Đào Anh Thy im lặng, không thể nào là sinhbảy đâu, mà là sinh sáu..Có điều tốt xấu gì cũng không nói tên mình ra,khiến cô được thở phào nhẹ nhõm.Mồ hôi sau lưng của chảy ròng ròng, đúng làhù chết cô rồi.Phần gáy còn bị bóp chặt, Đào Anh Thy muốnđộng lại nghe được Tư Hải Minh nói: “Hình như cô rất lo lắng?”Đào Anh Thy kiềm chế lại rối loạn trong lòng,nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ sợ anh nghe thấy tên củangười kia thì sẽ không vui, anh không vui thì lạigiận chó đánh mèo, tôi đương nhiên lo rồi…Một bên phải đối mặt với sự áp bức và nguy.hiểm của Tư Hải Minh, một bên lại phải phòngđám trẻ nói ra lời không nên nói.Thần kinh cả người đều căng lên, dường như.không cẩn thận sẽ đứt phựt.Người dắn chương trình trên TV lại hỏi:“Không nhớ tên mẹ rồi, vậy có nhớ tên ba không?”Câu hỏi vừa dứt, sáu đứa bé đều một mặt mơ hồ.Bảo Nam nói: “Ba… ba của chết mất rồi!”“Ba của con thật sự chết mất rồi” Bảo Vỹ nói.Bảo Long: “Đi… đi chỗ rất rất xa rồi!”Bảo My: Rất xa…Bảo Hân: “Chết mất tiêu!”Bảo An: “Vâng!”Tư Thái Lâm thì nói: “Ba tớ chưa có chết!”Bảy đứa bé thì có sau đưa ba mất, câu trả lờinày tương đối nặng nề, dù sao trẻ con cũngkhông biết nói dốiNgười dẫn chương trình cảm thấy có nội tình,vội vàng nói lái sang chuyện khác, để khuấy độnglại bầu không khí.Chỉ là nghĩ thầm, sáu đứa nhỏ này thật đángthương, còn bé như vậy đã không còn ba.Đào Anh Thy hoảng hốt vô cùng, vì lúc trướcsáu đứa nhỏ có hỏi cô vấn đề này, khi đó côkhông nghĩ là còn gặp lại Tư Hải Minh, cho nênliền trực tiếp trả lời là ba chúng chết rồi, đi tới mộtnơi rất xa.Còn lúc này, bọn chúng là đứng ngay trướcmặt ba mình, trả lời như vậy cho Tư Hải Minhnghe, điều này khiến Đào Anh Thy vô cùng sợ hãiBàn tay tóm gáy cô của Tư Hải Minh thả lỏng,thu lại, lạnh lùng lườm cô một cái, lúc quay ngườiđảo mắt về phía TV, nhìn Tư Thái Lâm và BảoNam ngồi cạnh nhau, tuy thấy gương mặt của haiđứa có điểm tương tự nhưng cũng không đếnmức nghĩ đứa bé mang trong người dòng máu của anhĐào Anh Thy lấy tay xoa gáy, nhìn Tư Hải Minhđi về phía phòng ăn, lập tức tắt TV đi,Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.Mặc dù sáu đứa nhỏ không nói ra điều gìkhủng khiếp, nhưng tiếp theo thì không chắc.Nếu như muốn xem, cô sẽ về nhà xem lại sauNhưng lúc nào trở về mới là vấn đề…Đào Anh Thy cũng không dám đi ra, đànhđứng ở nơi đó chờ Tư Hải Minh ăn cơm xong đirồi mới ra.Đợi hai mươi phút, Tư Hải Minh rời khỏi phòngăn, cả người mặc vest đen, thân hình cao lớn, khíthế mạnh mẽ khiến cho đám người làm đều phải cúi đầu.Đào Anh Thy muốn hỏi mình có thể về haykhông, nhưng lời đến bên môi lại bị khí thế ảnhhưởng, không dám lên tiếng.Lúc anh lướt qua, như kèm theo một cơn gió.lạnh, khiến Đào Anh Thy vô thức nín thở, thầnkinh kéo căng raLúc ngẩng đầu lên, Tư Hải Minh đã ra khỏiphòng khách, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưngthẳng tắp từ xa.Sau đó, tiếng động cơ xe vang lên, xe rời khỏi Minh UyểnHai vai Đào Anh Thy mệt mỏi rũ xuống, thởmột hơi thật dài, xem ra lại phải đợi ở đây thêmmột ngày nữaVừa nghĩ tới, cô đành phải nhanh chóng nghĩcách gọi cho dì Hà hỏi thăm tình huống, lúc nàyBào Điển đi từ ngoài vào: “Cô Anh Thy, cô có thể vìĐào Anh Thy trừng lớn mắt: “Ông nói thậtchứ? Anh Hải Minh đồng ý cho tôi về rồi?”“ĐúngĐào Anh Thy biết, nhất định là Tư Hải Minh đãdặn dò ở bên ngoài vừa nấy. Điều này lập tứckhiến cô vui đến muốn nhảy lên.Cô vội vàng chạy ra ngoài, chợt nhớ tới cái gì:“À quên, tôi đi lấy điện thoại”