Băng Tử Huyên đứng giữa lớp, ánh mắt thoáng xa xăm, tay cầm quyển sách chốc chốc lại đập nhẹ vào lòng bàn tay còn lại. Trong lòng hắn rối bời. Lời kể của cô giáo Asami cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn: nữ sinh khiếm thị đặc biệt ấy… phải chăng là em gái Hàn Tuyết của hắn? Nhưng hiện giờ, em ấy đã mang một cái tên khác, một thân phận hoàn toàn xa lạ với hắn. Ý nghĩ ấy làm tim hắn nặng trĩu, như thể có một khối đá đè nặng khiến đôi mày không ngừng nhíu lại.
Hắn cứ đi đi lại lại giữa lớp học, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh mà không thực sự tập trung vào gì cả. Những học sinh tò mò nhìn theo từng bước đi của thầy giáo mới, vài ánh mắt lén lút dõi theo với sự hiếu kỳ. Họ cảm nhận được sự ưu tư lộ rõ trên khuôn mặt của thầy, nhưng chẳng ai dám hỏi, chỉ có thể im lặng làm bài hoặc lén trao nhau những ánh nhìn đầy thắc mắc.
Cuối cùng, như thể đã đưa ra một quyết định, Băng Tử Huyên mỉm cười tự nhủ, rồi đập mạnh quyển sách vào tay mình, tiếng động bất ngờ vang lên khiến cả lớp giật mình. Hắn cất giọng dõng dạc:
“Các em, thầy phải ra ngoài một lát. Hãy làm bài yên tĩnh trong lớp cho đến khi thầy quay lại.”
Sau đó, hắn quay sang nhìn lớp trưởng – cô gái có gương mặt thanh tú với mái tóc đen cắt gọn gàng, rồi nhắn nhủ:
“Nishimura-san, nhờ em giữ trật tự trong lớp nhé. Thầy tin tưởng em.”
Băng Tử Huyên mỉm cười hài lòng, gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi lớp, mang theo vẻ mặt đầy quyết tâm. Cánh cửa vừa khép lại, không khí trong lớp ngay lập tức thay đổi. Cả lớp bắt đầu rì rầm bàn tán, như thể một cơn sóng nhỏ dần lớn lên giữa sự phấn khích và hiếu kỳ.
Một nữ sinh tóc ngắn ngồi gần cửa sổ là người mở lời đầu tiên. Cô khẽ quay sang bạn mình, đôi mắt lấp lánh:
“Này, Akane-chan, cậu thấy không? Saito-sensei… trông như học sinh ấy nhỉ? Nếu không mặc bộ vest kia, tớ thề không ai nghĩ thầy là giáo viên đâu!”
Akane, cô bạn có mái tóc buộc đuôi gà ngồi bên cạnh, gật đầu cười tủm tỉm:
“Đúng đó, Miho-chan! Thầy vừa đẹp trai, vừa… trông có gì đó rất khác thường. Hệt như mấy diễn viên nổi tiếng ấy!”
Một cậu bạn ngồi ở bàn sau – Takeshi, kính dày cộp, cất giọng trầm ngâm:
“Ừm, thầy thật sự… rất thú vị. Nhưng mà công nhận cách dạy của thầy cũng hay đấy chứ. Tuy hơi kỳ lạ một chút, nhưng lại dễ hiểu lắm.”
Một cậu nam sinh khác ngồi gần cửa sau, tên Kenji, nhăn mặt lắc đầu:
“Thế dễ hiểu với cậu thôi, Takeshi. Tớ thấy nhiều bài vẫn khó muốn c·hết, có dễ đâu chứ! Mấy công thức gì mà… phức tạp ghê!”
Cô bé Nishimura Sakura, lớp trưởng, ngồi ở hàng đầu nghe các bạn nói vậy cũng nhẹ nhàng lên tiếng:
“Nhưng các cậu có để ý không? Nãy giờ Saito-sensei cứ đi đi lại lại trong lớp, trông thầy lo lắng điều gì ấy…”
Kenji, ngồi cạnh Sakura, gật gù thêm vào:
“Đúng rồi, cậu nói đúng đấy, Sakura-chan! Thầy cứ đi qua đi lại, mặt đăm chiêu, chắc chắn là có chuyện rồi.”
Akane bật cười, thì thầm:
“Biết đâu… Saito-sensei lại đang tương tư ai thì sao nhỉ?”
Cả lớp phá lên cười, ánh mắt đồng tình nhưng vẫn không ngừng dõi về phía cửa lớp nơi mà Băng Tử Huyên vừa bước ra, suy nghĩ về những điều bí ẩn xoay quanh người thầy giáo trẻ tuổi với phong thái khác lạ ấy.
Nhưng rồi Nishimura Sakura ra hiệu nhắc nhở các bạn giữ trật tự:
“Thôi nào, chúng ta cần làm bài theo lời thầy đã dặn, không lại bị mắng bây giờ!”
Cả lớp lại trở về với công việc của mình, nhưng những tiếng thì thầm bàn tán, khen ngợi xen lẫn tò mò về vị giáo viên trẻ tuổi và có phần bí ẩn này vẫn lan tỏa nhẹ nhàng trong không khí.
Băng Tử Huyên bước chầm chậm dọc theo hành lang dài, ánh mắt chăm chú lướt qua từng biển tên lớp học. Theo như lời của cô giáo Asami, lớp của nữ sinh mù kia – có lẽ chính là em gái của hắn – là lớp 3C. Hắn đi từng bước một, cố kiềm chế những cảm xúc dâng trào trong lòng. Sau 15 năm xa cách, hình ảnh của cô em gái ngày xưa vẫn chỉ là một bức ảnh cũ mờ nhạt trong trí nhớ, và giờ đây, hắn sắp gặp lại em mình bằng xương bằng thịt.
Dáng vẻ đạo mạo và gương mặt nghiêm nghị của hắn dường như thu hút sự chú ý của không ít giáo viên và học sinh trên hành lang. Một vài giáo viên thoáng nhìn qua rồi khẽ gật đầu chào, nhưng vì đang trong giờ học, họ nhanh chóng tập trung trở lại vào bài giảng. Một số học sinh thì xì xào với nhau, ánh mắt lấp lánh khi thấy vị giáo viên trẻ đẹp trai mới đến, nhưng cũng bị giáo viên nhắc nhở giữ trật tự.
Băng Tử Huyên tiến đến gần lớp 2C. Đứng ngoài cửa lớp, hắn có thể nghe tiếng giảng bài vang lên, dường như là tiết sinh học, và theo lời cô Asami, thầy giáo đang giảng bài là thầy Yamamoto, một giáo viên trẻ có tính cách rất thân thiện và dễ gần. Hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt thoáng lên sự hồi hộp. Đây chính là khoảnh khắc hắn chờ đợi bấy lâu, khoảnh khắc được nhìn thấy gương mặt của em gái, được xác nhận rằng em gái mình vẫn ổn, vẫn đang sống tốt.
Bên trong lớp, thầy Yamamoto đang đứng trước bảng, miệng giảng giải say sưa về quá trình quang hợp. Nhưng thoáng thấy bóng dáng một người đàn ông cao gầy đứng ngoài cửa lớp, thầy chợt dừng lại, liếc nhìn kỹ rồi nhận ra đó là giáo viên mới mà mình đã nghe kể qua. Với nụ cười niềm nở, thầy Yamamoto lịch sự xin phép cả lớp rồi bước nhanh ra ngoài cửa để chào hỏi.
"À, Saito-sensei phải không?" – Thầy Yamamoto lên tiếng, giọng nói ấm áp và thân thiện.
Băng Tử Huyên gật đầu, mỉm cười đáp lại.
“Vâng, đúng rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền lớp học của thầy.”
Thầy Yamamoto xua tay, tỏ vẻ không phiền hà gì, rồi hỏi một cách tò mò:
“Có chuyện gì tôi có thể giúp anh không, Saito-sensei?”
Băng Tử Huyên khẽ liếc vào bên trong lớp học, cố gắng tìm bóng dáng em gái mà lòng cứ rộn lên từng nhịp. Hắn nở một nụ cười nhẹ nhưng đôi mắt vẫn giữ chút ngập ngừng.
“À… tôi muốn hỏi… lớp này có nữ sinh tên là Haruka Kaname, một học sinh khiếm thị… phải không ạ?”
Băng Tử Huyên chầm chậm nheo mắt lại khi nghe thấy lời ngập ngừng của thầy Yamamoto. Khuôn mặt thầy thoáng hiện vẻ bối rối, rồi thầy ngập ngừng đáp:
“À… đúng vậy, em Kaname thực sự học ở lớp này. Chỉ có điều…” – Thầy ngừng lại, ánh mắt bối rối – “Từ đầu tiết chiều nay, em ấy… không thấy quay trở lại lớp nữa.”
Nghe vậy, sắc mặt Băng Tử Huyên lập tức biến sắc. Hắn nhíu mày, giọng trở nên gay gắt:
“Ý thầy là gì? Cô bé không quay lại từ đầu giờ chiều sao?”
“Phải… em ấy có đến buổi sáng, nhưng từ sau giờ nghỉ trưa… thì không thấy đâu nữa. Tôi nghĩ có lẽ em ấy đã đi đâu đó hoặc về nhà…”
Lời nói vô trách nhiệm của thầy Yamamoto khiến Băng Tử Huyên cảm thấy cơn giận sôi sục. Giọng hắn bất chợt trở nên cộc cằn, điều rất hiếm khi xảy ra:
“Là giáo viên mà lại không biết quản lý học sinh của mình? Để một nữ sinh mù biến mất suốt buổi chiều mà không hề bận tâm đến, cứ như không có gì xảy ra? Anh thậm chí không cất công tìm hiểu hay hỏi han? Sao anh có thể đứng đây mà tiếp tục giảng dạy như thể chẳng có chuyện gì?”
Thầy Yamamoto nghe thấy lời chỉ trích nặng nề, gương mặt đỏ bừng vì bối rối và tức giận, nhưng cố nén lại. Thầy gượng cười, cố tìm cách trấn an:
“Có lẽ em ấy… chỉ đang ở đâu đó quanh trường. Chắc chắn không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu, Saito-sensei…”
Nghe lời giải thích vô trách nhiệm này, Băng Tử Huyên cảm thấy cơn giận dữ không thể kiểm soát được. Hắn đẩy mạnh thầy Yamamoto sang một bên, bước thẳng vào lớp. Cả lớp đột nhiên im bặt, tất cả học sinh đều quay lại nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên và có chút hoảng sợ.
Băng Tử Huyên quét ánh mắt lạnh lùng qua từng học sinh, giọng đầy uy nghiêm và có phần gấp gáp:
“Có ai biết Kaname Haruka đang ở đâu không?”
Toàn bộ học sinh im lặng, ánh mắt bối rối nhìn nhau. Bất chợt, một nữ sinh với dáng vẻ rụt rè từ từ đứng lên, đôi tay run rẩy bấu chặt vào mép bàn. Giọng nói nhỏ nhẹ của cô vang lên:
“Em… em nghĩ có lẽ bạn ấy đang ở… phòng vệ sinh nữ…”
Ngay lập tức, Băng Tử Huyên hiểu được tình hình. Đúng như hắn dự đoán, em gái hắn – người đã chịu sự tổn thương suốt nhiều năm qua – giờ đây lại bị vùi dập trong bóng tối của b·ạo l·ực học đường.
Đôi mắt hắn tối sầm lại, và bàn tay nắm chặt đến mức nổi lên những đường gân. Sát khí tỏa ra từ hắn khiến các học sinh xung quanh không khỏi rùng mình kh·iếp sợ. Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, mắt nhìn thẳng vào nữ sinh đã lên tiếng với vẻ cảm kích.
“Cảm ơn em.”
Nói xong, hắn lập tức quay người, đi nhanh về phía cửa lớp. Nhưng trước khi bước ra, hắn dừng lại, quay lại nhìn thẳng vào thầy Yamamoto. Ánh mắt của hắn sắc lạnh, giọng nói trầm thấp nhưng đầy đe dọa:
“Nếu học sinh ấy có chuyện gì xảy ra, thầy sẽ không tránh khỏi liên quan đâu.”
Vừa dứt lời, Băng Tử Huyên quay đi, sải bước nhanh chóng ra khỏi lớp, để lại thầy Yamamoto đứng đó với vẻ mặt kinh hãi và bối rối, chưa kịp hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra. Cả lớp học chìm trong im lặng, tất cả ánh mắt đều dõi theo bóng lưng hắn, mỗi người đều mang trong lòng một sự hoang mang và sợ hãi về sự việc mà họ vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ.