Băng Tử Huyên đứng im lặng giữa căn phòng hiệu trưởng, ánh mắt trầm tĩnh, quan sát không gian xung quanh một cách chậm rãi. Hiệu trưởng Takeshi ngồi sau bàn làm việc, với vẻ mặt lo âu và căng thẳng hiện rõ trên gương mặt. Trong tay ông là chiếc điện thoại, cuộc gọi dường như đã kéo dài, và từng lời nói ông cất lên với đầu dây bên kia vừa kính cẩn, vừa đầy kinh sợ.
"Dạ… vâng, Kira tiểu thư… vâng, chuyện này chúng tôi sẽ xử lý ổn thỏa… Dạ, dạ, tôi hiểu rồi…"
Hiệu trưởng Takeshi tiếp tục cúi đầu, giọng điệu khiêm nhường, cẩn trọng đến mức không dám thở mạnh, khom lưng một cách tôn kính như thể đối diện người đối thoại ngay trước mặt. Đầu dây bên kia chỉ là một giọng nữ sắc lạnh nhưng quyền lực, nói rõ ràng từng lời yêu cầu ông phải xử lý kín đáo và triệt để vụ việc vừa xảy ra. Sau cùng, hiệu trưởng thốt lên vài tiếng liên tục:
"Hây... hây... hây...!"
Rồi vội vàng kết thúc cuộc gọi. Hiệu trưởng Takeshi đặt điện thoại xuống bàn, đôi tay hơi run rẩy, thở dài một hơi trĩu nặng. Ông đứng dậy, bước tới gần Băng Tử Huyên với nụ cười gượng gạo, nói nhẹ nhàng như cố che giấu vẻ căng thẳng.
"Việc hôm nay… chúng tôi sẽ lo liệu. Cậu không cần bận tâm, cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Ngày hôm nay, cậu có thể về sớm rồi."
Băng Tử Huyên không nói một lời, chỉ khẽ gật đầu và bước ra khỏi phòng, để lại hiệu trưởng Takeshi đứng im nhìn theo, đôi mắt đầy đăm chiêu và lo ngại. Khi tiếng bước chân của Tử Huyên khuất hẳn, hiệu trưởng Takeshi khẽ lẩm bẩm một mình:
"Kira tiểu thư… Hóa ra hắn lại quen biết với người có tầm cỡ như vậy."
Trong đầu ông bất chợt hiện lên hình ảnh của Kira tiểu thư - một người phụ nữ xinh đẹp quyền lực và tầm ảnh hưởng. Một người có quan hệ rộng rãi với tầng lớp chính trị gia cấp cao, các tập đoàn tài phiệt lớn nhất, và thậm chí còn có thể chi phối cả giới giáo dục, là nhân vật mà ông không dám đắc tội. Nghĩ đến đó, hiệu trưởng không khỏi rùng mình, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
"Thân phận người này thực sự… không thể đơn giản như bề ngoài."
Ông thầm nghĩ, không ngờ một người trẻ tuổi như Băng Tử Huyên lại có mối quan hệ thân thiết với một nhân vật như Kira tiểu thư. Nếu so sánh, ông thà đắc tội với giám đốc sở giáo dục còn hơn đụng chạm đến nhân vật có thế lực như vậy. Vừa nghĩ đến, ông lại giật mình, nhận ra chính mình cũng đã lỡ đắc tội không ít với Băng Tử Huyên chỉ vì những hiểu lầm và sự thiếu thận trọng trước đây.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, hiệu trưởng Takeshi quay trở lại ghế ngồi. Ánh mắt thoáng chốc trở nên quyết đoán, ông nhấc điện thoại lên, bấm một dãy số rồi áp vào tai, giọng nói dần chuyển sang nghiêm túc, nói từng lời với sự cẩn trọng hơn bao giờ hết.
Trong văn phòng im lặng, chỉ còn lại tiếng nói chuyện của ông, nhưng giờ đây, từng lời từng chữ đã mang một sắc thái cẩn trọng, thể hiện sự kính cẩn, như sợ rằng bất kỳ sai sót nào cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Băng Tử Huyên vừa bước ra khỏi phòng hiệu trưởng thì điện thoại trong túi khẽ rung lên, báo hiệu một tin nhắn mới. Lấy điện thoại ra, hắn nhìn thấy tin nhắn từ Kira. Trong dòng tin nhắn, cô hỏi:
"Ân nhân, mấy giờ ngài tan làm?"
Cô còn hỏi thêm rằng tối nay hắn có muốn ăn gì không, để cô chuẩn bị nấu nướng từ trước. Đọc xong, Tử Huyên thoáng nở một nụ cười nhẹ, hắn nhắn lại:
"Cô thích nấu gì thì nấu, tối nay tôi sẽ không thể về sớm. Cứ ăn trước đi."
Phía bên kia, tin nhắn đáp lại nhanh chóng:
"Nếu có gì xảy ra, hãy nói với tôi. Dù sao tôi cũng sẽ để phần cho ngài. Nhưng ngài cũng đừng quá kích động trong bất kỳ tình huống nào nhé."
Tử Huyên nhắn lại gọn lỏn "Tôi biết rồi."
Cất điện thoại, hắn quay người bước đi, định hướng trở lại phòng y tế. Tâm trí hắn vẫn lởn vởn một chút lo âu về Hàn Tuyết - cô em gái mà hắn đã vất vả tìm kiếm bao lâu nay. Dù đã được sơ cứu, nhưng chỉ thoáng nghĩ đến việc cô phải chịu đựng mọi tổn thương trong âm thầm, trái tim hắn vẫn nhói lên, đôi chân bước nhanh hơn với mong muốn tìm lại bóng hình ấy.
Nhưng khi đến cửa phòng y tế, hắn đứng chững lại, dường như có điều gì đó níu bước chân. Một nỗi băn khoăn không tên khiến hắn chỉ nhìn vào bên trong từ xa, lặng lẽ như muốn chắc chắn em gái mình vẫn ổn mà không dám vào. Đắn đo một lúc, hắn quyết định quay đi.
Ngay lúc hắn định rời đi thì bất ngờ đụng mặt với Asami-sensei. Nhìn thấy Tử Huyên, cô hơi ngạc nhiên, nhưng ánh mắt nhanh chóng chuyển sang vẻ quan tâm lo lắng. Bước tới gần hắn, cô nói với giọng nhẹ nhàng:
"Saito-sensei… anh có rảnh không?"
Băng Tử Huyên thoáng suy nghĩ một chút, rồi khẽ gật đầu đáp lại. Nhận được câu trả lời, Asami-sensei mỉm cười dịu dàng.
"Vậy… anh có muốn đi uống chút gì đó cùng tôi không?"
Băng Tử Huyên im lặng suy nghĩ giây lát. Sau những chuyện đã trải qua hôm nay, hắn cảm thấy lời đề nghị của cô cũng không phải là ý tồi. Hắn gật đầu, đồng ý. Thấy vậy, Asami-sensei có vẻ nhẹ nhõm hơn, cô khẽ nói:
"Vậy anh xuống bãi đỗ xe đợi tôi một chút nhé? Tôi sẽ chuẩn bị nhanh thôi, vì hôm nay tôi đã dạy xong rồi."
Tử Huyên gật đầu, đáp lời ngắn gọn "Được," rồi bước đi trước, hướng về phía bãi đỗ xe. Cô đứng yên nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, thoáng gật đầu rồi quay người nhanh chóng đi chuẩn bị.
Trong bãi đỗ xe, Tử Huyên đứng dựa vào một góc, ánh mắt xa xăm nhìn về phía trước. Đầu óc hắn vẫn còn chút dư âm từ cuộc đối thoại trong phòng hiệu trưởng, và hình ảnh em gái nằm đó, trong căn phòng y tế lạnh lẽo. Một luồng suy nghĩ phức tạp xoay quanh, đan xen giữa nỗi hận thù và niềm thương cảm.
Một lát sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng của Asami-sensei vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Cô đã thay trang phục thường ngày, khoác chiếc áo măng tô nhẹ, mái tóc xõa mềm mại quanh vai, phong thái ung dung và điềm tĩnh.
Asami-sensei nở nụ cười hiền hòa, nhẹ giọng xin lỗi, "Xin lỗi đã để anh phải đợi." Băng Tử Huyên chỉ lắc đầu đáp lại: "Không sao."
Asami gật đầu, rồi rút chìa khóa bấm mở khóa chiếc ô tô đang đỗ gần đó, một chiếc sedan màu xanh dương nhạt, giản dị mà tinh tế. Cô mời Tử Huyên ngồi vào ghế bên cạnh, hắn lặng lẽ bước lên xe, đóng cửa lại và ngồi gọn gàng, ánh mắt hướng ra ngoài ô cửa kính, nơi bầu trời Tokyo đang dần ngả màu chiều tà. Thời tiết đông lạnh thấm vào trong xe qua lớp kính, nhưng ngay khi thấy Tử Huyên đã ngồi yên vị, Asami lập tức bật điều hòa, không khí trong xe dần ấm lên, phá tan chút lạnh lẽo đang đọng lại trong lòng hắn.
Ngước mắt lên nhìn Tử Huyên đang trầm ngâm, cô dịu dàng nói, "Tôi nghĩ hôm nay chúng ta nên đến một quán nhậu ở rìa Tokyo, không quá ồn ào, cũng không náo nhiệt như những nơi trung tâm. Quán đó không phải nổi tiếng nhưng lại rất phù hợp với tâm trạng hiện giờ của anh."
Tử Huyên nghe cô nói, chỉ khẽ gật đầu: "Nơi nào cũng được."
Asami nhìn hắn trong giây lát, ánh mắt ánh lên sự cảm thông và nhẹ nhõm, rồi cô khẽ cười và nhấn ga, chiếc xe từ từ lăn bánh, hòa vào dòng xe cộ Tokyo. Ánh đèn đường bắt đầu hắt lên những sắc vàng dịu nhẹ qua cửa kính, khiến bầu không khí trong xe trở nên ấm áp hơn. Dù ngồi bên cạnh nhau, giữa họ vẫn là một sự im lặng kỳ lạ, như thể cả hai người đều đang để lại những suy nghĩ riêng của mình ngoài kia, trong cái lạnh của mùa đông Nhật Bản.
Chiếc xe rời dần khu vực trung tâm thành phố, tiến về phía rìa Tokyo. Hai bên đường, những cao ốc và đèn neon dần thưa thớt, nhường chỗ cho những ngôi nhà nhỏ và những con phố yên ả, ít người qua lại. Trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng không gian xung quanh dường như đã chìm vào bóng tối của hoàng hôn.
Ngồi bên cạnh, Tử Huyên lặng lẽ nhìn cảnh vật lướt qua qua ô cửa kính. Hắn không nói một lời, nhưng từ sâu trong ánh mắt, có thể thấy sự mệt mỏi và nỗi niềm chất chứa. Cảnh tượng hôm nay, sự hỗn loạn trong lớp học, và cuộc nói chuyện trong phòng hiệu trưởng vẫn còn hiện lên rõ mồn một trong tâm trí. Đôi bàn tay đặt trên đùi khẽ siết lại, như thể hắn đang cố kiềm chế cảm xúc dồn nén bên trong.
Asami cảm nhận được sự căng thẳng từ Tử Huyên, nhưng cô không vội hỏi han, cũng không ép hắn phải chia sẻ. Cô chỉ im lặng lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn Tử Huyên qua khóe mắt với một chút lo lắng.
Sau một đoạn đường dài yên tĩnh, cuối cùng Asami dừng xe trước một quán nhậu nhỏ ven đường, nơi ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ những ô cửa sổ. Quán nằm khuất sau những hàng cây, lối vào được trang trí bằng những chiếc đèn lồng giấy kiểu Nhật, tạo nên một không gian giản dị mà gần gũi.
Cô nhìn sang Tử Huyên và mỉm cười, "Đến rồi. Hy vọng nơi này sẽ giúp anh cảm thấy thoải mái hơn."
Tử Huyên gật đầu, cùng cô bước xuống xe và tiến vào bên trong quán. Không khí bên trong ấm áp và tĩnh lặng, khác hẳn với những quán nhậu ồn ào ở trung tâm Tokyo. Những chiếc bàn gỗ nhỏ đặt san sát nhau, vài vị khách ngồi rì rầm trò chuyện, tiếng cười nói vừa đủ nghe, tạo nên một không gian an yên hiếm thấy.
Họ chọn một góc bàn gần cửa sổ, nơi ánh đèn hắt vào tạo nên một không gian riêng tư nhưng ấm cúng. Sau khi gọi một vài món ăn và một bình rượu sake nhỏ, Asami quay sang nhìn Tử Huyên, ánh mắt đượm vẻ trầm tư.
"Không cần phải nói gì đâu, nếu anh không muốn," cô nhẹ nhàng lên tiếng, như thể muốn để hắn biết rằng cô không có ý định ép buộc hắn chia sẻ điều gì. "Nhưng… hôm nay anh đã rất mệt mỏi rồi. Hãy cứ xem nơi này là chốn tạm dừng chân, để bản thân có thể thoải mái một chút."
Tử Huyên ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đen sâu lắng như mặt hồ lạnh lẽo, nhưng trong giây phút ấy dường như có một tia ấm áp le lói. Hắn khẽ gật đầu, cảm nhận được sự chân thành từ người phụ nữ trước mặt. Trong khoảnh khắc đó, cả hai dường như không còn là đồng nghiệp, mà là hai người bạn đang chia sẻ một khoảnh khắc bình yên trong lòng mùa đông lạnh lẽo của Tokyo.