Đào Anh Thy rời khỏi Minh Uyển, điện thoại đãsớm hết pin, không có cách nào liên lạc với dì Hà,trước tiên phải đến trường học đãLúc đến trường là thời gian ngủ trưa của học sinh.Đào Anh Thy chào hỏi với giáo viên, nhanhchóng nhìn thấy sáu đứa nhỏ đang ngủ ngon lànhbên trong, còn có cả Tư Thái Lâm, trong lòng côlúc này mới thở phào một hơi, hốc mắt đều nong nóngMay mà bọn nhỏ không sao.Sau đó giáo viên kể lại cho cô nghe, Đào AnhThy mới biết được quá trình đi tới đài truyền hìnhcủ Tư Thái Lâm và sáu đứa nhỏ của mình.Đúng là trong họa có phúc, may mà gặp được người tốt.Nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.Đào Anh Thy thấy con không sao thì đi vềtrước, sáu đứa mà thấy cô thì sẽ vui lãm, nghĩ tớicảnh sáu đứa nhỏ giống như sáu quả cầu lônglăn về phía mình, khóe miệng không kìm nổi bật cườiĐào Anh Thy về đến nhà, khung cảnh quenthuộc làm cho cô được an tâm, còn có mùi sữa thoang thoảng.Ngoại trừ Liêu Ninh, không ai biết cô ở đây,giống như đây là bến cảng của riêng không cóngười xâm phạm vậy.Không, không phải bến cảng, chỉ là một chiếcthuyền nhỏ lung lay sắp chìm.Thành phố lớn này cứ như là chiếc lồng giammà Tư Hải Minh xây dựng, một tay che trời, cômuốn trốn cũng không được.Còn Minh Uyến lại giống như một cái hangsâu, bên trong có thú dữ ẩn náu, đi vào thì dễ, đira lại khó khăn.Bây giờ nhớ lại cảnh mấy ngày này đều ởMinh Uyển, trong lòng toàn là sợ hãiCô tuyệt đối không muốn trở lại đó nữaĐiện thoại cắm sạc, cô khởi động máy, tỉnnhắn, báo cuộc gọi nhỡ thi nhau vang lênCó dì Hà, có đài truyền hình, Liêu Ninh… bangười này gọi có cô thì có thể hiểu được, Tư ViễnHãng cũng gọi cho cô để làm cái gì?Bọn họ thân lắm à?Đúng lúc này, chuông điện thoại lại reo, làLiêu Ninh gọi tới.Đào Anh Thy nghe: “Alo…”“Cuối cùng cũng gọi được cho con rồi, cho dùcon có về vùng quê cũng không cần tắt máychứ?” Liêu Ninh chất vấnĐào Anh Thy sửng sốt, đi về quê? Đó là lời giảithích mà dì Hà nói cho Liêu Ninh à?Bọn họ gặp nhau sao?“Con biết chuyện đám nhỏ chưa? Đúng là quánguy hiểm! Con gửi cho người khác nuôi nhưngdù sao vấn là con của con, chẳng qua chỉ là táchra sinh hoạt thôi. Con lại đế cho một người làmchăm sóc cho sáu đứa bé, có thể đú sức không?”*Dì Hà không phải người làm”“Mẹ biết, là người mà bà con cứu. Cho dù mộtmình bà ta chăm sóc thì có nổi không? Con xemmà xem, con lên cả đài truyền hình rồi.”“Đám nhóc lên đài truyền hình không có liênquan gì tới dì Hà, là trốn từ trong trường học ra.”Đào Anh Thy nối: “Đám nhỏ đi lạc, dì Hà con lolắng hơn so với con nữa”“Được rồi, nếu con đã kiên trì thì mẹ khôngnói thêm gì nữa, tuần sau về nhà ăn bữa cơm địi”Liêu Ninh không muốn cứng rắn với Đào Anh Thy,nên vội chuyển chủ đề.“Ăn cơm? Đền nhà họ Tư?” Đào Anh Thy hỏi.Đang yên đang lành sao lại tới ăn cơm?“Đúng vậy, bác Tư của con rất chào đón con đấy!”Đào Anh Thy im lặng, nhíu mày lại, cô sao cóthể tới nhà họ Tư ăn cơm được?*Con không phải lo, Tư Hải Minh không tới,cậu ta đã sớm không còn quan hệ gì với nhà họTư nữa rồi”“Trước kia mẹ cũng nói vậy, sau đó anh ta lạixuất hiện trong bữa tiệc.”*Đó không giống, đó là tiệc bên ngoài, bây giờlà ở nhà họ Tư”Đào Anh Thy từ chối: “Con không đi”*Vì sao không đi? Chẳng lẽ cùng ăn với mẹmột bữa cũng không muốn à?” Liêu Ninh hỏi.Đào Anh Thy nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói ralời trong lòng: “Cứ giống như trước đây, đừng liênlạc với nhau nữa đi, được không? Mẹ sống cuộcsống của mẹ, con sống cuộc sống của con, có lẽkể từ khi mẹ rời bỏ con thì mọi thứ đã thay đổi“Anh Anh, con không phải đã bằng lòng chấpnhận mẹ à? Vì sao bây giờ lại đổi ý? Có phải xảy rachuyện gì rồi không? Là vì Tư Hải Minh sao?”