Mộng Sinh Giới

Chương 88: Liêu Cầu



Chương 87: Liêu Cầu

Băng Tử Huyên sau khi nghe tin rằng em gái mình có thể đang ở nhà vệ sinh liền vội vã lao đến đó. Trên đường đi, từng bước chân hắn càng trở nên gấp gáp, nỗi lo lắng trong lòng cuộn lên từng đợt, sắc mặt hắn tối sầm lại, ánh mắt vừa rối bời vừa sắt lạnh. Hắn dừng trước khu vực nhà vệ sinh nữ, không một chút do dự, bước thẳng vào bên trong, vừa bước đi vừa gọi tên em gái bằng tên Nhật của cô, giọng nói dồn dập, run rẩy, nhưng không nhận được lời đáp nào. Sự im lặng đó như một nhát dao sắc lẹm, cứa vào lòng hắn.

Ánh mắt của Băng Tử Huyên liền nhìn xuống mặt sàn, nơi có vài vệt mờ mờ như dấu vết của sự giằng co. Hắn cúi người xuống, hai bàn tay siết lại, hơi thở trở nên nặng nề, mắt càng trở nên sắc bén. Nhìn quanh một lượt, hắn bắt đầu mở từng cánh cửa nhà vệ sinh, cố gắng tìm kiếm. Cánh cửa mở ra liên tiếp, không ngừng nghỉ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng em gái đâu.

Khi hắn sắp đến cửa cuối, bất chợt có một nữ sinh bước vào từ phía ngoài. Cô nhìn thấy bóng dáng hắn đứng giữa nhà vệ sinh nữ, đôi tay liên tục mở từng cánh cửa với vẻ mặt căng thẳng, đôi mắt nhìn chằm chằm từng ngóc ngách. Nữ sinh khựng lại, hoảng sợ tưởng như gặp phải k·ẻ b·iến t·hái. Nhưng khi cô trông rõ khuôn mặt của hắn – gương mặt thanh tú nhưng căng thẳng, lại như sắp vỡ vụn – cô nhận ra đó là thầy giáo mới mà cả lớp đã bàn tán trước đó. Cô khẽ núp một bên, quan sát với chút tò mò xen lẫn lo lắng, không dám lên tiếng.

Băng Tử Huyên, sau khi đã mở hết những cửa gần đó, vẫn không thấy em gái đâu. Nỗi tuyệt vọng bắt đầu xâm chiếm trái tim hắn, từng hơi thở trở nên gấp gáp. Hắn quay về phía cửa cuối cùng, đôi bàn tay run rẩy đặt lên tay cầm, và khi cánh cửa vừa mở ra, cảnh tượng trước mắt khiến hắn c·hết lặng.

Băng Tử Huyên đứng bất động, đôi mắt dán chặt vào cảnh tượng đau lòng trước mắt. Em gái hắn, người em sinh đôi mà hắn đã xa cách suốt mười lăm năm, đang co ro trong góc phòng vệ sinh chật hẹp và lạnh lẽo, thân hình gầy gò với những v·ết t·hương rải rác trên da. Những vết bầm tím xanh tím, những chỗ xước da còn rướm máu nổi bật trên làn da tái nhợt. Mái tóc của cô xõa tung, che khuất phần lớn khuôn mặt, nhưng hắn vẫn nhận ra được đôi mắt mù lòa ấy — đôi mắt không còn ánh sáng, chỉ còn lại nỗi đau, sự tuyệt vọng và cả sự sợ hãi vô hình.

Cô ngồi gập người lại, tay run rẩy cầm một hộp cơm đã bị trộn lẫn với đất cát, những hạt cơm đã nát bấy, dính bẩn, bốc lên mùi khó chịu. Tuy nhiên, cơn đói đè nén trong bụng khiến cô vẫn cố cầm lên từng nắm cơm bẩn, đưa lên miệng. Đôi môi khô khốc của cô nhai một cách khó khăn, mỗi lần nuốt xuống lại là một lần nghẹn ngào, như nuốt luôn cả sự nhẫn nhịn và đau đớn đã tích tụ bấy lâu.

Tiếng động khi cánh cửa nhà vệ sinh mở ra làm cô giật bắn mình. Đôi tay cô lập tức buông rơi hộp cơm, thả rơi từng hạt cơm bẩn vung vãi ra sàn. Cô vội vàng lùi sâu hơn vào góc, đầu cúi gằm, miệng lắp bắp liên tục, giọng nói yếu ớt và đầy sợ hãi:

"Tớ... tớ xin lỗi... Tớ sai rồi... tớ xin lỗi..."

Lời xin lỗi của cô vang lên trong không gian nhỏ hẹp, như tiếng nấc nghẹn, đứt quãng, chứa đựng sự cam chịu đến mức đau lòng. Cô không hề ngẩng đầu lên, cũng không nhìn thấy người đứng trước mặt là ai, chỉ cúi rạp xuống, như một chú chim non sợ hãi, chỉ biết nói lời xin lỗi để mong có thể tránh khỏi đòn roi hay mắng nhiếc.

Băng Tử Huyên không thể kìm nén được nữa. Hắn cảm thấy trái tim mình nhói lên từng hồi, như thể bị ai đó siết chặt, khó thở và đau đớn vô cùng. Đôi mắt hắn cay xè, nhưng hắn cố nén lại, bước thêm một bước về phía cô, giọng nói dịu dàng và cố kìm sự run rẩy:



"Em không sao đâu... Thầy đây mà. Thầy là giáo viên mới... Thầy tên là Saito."

Nghe thấy giọng nói xa lạ, không giống như giọng những kẻ bắt nạt thường xuyên h·ành h·ạ mình, cô gái khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu, không có tiêu điểm, lạc lõng và bơ vơ. Cô cố giơ tay lên, dò dẫm về phía trước, ngập ngừng từng chút một như để kiểm chứng rằng người trước mặt là ai. Đầu ngón tay gầy gò, run rẩy của cô chạm nhẹ vào áo của Băng Tử Huyên, lướt qua từng nếp gấp trên áo sơ mi của hắn, như muốn cảm nhận sự hiện diện của người lạ mặt.

Hắn nhìn em gái, và cảm nhận được nỗi đau xót không thể nói thành lời. Cả cơ thể cô như tỏa ra một nỗi cô độc và sự yếu đuối đến mức khó lòng chịu nổi. Đôi mắt vô hồn của cô — đôi mắt đáng ra phải tràn đầy ánh sáng và sức sống, nhưng giờ đây lại chỉ chứa đựng bóng tối và sự cam chịu. Hắn khẽ cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, nhẹ nhàng đặt vào tay mình, giọng nói dịu dàng nhưng đầy kiên định:

"Thầy vào đây vì nghe thấy tiếng động. Em không sao chứ? Em có cần thầy giúp gì không?"

Em gái hắn dường như sững lại một lúc. Có lẽ cô đang cố hiểu rằng người trước mặt không phải là những kẻ đã h·ành h·ạ mình, mà là một người lạ, một người có vẻ như không có ý làm tổn thương cô. Cô im lặng trong vài giây, rồi cuối cùng khẽ lắc đầu, môi mím lại, như cố gắng kìm nén những cảm xúc lẫn lộn trong lòng.

Băng Tử Huyên nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, cảm nhận sự co rúm và sự cảnh giác còn sót lại trong người cô. Hắn nói với giọng trấn an, cố gắng không để cô thêm sợ hãi:

"Để thầy đưa em đến phòng y tế nhé, để họ xem qua những v·ết t·hương này."

Cô nghe lời đề nghị, lặng người một lúc lâu, dường như đấu tranh giữa sự e ngại và cảm giác muốn tin tưởng. Sau một hồi do dự, cô cuối cùng khẽ gật đầu, đôi môi run rẩy mấp máy, nói nhỏ:

"Ừm...!"

Nghe tiếng cảm ơn yếu ớt và mong manh ấy, Băng Tử Huyên nắm chặt tay lại, thầm hứa trong lòng rằng sẽ không bao giờ để em gái mình phải chịu cảnh ngộ đau đớn và tủi hổ như thế này nữa.



Băng Tử Huyên cẩn thận cúi xuống, nhẹ nhàng cõng em gái yếu lả lên lưng mình. Cơ thể cô bé nhẹ bẫng, cảm giác mong manh đến mức hắn gần như sợ rằng chỉ cần một động tác mạnh thôi cũng có thể khiến cô đau đớn. Cô nằm bất động trên vai hắn, đầu hơi gục vào vai anh trai, từng hơi thở khẽ run lên trong mệt mỏi và kiệt sức. Những v·ết t·hương chằng chịt trên người cô như những dấu tích đau đớn còn hằn lại, kết hợp cùng gương mặt xanh xao, nhợt nhạt vì đói.

Băng Tử Huyên bước đi chậm rãi, cẩn trọng từng bước để tránh làm cô đau thêm. Mỗi bước chân trên hành lang vắng lặng đều vang lên một cách trĩu nặng, từng âm thanh như đan xen giữa nỗi đau và quyết tâm trong lòng hắn. Em gái nằm trên lưng hắn, đôi tay khẽ bám vào áo sơ mi của hắn, nhưng lực yếu ớt đến mức gần như không cảm nhận được. Trên hành lang, những học sinh và giáo viên nhìn theo bóng dáng của Băng Tử Huyên, không giấu được sự tò mò, nhưng rồi cũng nhanh chóng cúi xuống, không ai dám hỏi gì.

Đúng lúc này, cô nữ sinh lúc nãy từng nhìn thấy hắn trong nhà vệ sinh xuất hiện từ một góc hành lang. Cô lặng người nhìn theo dáng lưng của Băng Tử Huyên đang cõng em gái mình. Cô không khỏi suy tư khi thấy sự ân cần và bảo vệ đầy chân thành của hắn dành cho nữ sinh yếu ớt kia. Trong đầu cô thoáng hiện lên một suy nghĩ mơ hồ: "Liệu vị giáo viên mới này có mối quan hệ nào đó với nữ sinh b·ị b·ắt nạt không? Cách nhìn nữ sinh đó, chăm sóc... thật không giống với cách mà một người giáo viên bình thường đối xử với học sinh..." Cô nữ sinh không nén nổi sự tò mò, khẽ thở dài, rồi quyết định rời khỏi đó, trong lòng vẫn lưu lại một dấu hỏi.

Băng Tử Huyên tiếp tục cẩn thận tiến đến cuối hành lang, nơi đặt phòng y tế của trường. Khi đã đến trước cửa phòng, hắn đưa tay đẩy cửa mở, bước vào với sự vội vã. Phòng y tế vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân và tiếng thở dồn dập của hắn, phá tan không gian yên tĩnh. Người phụ trách phòng y tế là một nữ nhân viên trẻ với gương mặt hiền hòa nhưng cũng mang vẻ sắc sảo. Cô đang cúi xuống kiểm tra vài đồ dụng cụ y tế, nhưng ngay khi nghe tiếng cửa mở, cô lập tức ngẩng đầu lên.

Cô nhìn thấy Băng Tử Huyên đang cõng một nữ sinh gầy gò, nhợt nhạt trên lưng, và chỉ thoáng một cái, cô liền hiểu chuyện. Sắc mặt cô thay đổi, khẽ thở dài:

"Lại nữa sao..." giọng cô thì thầm nhưng cũng đủ để Băng Tử Huyên nghe thấy.

Băng Tử Huyên không thể che giấu được sự lo lắng trên gương mặt, đôi mắt hắn như đang van nài. Hắn tiến gần đến cô, cúi nhẹ đầu, giọng nói nghiêm túc nhưng cũng mang theo sự khẩn thiết:

"Cô làm ơn… chăm sóc cho em ấy giúp tôi. Tôi nhờ cô."

Cô y tá nhìn hắn thêm một lúc, nhận ra rằng người đàn ông trẻ tuổi đứng trước mặt này không giống như những giáo viên khác — có gì đó trong ánh mắt, giọng nói của hắn khiến cô cảm thấy như đây là chuyện vô cùng quan trọng đối với hắn. Cô gật đầu nhẹ nhàng rồi hỏi:

"Anh là giáo viên mới phải không?"



Hắn khẽ gật đầu xác nhận, không nói thêm gì.

Nữ y tá tiến tới gần, nắm lấy tay em gái hắn, đôi mắt đầy thông cảm và lặng lẽ. Cô đặt tay lên vai Băng Tử Huyên, ra hiệu bảo hắn hãy đặt cô bé xuống giường bệnh. Băng Tử Huyên từ từ cúi người, nhẹ nhàng đỡ em gái hắn nằm xuống chiếc giường nhỏ trong phòng y tế. Khi đã đặt cô xuống giường, hắn đứng nhìn cô một lát, mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt hốc hác của em gái. Nữ y tá khẽ kéo tấm chăn mỏng đắp lên người cô bé, đôi mắt lộ rõ vẻ quan tâm và xót xa, rồi quay sang nhìn Băng Tử Huyên:

Nữ y tá đứng bên cạnh, quan sát từng động tác và biểu cảm của hắn, rồi nhẹ nhàng cất tiếng hỏi, giọng điềm đạm nhưng chứa đựng sự thăm dò:

"Nữ sinh này… và thầy có mối quan hệ gì không? Tôi thấy thầy quan tâm em ấy nhiều đến thế..."

Băng Tử Huyên hơi khựng lại, ánh mắt có chút suy tư. Hắn đứng lặng trong giây lát như để cân nhắc câu trả lời, rồi đáp, giọng nói cố tỏ ra bình thản:

"Không... chúng tôi không có quan hệ gì đặc biệt cả. Chỉ là… tôi không rõ nữa. Chỉ cảm thấy… cô bé đáng thương quá mà thôi."

Nghe câu trả lời, nữ y tá khẽ nghiêng đầu, đôi mắt chăm chú nhìn hắn. Cô như muốn tìm kiếm thêm điều gì qua vẻ mặt hắn, nhưng Băng Tử Huyên vẫn giữ thái độ bình tĩnh, khiến cô khó mà nhận ra điều gì khác. Cô ngừng lại một chút, rồi mỉm cười nhẹ, ra hiệu cho hắn:

"Vậy thì... thầy ra ngoài một lát nhé, để tôi kiểm tra và chăm sóc cho em ấy. Đừng lo, tôi sẽ làm mọi thứ cần thiết."

Băng Tử Huyên gật đầu, nhấc mắt nhìn cô một lần nữa với ánh mắt chân thành. Trước khi rời đi, hắn dừng lại ở cửa, ngoảnh đầu lại, giọng thấp nhưng mang theo sự tin tưởng gửi gắm:

"Mọi thứ tôi nhờ vào cô. Mong cô chăm sóc thật tốt cho em ấy."

Nữ y tá nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần sau cánh cửa, rồi khẽ nhíu mày, tự mình thì thầm như để xác nhận lại suy nghĩ:

"Rõ ràng là mối quan tâm đối với cô bé này… có gì đó khác thường…"

Cô thở nhẹ, rồi lập tức chuyển ánh mắt về phía nữ sinh đang nằm trên giường, bắt đầu xem xét kỹ lưỡng từng v·ết t·hương và biểu hiện trên gương mặt xanh xao của nữ sinh. Những vết bầm tím, đôi mắt sưng húp và hơi thở yếu ớt của nữ sinh khiến cô không khỏi xót xa. Nữ y tá khẽ thở dài, tự nhủ sẽ dành mọi tâm huyết để chăm sóc thật chu đáo — vì cả trách nhiệm của mình và vì lời gửi gắm của người giáo viên vừa rời khỏi đây.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.