Mộng Sinh Giới

Chương 91: Tấm Vải Mỏng



Chương 90: Tấm Vải Mỏng

Asami-sensei nhấc chén rượu lên môi, hơi ngả đầu, để giọt rượu cay nồng lan tỏa. Cô quay sang Tử Huyên, ánh mắt điềm đạm nhưng ẩn chứa một tia dò xét:

"Saito-sensei, có vẻ anh rất quan tâm đến nữ sinh Kaname Haruka nhỉ...!"

Câu hỏi của cô khiến Tử Huyên thoáng im lặng. Hắn không trả lời ngay mà chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng trầm tư, như muốn giữ lại một phần suy nghĩ cho riêng mình. Hắn biết rằng vụ việc hôm nay không dễ gì thoát khỏi tai mắt của mọi người trong trường, chỉ là chưa ai rõ mối quan hệ của hắn và Haruka mà thôi.

Không nhận được câu trả lời, Asami-sensei cũng không vội nản lòng. Cô nhấp thêm một ngụm rượu, ánh mắt sắc sảo lướt qua hắn trước khi tiếp lời:

"Nếu anh muốn biết về gia cảnh của nữ sinh ấy… tôi có thể nói cho anh nghe, nhưng phải nói trước rằng, cuộc sống của cô bé ấy quá đỗi đáng thương."

Ngay lập tức, nét mặt của Tử Huyên biến đổi, sự lãnh đạm thường thấy nhường chỗ cho vẻ nghiêm túc và căng thẳng, ánh mắt hắn ánh lên một tia hiếu kỳ pha lẫn khẩn trương. Hắn nhấc chén rượu lên, uống một hơi cạn rồi đặt chén xuống bàn, giọng nói khẽ khàng nhưng sắc bén:

"Nếu vậy… phiền cô hãy kể tôi nghe tất cả về nữ sinh ấy."

Asami-sensei lặng lẽ nhấc chén rượu lên, ánh mắt xa xăm như đắm chìm trong những suy nghĩ nặng nề. Một hơi rượu cay trôi qua cổ họng, cô đặt chén xuống bàn và bắt đầu kể lại câu chuyện về Haruka – những điều cô đã nghe từ đồng nghiệp và các học sinh khác, những điều khiến lòng cô chùng xuống mỗi khi nhớ lại.



"Haruka... cô bé ấy không phải xuất thân nghèo khó, nhưng cuộc sống lại đầy rẫy bất công. Nghe nói, ngay cả việc chọn cho Haruka một ngôi trường xa nhà cũng là do gia đình cố tình làm như vậy, như thể họ muốn giữ cô bé xa khỏi tầm mắt."

Asami ngừng lại một chút, liếc nhìn Tử Huyên. Gương mặt hắn thoáng chút lạnh lùng, nhưng bên trong đôi mắt ấy là một nỗi đau đớn khó giấu, như thể từng lời của cô cứa vào tâm can hắn.

"Cha mẹ hiện tại của Haruka vốn nhận cô làm con nuôi từ khi cô còn nhỏ. Lúc đó, họ đối xử với cô bé tử tế, nhưng khi họ sinh con trai, Haruka dần trở thành một món đồ vô giá trị, một con búp bê hỏng muốn vứt đi. Sau này, cô bé được gửi về quê sống cùng ông bà ngoại. Hai ông bà không ruột thịt, nhưng lại dành cho Haruka tình yêu thương thật sự. Họ không bao giờ kỳ thị vì cô mù lòa, mà ngược lại còn chăm sóc cô với tất cả tấm lòng, như thể cô là cháu ruột của mình."

Giọng Asami chùng xuống, ánh mắt cô lấp lánh những xúc cảm khi nhớ đến phần ký ức tươi đẹp duy nhất trong cuộc đời Haruka. Cô bé đã từng sống những ngày bình yên, ngập tràn yêu thương, nhưng niềm vui đó chẳng kéo dài.

"Năm Haruka 13 tuổi, ông bà ngoại lần lượt q·ua đ·ời vì tuổi già và bệnh tật. Và kể từ đó, cô bé phải trở về ngôi nhà nơi đã từng mang lại cho cô biết bao đau khổ. Từ ngày quay về, người cha nuôi thường xuyên đ·ánh đ·ập cô không thương tiếc, còn người mẹ thì không ngừng sỉ vả cô là một kẻ mù lòa vô dụng, chỉ biết ăn bám."

Asami nghẹn ngào, đôi mắt cô thoáng ánh lên nét đau đớn thay cho số phận của Haruka. Cô hạ giọng, tiếp tục kể một câu chuyện kinh hoàng hơn:

"Còn có lần, cha mẹ nuôi của Haruka định bán cô bé vào những nơi bẩn thỉu để kiếm tiền – chỉ vì Haruka xinh đẹp. Nhưng may mắn thay, một người bạn thân của Haruka phát hiện ra và đã kịp thời can ngăn. Thế nhưng, cậu bạn đó không dám báo cảnh sát, vì biết nếu làm vậy, cuộc sống của Haruka sẽ còn tàn nhẫn hơn nữa khi trở về."



Nghe đến đây, Tử Huyên nghiến chặt răng, cơn giận âm ỉ dâng lên trong lòng. Hắn cảm thấy ngực mình nghẹn lại, như thể có tảng đá lớn đè nặng, khó mà thở nổi.

"Người bạn đó rất thương Haruka, nhưng cũng chẳng giúp được gì nhiều ngoài việc thỉnh thoảng lén mang cho cô ít đồ ăn. Haruka không có quyền lựa chọn, ngay cả thức ăn cũng bị gia đình c·ướp lấy, nhiều khi chẳng có gì để ăn ngoài những đồ ăn thừa, thậm chí là thức ăn dành cho chó. Có khi cậu bạn kia thấy Haruka cố nhịn đói mà lòng đau như cắt, cố giúp đỡ cô bé nhưng lại sợ cha mẹ của Haruka phát hiện. Cứ thế, mỗi ngày trôi qua với Haruka đều là một cuộc chiến sinh tồn không có lối thoát."

Asami nói xong, nhìn thẳng vào mắt Tử Huyên, như muốn xem phản ứng của hắn trước câu chuyện đau lòng này. Ánh mắt hắn tối sầm lại, từng ngón tay nắm chặt, nhưng đôi môi vẫn giữ im lặng, không một lời oán trách hay than phiền. Từng lời kể của Asami tựa như từng nhát dao đâm vào lòng hắn, khơi dậy trong hắn một nỗi đau sâu sắc.

"Một cô gái như vậy… một cô bé hiền lành, xinh đẹp, học giỏi và mạnh mẽ đến vậy… nhưng lại phải chịu đựng sự tàn ác của chính người thân mình. Tôi từng nghĩ, làm sao trên đời lại có số phận khổ cực đến mức ấy chứ?"

Asami kết thúc câu chuyện, đôi mắt ánh lên một nỗi buồn, cô nhấc chén rượu lên uống thêm một ngụm. Bên ngoài cửa sổ, trời đã tối từ lâu, bóng tối phủ kín không gian và mang theo cái lạnh mùa đông rét buốt. Cô nhìn ra bầu trời đen kịt, vẻ mặt thấm đượm ưu tư.

Asami lặng lẽ đặt chén rượu xuống, ánh mắt dõi ra con đường tối vắng phía trước, nơi bóng người mỏng manh đang tiến lại gần. “Đến rồi…” – cô khẽ nói, giọng nhẹ như thì thầm. Theo hướng ánh mắt cô, Tử Huyên nhìn ra ngoài cửa sổ và bất giác sững người. Dưới ánh đèn đường yếu ớt giữa trời đông giá lạnh, hình bóng em gái hắn hiện lên rõ ràng, từng bước dò dẫm bằng cây gậy trắng. Đôi vai nhỏ nhắn run rẩy trong bộ đồng phục mỏng, chân váy ngắn càng làm cô thêm đơn độc giữa mùa đông lạnh giá. Cảnh tượng ấy khiến lòng Tử Huyên thắt lại.

Hắn quay lại nhìn Asami, giọng trầm thấp: “Hóa ra… cô đưa tôi đến đây là để thấy chuyện này sao?”

Asami mỉm cười, một nụ cười ấm áp và đầy ý nhị. “Đúng vậy. Tôi nghĩ… anh nên biết về cuộc sống thực sự của cô bé, tôi biết anh và cô bé là mối quan hệ gì.” Cô ngừng lại một chút, ánh mắt dịu dàng nhưng chứa đựng nỗi xót xa. “Anh với Haruka… có rất nhiều điểm giống nhau. Nhưng tôi chỉ có thể đưa anh đến đây. Những gì còn lại, anh tự quyết định.”

Tử Huyên quay đi, mắt vẫn dõi theo bóng hình em gái thấp thoáng dưới ánh đèn. Từng chi tiết Asami kể về Haruka hiện lên trong tâm trí hắn, khiến trái tim vốn cứng rắn của hắn cũng phải rung động.



“Asami-sensei…” Tử Huyên quay lại, đôi mắt lóe lên một tia cảm kích sâu sắc. “Cảm ơn cô. Tôi sẽ nhớ việc này, lần sau sẽ đến lượt tôi mời cô đi ăn.”

Asami khẽ cười, giọng nhẹ nhàng: “Vậy tôi sẽ chờ.”

Tử Huyên đứng dậy, khẽ cúi đầu tạm biệt Asami rồi nhanh chóng bước ra khỏi quán.

Vừa bước ra khỏi quán, Tử Huyên lập tức bị một cơn gió lạnh buốt ùa vào, khiến hắn theo phản xạ phải đưa tay lên che mặt. Làn gió đông mạnh đến mức thổi bay phần tóc mái, để lộ đôi mắt sắc lạnh. Hắn hạ tay xuống và nhìn về phía đường trước mặt, nơi mà chỉ vài phút trước thôi, hắn vẫn còn thấy bóng dáng em gái mình. Nhưng giờ đây, con đường vắng lặng, không một bóng người, chỉ còn ánh đèn đường mờ nhạt xuyên qua làn sương lạnh.

“Đâu rồi?” Hắn tự hỏi, trong lòng dâng lên một cảm giác lo lắng. Một cô gái mù, sao có thể đi nhanh như thế? Và giữa đêm tối mùa đông này, nhớ được con đường về nhà là một chuyện khó tin với người khiếm thị như Haruka. Ánh mắt hắn đăm chiêu, lập tức hướng về phía trước rồi bước nhanh hơn, cố gắng tìm lại bóng hình nhỏ nhắn ấy.

Chỉ một lúc sau, xa xa phía trước, hắn nhận ra Haruka – cô đang chậm rãi bước đi, chiếc gậy dò đường khẽ quét nhẹ trên nền đất, tiếng vang nhỏ trong màn đêm yên tĩnh. Thấy cô gái mảnh mai, lầm lũi bước đi giữa không gian lạnh giá, trái tim Tử Huyên nhói lên. Hắn định chạy đến gần, nhưng rồi kìm lại, chọn cách giữ khoảng cách và quan sát em từ xa.

“Không đúng…” Tử Huyên thầm nghĩ. Có điều gì đó thôi thúc hắn bám theo để hiểu thêm về cuộc sống của Haruka. Đột nhiên, như cảm nhận được gì đó, Haruka dừng lại, quay đầu nhìn ra sau, ánh mắt mù lòa nhưng đầy vẻ thăm dò. “Ai đó…?” – giọng cô nhỏ và yếu, như một tiếng thì thầm trong màn đêm lạnh lẽo, khiến trái tim hắn khẽ thắt lại.

Tử Huyên lập tức ngừng bước, nép mình vào một gốc cây gần đó, giữ cho khoảng cách giữa họ là vài chục mét. Dù khoảng cách khá xa, nhưng dường như Haruka vẫn nghe thấy tiếng động, đôi vai cô khẽ rung lên. Gió thổi ùa qua, làm cô bất giác rùng mình, kéo sát chiếc áo khoác mỏng manh lại, rồi quay đầu tiếp tục bước đi. Đôi chân cô từng bước dò dẫm trên con đường vắng vẻ, dọc theo những cánh đồng và rừng cây nhỏ ở rìa ngoại thành Tokyo.

Tử Huyên hít một hơi dài để giữ bình tĩnh, ngắm nhìn em gái mình từ xa. “Khứu giác và thính giác đúng là nhạy bén hơn người bình thường…” hắn nghĩ, trong lòng càng thêm nặng trĩu. Hắn giữ khoảng cách dài hơn nữa, bám theo từng bước chân của Haruka.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.