Lúc Khả Minh tới nơi thì đã thấy cuộc đấu sức đã bắt đầu , cậu cắn môi lo lắng : " Đồng Ngọc cô liều quá rồi , nếu cô không bảo toàn tính mạng ta biết nói sao với điện hạ đây ? "
Cẩm Uyển Lam thấy cậu thì chạy tới van nài: " Khả Minh...cậu mau ngăn cản họ lại đi...ta sỡ sẽ không bảo toàn được tính mạng cho Đồng Ngọc đâu , để ta một mình chống chọi cũng được mà" chưa bao giờ thái tử phi một người luôn lạnh lùng ảm đạm không khuất phục trước ai vậy mà lại trưng ra vẻ mặt sợ hãi mà cầu xin một thuộc hạ thấp kém như cậu cả , Khả Minh vội an ủi nàng:
" Thái tử phi...người đừng nói như vậy...Thân là người của thái tử điện hạ đều chung một nhad cả nên chúng thần phải có trách nhiệm bảo vệ chu toàn cho cả hai người "
Nàng nghe vậy thì ngẩn ra một lúc , thầm trách bản thân:
" Người một nhà sao ? Sao ngay từ đầu mình không nhận ra được tình cảm của họ dành cho mình chứ? Chỉ là do mình đã quá vô tâm với tình cảm của họ sao ? "
Đình Nhược Nhược được sống trong nhung lụa và được dạy dỗ nghiêm khắc về rất nhiều môn học kể cả đấu kiếm nàng rất thành thạo hơn bất kể ai trong hoàng cung này vẫn không thể đấu lại nàng . Đồng Ngọc có vẻ yêu thế hơn rất nhiều nhưng cô vẫn không bị khuyết phục mà cầm cự . Nhưng rồi cô vẫn bại trận dưới mũi kiếm của hoàng hậu , hoàng hậu định kết liễu cô luôn như đã giao kèo . Nhanh như cắt Khả Minh đã chạy tới mà chặn mũi kiếm của hoàng hậu hướng tới Đồng Ngọc có vẻ cậu lại muốn giao chiến với hoàng hậu để bảo vệ cho Đồng Ngọc cũng như thái tử phi điều này làm Mặc Uyển Lam bất bình tĩnh chạy tới muốn hoàng hậu tha mạng cho Đồng Ngọc không muốn Khả Minh phải giao chiến tiếp với hoàng hậu nữa . Đồng Ngọc xua đuổi:
" Cái tên ăn hại nhà ngươi thì có thể làm gì chứ ? Đừng quản chuyện của ta , mau cút đi giùm... "
Khả Minh đáp:" Chuyện của cô cũng là chuyện của ta , đâu để cô một mình cô gánh vác được để ta gánh vác cùng cho nhé "
" Ngươi lại muốn khiêu chiến với ta sao ? " hoàng hậu cầm kiếm lên chĩa thẳng vào Khả Minh chế giễu: " Kết quả cũng chả khác gì con nhỏ đó đâu"
" Chưa thử thì làm sao mà biết được chứ ? " cậu nhặt kiếm của Đồng Ngọc lên ngỏ ý mượn cô " Mượn chút nhé "
" Không được , ngươi đừng quản chuyện của ta . Ta thua thì sẽ chịu hậu quả . Ngươi đừng dây dưa vào.. Ngươi sẽ chết đấy..." ánh mắt cô tràn ngập nỗi bất an
Cẩm Uyển Lam nói: " Đủ rồi...Mọi chuyện do ta làm , ai mượn các ngươi nhúng tay vào chứ ? Nếu biết những hành động độc ác mà ta đã làm với thái tử thì các ngươi có còn muốn bảo vệ ta nữa không ? "
Hoàng hậu cũng hùa theo: " Đúng là lũ ngốc các ngươi , sao lại đi bảo vệ một tên gián điệp của ta chứ ? Giờ thì hay rồi..." Đồng Ngọc và Khả Minh im lặng nhưng không muốn bỏ đi...Đúng lúc này thái tử Đình Khắc Cẩn cùng với người hầu Mộc Phi Nan đi tới , Đình Khắc Cẩn lớn giọng hỏi:
" Hoàng hậu đang làm gì thuộc hạ của ta vậy ? Nếu chúng không vừa ý hoàng hậu thì chỉ cần chuyển lời đến ta , ta sẽ từ từ dạy dỗ lại chúng sao lại phạt chúng nặng như vậy ? "
Đình Nhược Nhược nhìn thấy dáng dấp nhỏ bé của Đình Khắc Cẩn mà cười tươi: "Thái tử tới rồi đó hả ? Đến rất đúng lúc cùng xem ta trừng phạt bọn thuộc hạ không nghe lời chủ như thế nào nhé "
Chàng có chút tức giận , Mộc Phi Nan đứng cạnh chạm tay chàng như trấn an . Khả Minh , Đồng Ngọc thấy thái tử đến đây thì sợ hãi hỏi nhau :
" Sao điện hạ lại biết chuyện mà tới đây chứ ? Chỉ có thể là tên họ Mộc đã nói cho thái tử biết nhưng cậu ấy bị câm và thái tử bị mù cơ mà ? Sao vậy nhỉ ? "
Hoàng hậu định đấu tiếp thì nghe giọng nói của thái giám thân cận của hoàng thượng báo:
" Hoàng thượng giá đáo " . Dứt lời hoàng đế tiến vào dọa hoàng hậu một phen làm nàng phải hạ kiếm xuống . Tất cả đều quỳ gối bái kiến hoàng đế . Hoàng đế nói:
" Đứng lên hết cả đi . Chuyện gì xảy ra ở đây mà huyên náo vậy ? "
Hoàng hậu vội đáp lời y:" Bệ hạ...Chẳng có gì to tát cả , thiếp chỉ luyện kiếm một chút thôi "
Y thấy tất cả đều là người của Đình thái tử biết ngay hoàng hậu lại bắt nạt người của thái tử , y nhẹ nhàng nói:
" Hoàng hậu , thân là nữ nhi thì không nên mạnh mẽ quá đâu...Đừng ỉ mạnh mà hiếp yếu "
Những lời nói nhẹ nhàng như thoáng qua tai của y cũng đủ làm cho hoàng hậu tái mặt vội đáp lời: " Vâng...thiếp hiểu..."
Hoàng đế quay người nhìn thái tử rồi nhìn sang Mộc Phi Nan , y hỏi:
" Vết thương của hai khanh đã đỡ hơn chút nào sau đám cháy hôm nọ chưa ? "
Thái tử trầm giọng đáp: " Cảm tạ điện hạ đã quan tâm ,vết thương của thần và cậu ấy đều đã khỏi "
Cẩm Uyển Lam nhìn hoàng thượng rồi ngỏ ý: " Bệ hạ...Xin người...chấp thuận yêu cầu này của tì nữ "
Thái tử nghe nàng nói hai chữ " Tì nữ " cũng đã hiểu rằng nàng đã không muốn làm thái tử phi của chàng nữa
Y hỏi: " Có chuyện gì sao ? " , hoàng hậu lo sợ nàng sẽ vạch trần tội ác của nàng ta nhưng không phải
Cẩm Uyển Lam quỳ xuống xin ý chỉ của hoàng thượng :" Điện hạ , xin người hãy cho tì nữ và thái tử hòa ly..Tì nữ không muốn làm gánh nặng cho thái tử nữa mà chỉ muốn rời bỏ chàng ấy để đi tìm hạnh phúc khác " lời nói trái với lòng như chạm đến nơi sâu thẳm tận cùng của đau khổ của nàng như muốn giúp thái tử được giải thoát khỏi nàng
Y trầm ngâm một lúc rồi hỏi ý kiến của thái tử:
" Khanh nghĩ sao ? "
Đình Khắc Cẩn im lặng một lúc lâu , sau đó mới cất giọng: " Ý của thái tử phi như vậy thì thần cũng không muốn ép nàng ở cạnh hầu hạ một người như thần nữa...Nếu đã hết tình thì tự khắc sẽ ròi đi , chỉ cần đây là ý muốn của nàng thì ta sẽ đồng ý như ý của nàng "