Mộc Phi Nan nhìn những vết sẹo dòng kí ức lại nhớ đến những ngày tháng sống khổ cực khi phải phục thù quân giặc Mạt Yên chúng đã bắt dân làng đi theo chúng rồi hành hung người dân trong làng cậu bắt họ phải làm tay sai dưới trướng của chúng nếu không vừa ý chúng thì sẽ bị trừng trị một cách vô nhân tính và cậu cũng từng là nạn nhân bởi sự trừng phạt của chúng , những vết sẹo từ những trận đòn roi dính hơi lửa đã làm rách da thịt cậu , mẹ cậu đau lòng dùng kim chỉ để khâu lại giúp cậu cho đến bây giờ những vết sẹo vẫn còn đó nỗi ám ảnh sợ hãi khi nhớ lại những đau khổ mà cậu đã phải trải qua , giờ đây cũng có người từng trải qua một quá khứ cũng không mấy tươi đẹp khi được sống trong nhung lụa của hoang cung làm cậu thấy thương hại cho Đình Khắc Cẩn...
" Thần sẽ nhẹ nhàng giúp ngài thoa thuốc" thái y lấy trong hộp nghề của mình ra một lọ thuốc rồi bôi lên những vết bỏng cho chàng . Những cơn đau khi thuốc ngấm vào làm chàng phải rùng mình vì đau
Mộc Phi Nan nhìn chàng rồi nhìn thái y cậu khá bất mãn với cách thoa thuốc vô tâm này của ông cậu ra cử chỉ , ý hiểu;" Ông mau biến đi , để ta giúp ngài ấy thoa thuốc , trông cách ông bôi thật thô lỗ " . Thái y không hiểu ngôn ngữ của người câm mà vẫn tiếp tục bôi thuốc , Mộc Phi Nan giật lấy lọ thuốc trên tay của thái y lại tiếp tục cử chỉ , thái y cũng dần hiểu ra ý mà cậu muốn nói rồi đứng lên , lặng lẽ đi ra ngoài thầm nghĩ:
" Mình là thái y hay cậu ấy là thái y chứ ? Dám giành việc chữa trị thái tử của mình . Mặc kệ ngươi nếu không bôi đúng cách , thái tử bị làm sao thì là lỗi của ngươi đấy... "
Sau khi thái y rời đi , Đình Khắc Cẩn vẫn không biết người đang thoa thuốc cho chàng là Mộc Phi Nan , cảm giác thoa thuốc đã nhẹ nhàng hơn vừa nãy , nhìn những vết bỏng cùng với vết sẹo trên người Đình Khắc Cẩn làm Mộc Phi Nan cảm thấy thương xót , vô tình tay cậu chạm vào chỗ nhạỵ cảm của Đình Khắc Cẩn khiến chàng bất giác đỏ mặt nhưng chỉ nghĩ đơn giản do thái y đang thoa thuốc nên có chạm qua chỗ đó , chàng không ý kiến gì nhiều chỉ lẳng lặng để người trước mặt thoa thuốc , điều này làm Mộc Phi Nan có chút thích thú thầm nghĩ: " Nhạy cảm vậy sao ? Mặt đỏ rồi..." cậu nhẹ nhàng thoa thuốc , chạm nhẹ vào những vết sẹo của chàng . Đồng Ngọc bên ngoài gõ cửa:
" Điện hạ , nô tì mang canh tẩm bổ đến " nghe giọng của Đồng Ngọc Mộc Phi Nan nhanh chóng đặt lọ thuốc đang bôi cho Đình Khắc Cẩn xuống rồi ngồi cách xa chàng
Đình Khắc Cẩn đáp:" Vào đi..."
Đồng Ngọc đẩy cửa bước vào thấy thái y đã đi cô hỏi:" Thái y đã đi rồi sao ? "
Đình Khắc Cẩn khó hiểu chả phải vừa xong thái y đã thoa thuốc cho chàng sao đã đi nhanh như vậy ? , Đồng Ngọc nhìn thấy những vết sẹo pha lẫn những vết bỏng trên người thái tử cô thương cảm , đặt bát canh xuống đưa cho Mộc Phi Nan một bát nói:" Cái này của ngươi , ngươi cũng phải dưỡng sức cho tốt ." Mộc Phi Nan nhận lấy gật đầu ý đã hiểu
Đồng Ngọc đưa bát canh cho Đình Khắc Cẩn: " Điện hạ , ngài mau uống đi "
" Được rồi.." chàng cầm lên rồi uống một cách từ từ những suy nghĩ khó hiểu lại hiện lên: " Thái y đi nhanh vậy sao ? Hay người lúc nãy thoa thuốc cho mình không phải là thái y mà là..." nhưng vì bản thân bị mù cũng không rõ việc gì vừa diễn ra , chàng đành gạt bỏ những suy nghĩ mông lung đó đi nghĩ đơn giản ai bôi cũng được chàng cũng trả có gì quý hiếm để người khác nhằm đến thân thể mình.
Gió đêm mang hơi lạnh giá buốt ngày hôm sau , thái tử Đình Khắc Cẩn thức dậy liền cảm thấy uể oải khó thở . Những vết bỏng do hậu quả từ đám cháy hôm trước vẫn chưa khỏi hẳn . Khả Minh liền hỏi:" Không phải ngài lại bị nhiễm lạnh rồi chứ ? Sức khỏe ngài có hạn đừng nên ra ngoài vào mỗi sáng thì hơn "
Chàng đáp : " Ta đâu yếu ớt đến vậy , lá nữa uống bát canh gừng thì sẽ khỏe ngay thôi . Không ngờ sau đó một lúc thì chàng bắt đầu sốt . Đồng Ngọc vội gọi thái y . Khi thái y đến cũng là lúc Đình Khắc Cẩn đã chìm vào giấc ngủ mê man . Mộc Phi Nan đứng khuất một góc nhìn vào thầm cảm thán: " Sao lại như người sắp chết thế kia ? "
Cẩm Uyển Lam vẻ mặt lo lắng vội đi tới bên phu quân của mình : " Chàng không sao chứ ? "
Đồng Ngọc ngăn cản:" Thái tử phi , người đừng kích động như vậy sẽ ảnh hưởng đến thái tử "
Khả Minh lặng lẽ đi ra ngoài . Thái y xem xong thì phán một câu xanh rờn: " Thái tử từ nhỏ đã mắc bệnh nan y nên rất yếu đến giờ sức khỏe cũng yếu hơn do thời tiết và chế độ ăn uống ngủ nghỉ . Ta đã kê thuốc nhưng thái tử vẫn không mấy tốt hơn ...e là không trụ nổi qua mùa đông năm nay với sức đề kháng yếu như thái tử trăm phương thuốc cũng không thể cứu được "