi theo anh mà còn muốn ngồi cùng bàn với anh nữa sao? Bàn ghế tại lớp là loại bàn đôi và ghế đôi, hai người cùng bàn sẽ ngồi chung một ghế. Bình An lại cứ nghĩ Thế Hoằng ngồi một mình, cho nên cô mới ngồi xuống vị trí bên cạnh anh.
Ai ngờ vừa ngồi một lúc thì một nam sinh đi đến, Bình An vừa quay sang nhìn nam sinh đó thì cậu ấy đã đặt cặp sách lên bàn rồi ngồi xuống.
Bình An không khỏi hốt hoảng, cô lập tức xáp lại gần Thế Hoằng để tránh cho cậu bạn kia ngồi trúng người cô. May sao cô đã tránh kịp, không bị cậu bạn đó ngồi trúng người.
Thế Hoằng thì lại sững sờ, bởi hiện tại Bình An đã ngồi sát gần anh. Vừa rồi thấy cậu bạn cùng bàn đi đến, anh cứ nghĩ cậu ấy sẽ ngồi xuyên qua người Bình An, vậy mà không ngờ Bình An lại xáp lại gần anh để tránh cậu ấy.
Anh thật sự căng thẳng, ngồi ngay sát một “hồn ma” thì không căng thẳng mới là lạ. Nhưng ngoài căng thẳng ra, anh lại có chút hồi hộp, rối bời, bởi vì trước giờ anh chưa từng ngồi gần một người con gái nào như vậy cả.
Lúc này, mùi hương thoang thoảng dễ chịu lại quanh quẩn trong không khí. Thế Hoằng cảm thấy thật kỳ lạ, đã rời khỏi xe rồi mà sao anh vẫn còn ngửi thấy mùi hương này?
Anh lại chợt cảm thấy mùi hương này dường như phát ra từ Bình An, nhưng cô là “hồn ma” thì làm sao có mùi hương chứ?
Cậu bạn cùng bàn cũng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, thế là liền chọc chọc vào lưng cô bạn bàn trên rồi hỏi: “Này, bà dùng cái gì mà thơm thế?” Cậu ấy tưởng mùi hương phát ra từ cô bạn bàn trên.
Cô bạn bàn trên được khen thì rất vui vẻ, nhưng cô ấy đâu có ngửi thấy mùi gì tỏa ra từ người mình đâu chứ?
Cô ấy bèn bảo: “Hôm qua mẹ tôi dùng nước xả vải mới, nhưng mà bây giờ tôi đâu có ngửi thấy trên người mình có mùi gì đâu nhỉ! Chắc mũi ông thính nên mới ngửi thấy thôi.”
“Ờ, thế chắc mũi tôi thính đó.” Cậu bạn cùng bàn nói với cô bạn xong thì quay sang hỏi Thế Hoằng: “Ông có ngửi thấy mùi gì không?”
“Có.” Thế Hoằng không có lý do gì để nói dối. Mà sau khi nghe cậu bạn và cô bạn kia nói, anh cũng tưởng rằng mùi hương tỏa ra từ người cô ấy thật.
Trong khi đó, Bình An lại không biết làm sao để rời khỏi chỗ này. Thế Hoằng ngồi một bên, cậu bạn kia ngồi một bên, phía sau lại có một chiếc bàn nên cô không thể rời khỏi chỗ. Cô sợ chốc nữa cậu bạn ngồi cạnh Thế Hoằng sẽ không cẩn thận mà va vào cô, như vậy cậu ấy sẽ phát hiện ra có gì đó không đúng.
May sao một lát sau có người gọi cậu ấy, cậu ấy bèn đi ra ngoài nên cô đã có cơ hội ra khỏi chỗ. Thế Hoằng thấy vậy thì cứ tưởng cô sẽ bỏ đi, nhưng kết quả cô lại vẫn quanh quẩn bên cạnh anh.
Tiết một trôi qua, tiết hai trôi qua, cô vẫn ở bên cạnh anh không rời.
Đến giờ ra chơi, Thế Hoằng đứng dậy rời khỏi chỗ thì cô liền đi theo anh. Anh cảm thấy không thoải mái, bởi bây giờ anh định đi vệ sinh. May sao lúc anh mới đi đến trước cửa WC thì cô đã dừng lại rồi đứng đợi anh ngoài cửa.
Hú hồn! Vậy mà Thế Hoằng còn tưởng cô muốn vào cùng anh nữa.
Đến lúc anh đi vệ sinh xong rồi ra ngoài, Bình An lại tiếp tục đi theo anh. Anh cảm thấy thật kỳ lạ! Sao cô không đi theo người khác chứ?
Đến lúc tan học, Bình An lại theo Thế Hoằng về nhà. Cô và anh vừa về tới biệt thự thì xe của Trạch Anh cũng về tới nơi. Trạch Anh xuống xe, nhìn thấy Thế Hoằng thì chẳng có phản ứng gì mà lạnh nhạt đi vào biệt thự.
Mối quan hệ giữa anh ấy và Thế Hoằng không tốt. Từ nhỏ, mẹ của anh ấy đã dặn anh ấy không được chơi với Thế Hoằng. Mặc dù bà ấy không phải một người độc ác hay có ý định làm hại Thế Hoằng, nhưng bà ấy rất đề phòng và cảnh giác anh, bởi dù gì anh cũng là con của vợ trước và chồng bà ấy.
Bà ấy cảm thấy nhất định anh sẽ ghét bà ấy và Trạch Anh, hơn nữa mai sau lớn lên anh còn có thể làm hại Trạch Anh và bà ấy, cho nên bà ấy không yên tâm để Trạch Anh gần gũi với anh. Bà ấy luôn dặn Trạch Anh phải cẩn thận với anh, cũng dặn Trạch Anh phải lấy lòng ông Nguyễn Quang Lam, bảo Trạch Anh rằng anh ấy phải được ông Nguyễn Quang Lam yêu thương hơn Thế Hoằng, nếu không sau này hai mẹ con anh ấy sẽ rất khó sống.
Trạch Anh nghe lời mẹ. Hơn nữa, khi còn nhỏ anh ấy rất muốn chiếm lấy tình thương của bố, anh ấy không muốn bố của mình yêu đứa trẻ khác hơn mình, cho nên anh ấy rất ghét Thế Hoằng, sợ Thế Hoằng sẽ cướp mất bố của anh ấy.
Ông Nguyễn Quang Lam lại chiều chuộng Trạch Anh hơn, thế nên dần dần Trach Anh đã thường xuyên bắt nạt Thế Hoằng. Thậm chí, Trạch Anh còn nói ông Nguyễn Quang Lam là bố của mình chứ không phải bố của anh.
Tuy nhiên, đó là lúc còn nhỏ chưa hiểu chuyện, còn sau khi lớn và biết suy nghĩ hơn thì Trạch Anh đã nhận ra hành động của mình là không đúng. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa Trạch Anh và Thế Hoằng cũng chẳng thể tốt lên được, hơn nữa Trạch Anh cũng ghi nhớ lời mẹ dặn nên vẫn luôn giữ khoảng cách với Thế Hoằng.
Hiện tại, Bình An hỏi hệ thống 001 thì đã biết được những điều này.