Khả Minh nhìn lại khung cảnh trước mắt cảm thán:" Đám cháy lớn vậy mà không đốt cháy được cây mộc tê cũng không lan rộng đến phòng của điện hạ. Không biết nguyên do là do đâu nhỉ ? "
" Cây mộc tê vẫn còn sao ? " chàng không dấu khỏi sự vui mừng khi biết cây mộc mà mình yêu thích vẫn còn đó
Khả Minh trêu đùa: " Đúng rồi điện hạ...nó chắc phúc lớn mạng lớn của ngài mà mới chịu đựng chống chọi lại đám cháy đấy..."
Đồng Ngọc trong lòng bất an:
" Thoát được sự nghi ngờ của hoàng thượng mà phải đánh đổi cả mạng sống thế này...sao điện hạ của chúng ta lại phải chịu khổ như vậy chứ ? "
Đình Khắc Cẩn muốn tới gần Mộc Phi Nan, Đồng Ngọc vội dẫn chàng đến trước mặt cậu . Tiến gần thái tử nghẹn giọng hỏi:" Cậu không sao chứ ? "
Hắn bắt đầu những cử chỉ của người câm hành động này đã làm cả đám hoang mang
Khả Minh lắp bắp hỏi:" N-Ngươi...Chả phải lúc nãy còn nói được sao ? "
Mộc Phi Nan tiếp tục cử chỉ ý hiểu:" Tôi cũng không biết vì sao lúc đó lại có thể nói được nữa...
" Đến ngươi còn không biết bản thân mình..." Đình Khắc Cẩn lên tiếng cắt ngang :" Nào...Đừng hỏi dồn dập cậu ấy như vậy. Mau đi theo ta , từ giờ cậu sẽ hầu hạ ta nhỉ?
Mộc Phi Nan gật đầu . Thái y được hoàng đế phái đến để kiểm tra vết thương cho Đình Khắc Cẩn
" Tham kiến thái tử...thần được lệnh của hoàng thượng đến kiểm tra vết thương cho thái tử. Xin người vào trong để thần có thể kiểm tra toàn bộ vết thương"
Đình Khắc Cẩn ngỏ ý " A Mộc.. ngươi theo ta vào trong để thái y kiểm tra nhé "
Mộc Phi Nan bối rối muốn từ chối , Đồng Ngọc lườm cậu:" Ý của thái tử ngươi đừng làm trái . Nên ngoan ngoãn mà nghe lời đi "
Khả Minh túm lấy cổ áo hắn nhấc bổng lên:" Đừng phụ lòng tốt của điện hạ. Điện hạ rất ít quan tâm đến kẻ hầu người hạ như chúng ta vì thế ngươi đừng lì nữa"
Vương Hữu cảm thán:" Khả Minh mà nhấc được ngươi bằng tay không như vậy có vẻ ngươi rất nhẹ nhỉ ?"
Những câu hỏi của Vương Hữu làm Mộc Phi Nan bối rối
Đồng Ngọc dẫn Đình Khắc Cẩn vào phòng, thái y nói
" Ai bị thương thì cần phải kiểm tra những người không liên quan xin ở ngoài "
"Bọn ta hiểu rồi..." Đồng Ngọc va Khả Minh quay lại làm việc của mình . Vương Hữu tiến đến căn nhà nhỏ nơi mà Mộc Phi Nan từng ở kiểm tra những gì còn xót lại nhưng vì trời mưa mà tàn dư của vế cháy rụi đã theo nước mà trôi đi cũng trả để lại bát kì dấu vết gì điều này làm Vương Hữu rẫy lên hoài nghi:
" Sao căn nhà lại có thể tự bốc cháy được ? Ai đó đã châm lửa sao ? Bọn họ muốn làm hại thái tử điện hạ sao ? Nhưng...có cả hoàng đế ở đây mà hắn cũng dám phóng hỏa . Rốt cuộc ai lại gan to như vậy ? " những hoài nghi về hung thủ chắc hẳn không liên quan đến người trong cung lập tức làm cho Vương Hữu cảm giác bất an:" Chả lẽ là hắn ? " suy nghĩ chợt nẩy ra cậu lập tức chạy vào phòng của thái tử rồi mở cửa một cách thô lỗ , ánh mắt tràn đầy nỗi sợ hãi và lo lắng cho Đình Khắc Cẩn khi thấy chàng và Mộc Phi Nan ở gần nhau tạo cho cậu cảm giác bất an đến khó tả . Vẻ mặt bất ngờ của thái y , ông nhìn cậu:
" Chả phải ta đã nói những người không bị thương thì không được vào sao ? Cậu bị thương ở đâu sao ? "
Khả Minh đi ngang qua thấy vậy liền chạy đến:" Có chuyện gì vậy ? " nhưng khi thấy ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Mộc Phi Nan chưa bao giờ Vương Hữu dám làm hành động lỗ mãng hay sai phép tắc quy củ của thái tử như vậy chắc hẳn có điều gì đó làm cậu ấy đề phòng cảnh giác như vậy
Khả Minh vội kéo Vương Hữu đi ra nhưng cậu như muốn chôn chân ở đó không tài nào mà kéo được
Mộc Phi Nan không hiểu hành động và sự đề phòng của Vương Hữu khi nhìn cậu là sao cậu cử chỉ , ý hiểu: " Có chuyện gì vậy ? Sao cậu lại nhìn tôi với ánh mắt đó ? Tôi làm gì sai sao ? "
Đình Khắc Cẩn cảm thấy không gian có vẻ nặng nề , cảm giác Vương Hữu không giống như bình thường chút nào , chàng không hiểu cậu đang muốn gì: " Vương Hữu có chuyện gì vậy ? Mau nói ta nghe một lời đi chứ ? "
Khả Minh nói nhỏ:" Cậu có nghi ngờ , hoài nghi , ghét bỏ , đề phòng cảnh giác,..vì điện hạ đi nữa thì cũng phải bàn bạc với nhau một câu rồi tìm hướng giải quyết chứ . Cậu đừng dại dột mà làm điều ngu ngốc nữa...Điện hạ không muốn như vậy đâu. Mau đi theo tôi ra ngoài đi "
Vương Hữu mở lời: " Thần chỉ lo cho điện hạ quá thôi...Thần thất lễ..." rồi đi ra ngoài . Khả Minh hoang mang , đi sau rồi đóng cửa một cách khẽ khàng .
Mộc Phi Nan thầm nghĩ: " Mới như vậy đã phát hiện mình là người đã phóng hỏa rồi sao ? Nhạy bén đấy...Xem ra mình phải cẩn thận cách hành xử rồi "
Thái y tiếp tục kiểm tra cho Đình Khắc Cẩn:" Thái tử ngài cởi áo ra , vết bỏng cần được chữa trị kịp thời nếu không sẽ để lại sẹo "
Đình Khắc Cẩn cởi áo ra để lộ những vết sẹo chằng chịt khắp cơ thể của mình cùng vói những vết bỏng đau rát trên người chàng , thái y nhìn thấy cũng phải sợ hãi: "Thái tử những vết sẹo này là..."
Chàng cười gượng giải thích:" À...Ta từ bé do quá nghịch ngợm mà bị phụ thân trừng phạt vì thế những vết sẹo này cũng từ đó mà xuất hiện..."