Mùa Hoa Mộc Tê Nở

Chương 18



Và mối hôn sự sắp đặt đã diễn ra hoành tráng, nhưng giới hoàng tộc đều cười nhạo mối hôn sự này. Thái hoàng thái hậu cau mày khó chịu nói:

" Có ai ý kiến gì về mối hôn sự này không?"

Biết thái hoàng thái hậu rất quý thái tử, bà không muốn ai dám nói xấu hay xúc phạm đến thanh danh của cháu bà, làm cho các quan thân hay người có mặt trong hỷ sự đều im bặt, không ai dám ho he bất cứ điều gì. Mối hôn sự diễn ra ổn thỏa, hoàng hậu như đạt được mục đích đầu tiên trong kế hoạch của nàng ta.

Trong lúc động phòng, Đình Nhược Nhược đã tới để ngỏ ý kéo Liễu Nương về dưới trướng của ả, nhưng lại không hay biết về gia thế khủng của Liễu Nương.

Liễu Nương đợi thái tử rất lâu mà không thấy chàng tới, nên gỡ khăn chùm đầu ra và ngồi vào bàn ăn đồ ăn, đúng lúc hoàng hậu cũng đến. Liễu Nương thấy Đình Nhược Nhược đến, tuy có nghi ngờ nhưng nàng vẫn theo nguyên tắc mà hành lễ:

" Tham kiến hoàng hậu. Hoàng hậu đến tận đây để chúc phúc cho ta và thái tử sao?"

Đình Nhược Nhược ngỏ ý muốn nàng làm việc dưới trướng của ả. Nếu ngoan ngoãn hoàn thành, nàng sẽ được sống yên ổn trong cung và được hoàng hậu che chở bảo vệ. Nhưng Liễu Nương không đồng ý.

" Hoàng hậu có thể một tay che trời được sao? Ta không muốn làm thuộc hạ cho ai. Với thân phận thái tử phi cao quý này, ta không phải phục tùng bất kỳ mệnh lệnh nào của người có địa vị cao hơn ta, kể cả hoàng hậu. Cũng chỉ là vợ vua, nhưng nếu xét về gia phả thì ta phải là tỷ tỷ của hoàng hậu mới đúng, vì ta với ca ca của hoàng hậu đã thành hôn rồi, phải không?"

Hoàng hậu cau mày: " Vậy sao? Đây là ý phản đối lệnh của bổn cung sao?"

Liễu Nương giảng giải: "Nếu chúng ta sống hòa thuận thì có phải tốt hơn không? Ta rất yêu phu quân của ta, nên không có lý do gì ta phải hãm hại phu quân của mình cả."

Hoàng hậu đe dọa:



"Ngươi không biết kết cục của thái tử phi trước kia của thái tử sao? Chỉ vì muốn phản lại lệnh của bổn cung mà ả đã không còn đường sống đấy."

 " Ta không quan tâm đến người vợ trước kia của thái tử ra sao hay cô ấy đã phải nhịn nhục vì sự ngu ngốc của mình làm dưới tay hoàng hậu. Cuộc đời của ta, ta sẽ tự quyết định, không mượn hoàng hậu chỉ dẫn." Nàng đáp.

Thái tử lúc này mới bước vào: "Hoàng hậu, đến phòng tân hôn của ta có việc gì sao? Thái tử phi của ta cần được nghỉ ngơi."

Đình Nhược Nhược biết không thể làm Liễu Nương lay động đành thôi mà khẽ cười: "Thái tử, ta chỉ đến chúc phúc cho hai người thôi."

Chàng trầm trồ: " Vậy sao? Cảm ơn ý tốt của hoàng hậu nhé. Đến giờ động phòng của bọn ta rồi, xin thất lễ... hoàng hậu."

" Ta không làm phiền hai người ân ái nữa, nhớ sinh quý tử cho thái hoàng thái hậu vui nhé." Nàng rời đi.

Liễu Nương vui vẻ đáp lại: "Hoàng hậu và hoàng thượng cũng sớm có long thai nhé."

Tim Đình Nhược Nhược chật một nhịp, thì ra nàng đã quá quan tâm đến mục đích riêng của mình mà không để ý đến thân phận hoàng hậu của mình, không làm tròn trọng trách của một hoàng hậu. Nghĩ thôi cũng đủ khiến nàng đắn đo không biết hoàng thượng có thật sự yêu nàng không.

Sau khi hoàng hậu rời đi, Đình Khắc Cẩn quan tâm hỏi Liễu Nương: " Hoàng hậu không làm gì nàng chứ?"

Nàng lắc đầu đáp: "Thiếp không sao, thiếp không bị lời nói của hoàng hậu lay động đâu."

Chàng đáp: " Vậy sao? Nàng mau ngủ đi... nay ta ngủ ở thư phòng."



Liễu Nương bối rối: "Không phải đêm nay là đêm động phòng sao? Chàng bỏ ta một mình sao? Nhỡ người khác nhìn vào thì họ sẽ nghĩ gì đây ? "

Đình Khắc Cẩn ngẩn ra, thấy lời nói của nàng cũng có lý, đêm tân hôn mà bỏ lại tân nương một mình, người khác sẽ nghĩ chàng như thế nào chứ?

Chàng khẽ gọi: " Đồng Ngọc..." nhưng không thấy cô trả lời, chàng lại gọi: "Khả Minh..." cũng không thấy cậu trả lời. Vì Liễu Nương muốn đêm động phòng không bị người hầu thân cận của chàng làm phiền, nên đã dặn họ không cần phải ở cạnh thái tử vào đêm tân hôn. Họ cũng không dám trái lệnh mà nghe theo. Chỉ khi chàng gọi hai tiếng: "A Mộc..." thì Mộc Phi Nan mới xuất hiện, đến bên chàng khẽ chạm vào vai chàng như ý có cậu ở đây.

Liễu Nương nhìn thấy Mộc Phi Nan thì ngẩn người ra, rõ ràng nàng đã căn dặn hết người hầu của Đình Khắc Cẩn rồi mà. Hay cậu ấy bị câm nên không hiểu nàng nói gì sao?

"A Mộc, giúp ta sắp xếp chỗ nằm cách xa thái tử phi đi." Chàng ra lệnh.

Mộc Phi Nan gật đầu rồi đi vào dọn chăn, ôm gối đệm ra chỗ khác cho chàng, làm Liễu Nương khó hiểu: "Chàng không muốn ngủ cùng ta sao?"

" Ta sức khỏe không tốt, không muốn làm nàng thất vọng, nên chúng ta sẽ ngủ riêng nhé."

  " Nhưng thiếp muốn..."

"XIN LỖI... Ta không thể làm vừa ý nàng... Để nàng chịu khổ rồi." Chàng an ủi.

Liễu Nương hiểu chuyện nên cũng không trách chàng: "Thiếp không sao, thiếp xin lỗi vì biết sức khỏe chàng yếu mà thiếp lại không để ý đến ý muốn và cảm xúc của chàng..."

Chàng xoa dịu: " Không sao, là ta có lỗi với nàng, làm nàng chịu thiệt..."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.