Đồng Ngọc khẽ nói: " Cô ấy tới rồi..." rồi lui về phía sau
Mộc Phi Nan đánh mắt liếc qua Liễu Nương thì đoán rằng nàng ấy khác xa Cẩm Uyển Lam khuôn mặt tinh tú hiện rõ vẻ thông minh hiểu biết rộng khác với Cẩm Uyển Lam thầm chê trách:" Nữ nhi mà thông minh quá cũng không tốt chút nào..."
Liễu Nương đáp lại:" Vâng" rồi ngồi xuống đối diện chàng , Đình Khắc Cẩn sai Đồng Ngọc mang trà tới rồi hướng nhìn về phía trước . Liễu Nương học rộng biết nhiều nhìn qua Đình Khắc Cẩn có thẻ đoán được chàng không khỏe chút nào , nàng mấp môi định nói gì đó thì bị chàng cắt ngang:
" Thân thể ta không được lành lặn như bao người , có lẽ mối hôn sự sắp đặt này không như ý muốn của cô phải không? "
Liễu Nương đanh đá nói:
" Đúng vậy..ta nghĩ thái tử là người thông minh về mọi thứ có cơ thể cường tráng khỏe mạnh không ngờ người ta sắp lấy lại là một người sắp chết , như vậy thì ta đâu an phận được "
Mộc Phi Nan khuôn mặt lạnh tanh khi nghe những lời nói sỉ nhục của nàng đối với thái tử , cậu cử chỉ ý hiểu:" Cô là tiểu thư đài các có học thức thì xin cẩn trọng những lời mà mình nói ra "
Liễu Nương nhìn Mộc Phi Nan khó chịu:
" Một người hầu như cậu sao lại có ý kiến với ta chứ ? Cậu nên biết thân phận của mình đi , đã câm còn lắm chuyện nữa chứ "
Đình Khắc Cẩn trong lòng đã có ác cảm , chàng mở lời nói đỡ cho Mộc Phi Nan:
" Người hầu của ta có ý gì thất lễ với cô thì xin cô thứ lỗi...Ta sẽ về dạy bảo thêm"
Mộc Phi Nan nhếch mép lộ rõ sự khinh bỉ khi được Đình Khắc Cẩn coi trọng hơn cô
Liễu Nương đập bàn , thay đổi giọng nói từ đanh đá sang nhẹ nhàng:
" Thái tử , nếu chúng ta về bên nhau có phải chúng ta sẽ có con đúng không? " vẻ mặt nàng hí hửng
Mộc Phi Nan khó hiểu:" Cô ta lật mặt rồi.."
Đình Khắc Cẩn nghe xong như có một gáo nước lạnh tạt vào làm chàng không biết trả lời ra sao , vội né tránh câu hỏi của cô:
" Nếu cô không muốn lấy ta thì ta sẽ kháng chỉ ban hôn này..."
Liễu Nương lắc đầu khoanh tay nói những lời tự hào về chàng:
" Ai nói ta không muốn gả cho chàng chứ ? Vừa rồi ta chỉ muốn thử chàng thôi , nhìn cách chàng bảo vệ người khác dù đó là người hầu đi nữa chàng vẫn coi trọng và bảo vệ họ . Như vậy khi gả cho chàng ta sẽ được sự bảo vệ và nuông chiều của chàng phải không? "
Chàng khẽ đáp:
" Ừm...Nhưng sưc khỏe của ta không tốt , chỉ bảo vệ cô bằng lời nói và lí lẽ của riêng mình thôi..."
Nàng khẽ ngắt một cành mai rồi đến cạnh chàng chạm vào từng ngón tay của chàng giúp chàng cảm nhận được sự mềm mỏng của những bông hoa mai:
" Chàng thấy không ? Ta và chàng rất giống những bông hoa mai bé nhỏ này luôn phản chiếu ánh sáng như những cánh hoa mai dưới ánh mặt trời dù có mỏng manh nhưng lại thu hút ánh nhìn từ người khác muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó . Dù chàng và ta rất yếu đuối nhưng với sự thông minh của chàng và sự giúp đỡ của ta chắc chắn chàng sẽ có tiếng nói thu hút ngừơi khác trong hoàng cung để ý đến chàng như một vị tinh tú vậy" chàng hiểu nàng đang có ẩn ý gì dù trong hoàng cung đầy rẫy nhưng nguy hiểm những người có chức có quyền cao hơn sẽ lộ ro sự khinh bỉ mà coi thường một người yếu đuối không có chỗ dựa và không có ai gánh lưng như chàng thì làm sao có thể đáp trả lại bọn chúng ?
Chàng hỏi:
" Nàng đây là đang có ý giúp ta có chỗ đứng và quyền lực trong cung sao ? .Nàng chịu lấy ta sao ? "
Liễu Nương gật đầu kia lịa:
" Ừm...Cha ta có tiếng nói lay động ảnh hưởng đến hoàng đế và các quan thần trong hoàng cung . Ta sẽ bảo vệ chàng hoặc chàng có thể bảo vệ ta và ta sẽ cho chàng một danh phận " nghe đến đây Đình Khắc Cẩn và Mộc Phi Nan phải phì cười, chàng đáp:
" Được rồi...đây là nàng tự nguyện đấy nhé.."
" Vâng" nàng cười tươi đáp
Mộc Phi Nan câu khẽ liếc qua vẻ mặt bình thản của Đình Khắc Cẩn cậu biết chàng rất thông minh có cách đối phó với Liễu nương ra sao nếu nàng ấy không có ý tốt . Cậu tinh tế và rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, biết khi nào cần lắng nghe và khi nào cần đưa ra lời khuyên, giúp đỡ một cách tế nhị . Cậu im lặng để xem những chuyện hay gì sắp đến
Đồng Ngọc đi vào mang trà tới:" Trà đến rồi đây"
Liễu Nương hỏi cô:" Trà gì vậy ? Mùi thơm quá?"
Đồng Ngọc tự tin đáp: " Đây là Nham Trà bắt nguồn từ vùng núi Di Sơn Vũ. Đây là vùng đất thần thoại. Trong thời nhà Đường , trà lấy từ đỉnh núi này vô cùng quý hiếm và chỉ hoàng đế mới được thưởng thức. Bởi lẽ, loại trà này đã chữa khỏi bệnh cho hoàng hậu và hoàng đế ạ "
Đình Khắc Cẩn nghe mà ngao ngán: " Cô lại chi bao nhiêu tiền vào đám trà cao cấp như vậy chứ ?"
Đồng Ngọc mỉm cười:
" Nó có rất nhiều công dụng tốt cho sức khỏe của ngài đó . Nô tỳ đã phải bỏ tiền bổng lộc nửa năm của mình để mua nó đấy"
" Vậy cô kể thêm công dụng của nó cho ta nghe đi " Liễu Nương tò mò
Đồng Ngọc như một người thông thái nói:
" Loại trà này có rất nhiều loại như Thiết La Hán là loại trà xuất hiện sớm nhất trên núi Vũ Di, đã trồng cách đây hơn hai trăm năm. Thiết La Hán được sử dụng để hòa tan chất béo, cải thiện hoạt động hệ tiêu hóa, loại bỏ nếp nhăn giúp cải thiện làn da của nữ nhân. Nước trà Thiết La Hán có màu cam nhạt, lá có viền xanh ở giữa nhìn rất hấp dẫn . Còn lọa này là Bạch Kê Quan loại trà này sở hữu mùi thơm đặc trưng của thảo dược, khác hoàn toàn so với những loại trà còn lại. Người có sức khỏe kém dùng Bạch Kê Quan sẽ dễ dàng ra mồ hôi và làm ấm cơ thể giúp cơn mệt mỏi dần tan biến..."
Đình Khắc Cẩn thở dài , chán nản:
" Kể hết công dụng thần thánh của nó chưa? "
" Còn nhiều lắm, mà thôi điện hạ và phu nhân mời dùng "cô đặt xuống rồi đưa từng loại trà cho hai người
" Chắc mai mốt , ta phải học hỏi cô hiều rồi " Liễu Nương tấm tắc khen
Đồng Ngọc cười nhẹ:
" Nếu tiểu thư muốn "
Khung cảnh trò chuyện dần hòa quyện với không khí ấm cúng và ánh sáng nhẹ nhàng , con mèo mập mạp đi cùng Liễu Nương cũng lăn ra ngủ lười biếng trên tảng ghế đá gần đó, thỉnh thoảng mở mắt ra nhìn mọi người đang trò chuyện với vẻ hiền hòa , khoảng khắc yên bình đó như hòa vào không khí vui vẻ tạo nên một không gian đầy sự ấm áp và thân mật như mọi thứ bình yên trước cơn bão sắp tới...