Mộng Sinh Giới

Chương 82: Tokyo



Chương 81: Tokyo

Sau khi kết thúc bữa ăn sang trọng tại nhà hàng, Kira nhanh chóng dắt Băng Tử Huyên rời khỏi và kéo hắn đi theo con phố sầm uất của Tokyo. Hắn tò mò không biết cô định đưa mình đi đâu giữa đêm đông se lạnh này. Kira nở nụ cười đầy ẩn ý, chỉ nói một câu: "Còn sớm mà, có một nơi nữa tôi chắc chắn là ngài sẽ thích."

Họ len lỏi qua dòng người đông đúc, ánh đèn neon rực rỡ của Tokyo làm cho bầu không khí càng thêm náo nhiệt. Một lúc sau, họ dừng chân trước một tòa nhà cao tầng tráng lệ với tấm bảng lớn phát sáng trên cùng, nổi bật dòng chữ “Infinity Lounge & Entertainment.”

Băng Tử Huyên ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt lộ chút ngạc nhiên. Đây là một trong những khu tổ hợp giải trí cao cấp nhất Tokyo, nổi tiếng với không gian sang trọng và các dịch vụ đa dạng từ quán bar, sòng bạc cho đến sân nhảy.

Kira mỉm cười dẫn hắn đi vào bên trong. Qua cánh cửa lớn được trang trí tinh xảo, không gian nội thất hiện đại với ánh sáng dịu nhẹ khiến Băng Tử Huyên không khỏi ngạc nhiên. Nơi đây khác xa với những chỗ hắn từng đến. Nhân viên cúi đầu chào hai người, và Kira nhanh chóng làm thủ tục vào cửa. Rồi cô nhẹ nhàng thì thầm: “Chúng ta sẽ bắt đầu ở quầy bar, thưởng thức một chút trước đã.”

Họ bước vào khu vực quầy bar với ghế da cao cấp và dãy rượu được bày biện tinh tế, ánh đèn vàng hắt lên bầu không khí ấm cúng nhưng không kém phần sang trọng. Kira chọn một góc bàn cạnh cửa sổ với tầm nhìn rộng xuống phố phường Tokyo lấp lánh ánh đèn. Khi cả hai đã ngồi yên vị, Kira gọi một ly cocktail đặc biệt cho mình, còn Băng Tử Huyên có chút bối rối nhưng vẫn để cô chọn cho một loại thức uống nhẹ nhàng.

Sau khi đồ uống được phục vụ, Kira nhìn ra ngoài cửa sổ rồi cười nhẹ: “Tokyo đêm nay đẹp nhỉ? Tôi nghĩ ngài sẽ thấy hứng thú với không khí ở đây.”

Băng Tử Huyên ngồi nhấm nháp từng ngụm thức uống, ánh mắt dõi ra ngoài, vừa thưởng thức cảnh đêm Tokyo lung linh bên dưới, vừa lắng nghe Kira nói về những nơi nổi bật mà cô muốn dẫn hắn tới trong chuyến đi này.

Khi ly rượu đã gần cạn, Kira đứng dậy, ánh mắt đầy vẻ ranh mãnh: "Tiếp theo, chúng ta sẽ đến sòng bạc ở tầng trên. Thử vận may chút nào?"

Băng Tử Huyên thoáng ngạc nhiên nhưng không thể từ chối sự nhiệt tình của cô. Cả hai bước vào không gian của sòng bạc - nơi ánh đèn chói lòa và tiếng leng keng của máy đ·ánh b·ạc hòa cùng âm nhạc sôi động. Căn phòng rộng lớn, từng bàn chơi đều đông người vây quanh, tiếng nói cười, tiếng xào xạc của những quân bài, âm thanh đầy kích thích làm cho bầu không khí càng trở nên hưng phấn.

Kira nhẹ nhàng ghé sát hắn, nói: "Ngài có muốn thử vận may với vài ván bài không?"

Băng Tử Huyên thoáng nhìn cô, rồi khẽ cười, gật đầu đồng ý. Cả hai bước tới một chiếc bàn poker nơi các con bạc đang chăm chú vào những quân bài trong tay.

Khi Băng Tử Huyên vừa đứng đó quan sát, một người đàn ông trung niên có vẻ như là một tay chơi lâu năm nhìn thấy hắn đứng gần, bèn giơ tay mời hắn vào thế chỗ của một người vừa đứng dậy vì thua sạch tiền. Băng Tử Huyên quay sang Kira, hơi ngần ngại vì không hiểu rõ ngôn ngữ, bèn thì thầm:

“Tôi không hiểu tiếng Nhật, bảo họ mời cô chơi thay tôi đi. Để tôi chỉ cô cách chơi.”

Kira thoáng bối rối, nhưng rồi cô cũng chấp nhận lời đề nghị của hắn, biết rằng Băng Tử Huyên chắc chắn có một chiến lược riêng. Cô dịch lại với người đàn ông vừa mời, rồi ngồi xuống ghế, gật đầu đồng ý tham gia trong ánh mắt kinh ngạc và tò mò của mọi người.



Người chia bài bắt đầu xáo và chia những lá đầu tiên, tất cả mọi người đều căng thẳng chờ đợi từng lượt đánh. Những quân bài đầu tiên được phát xuống, Kira nhìn lướt qua bài của mình, rồi kín đáo giơ chúng lên cho Băng Tử Huyên xem: một lá 9 bích và 8 cơ.

“Giữ bài, đừng tố gì cả,” Băng Tử Huyên nói nhỏ.

Cô làm theo lời hắn, chỉ khẽ nhếch môi mà không biểu lộ cảm xúc gì. Những người chơi khác bắt đầu tố tiền, một vài tên nhếch mép cười như thể đánh giá Kira và Băng Tử Huyên là lính mới.

“5000 yên!” một gã ngồi đối diện cười lớn, đẩy tiền vào giữa bàn.

Nhưng Kira chỉ lặng lẽ theo tiền, đúng như lời Băng Tử Huyên chỉ dẫn. Những người chơi khác có vẻ bất ngờ vì cách chơi bình tĩnh của cô, nhưng không ai nói gì, chỉ tiếp tục theo cược.

Đến lượt tiếp theo, người chia bài đưa ra lá bài chung thứ ba: một lá 9 rô. Như vậy Kira có hai lá 9 trong tay. Băng Tử Huyên quan sát, vẻ mặt vẫn điềm nhiên.

“Rút thêm một lá nữa,” hắn nhẹ giọng bảo. Kira làm theo, lặng lẽ rút bài và đưa lên cho hắn xem. Đó là một lá 8 bích – nghĩa là Kira giờ đã có hai đôi, hai 9 và hai 8.

“Cứ tăng thêm một chút thôi, khoảng 10,000 yên,” Băng Tử Huyên chỉ đạo.

Kira ngồi xuống và bình tĩnh đẩy số tiền vào giữa bàn. Đối thủ có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn theo, nghĩ rằng Kira không thể nào có một bộ bài mạnh. Gã bên phải cô nheo mắt lại, rồi hất cằm về phía Băng Tử Huyên, dường như nhận ra rằng chính hắn đang chỉ đạo mọi động thái của Kira.

Một gã khác cười nhạt, khẽ nói với đồng bọn: “Cô ta không phải người chơi, chắc chắn là hắn ta mới là kẻ đứng sau mọi nước đi.” Đám người cười nhếch mép, nhưng vẫn cố giữ thái độ bình tĩnh, không để lộ gì nhiều.

Băng Tử Huyên không mấy để ý đến lời bàn tán xung quanh, tiếp tục ra dấu bảo Kira đừng tố quá mạnh tay. Hắn để mọi người cảm thấy đủ tự tin và tiếp tục theo cược, càng lúc càng làm tăng số tiền trên bàn.

Khi lá bài chung cuối cùng được lật lên – một lá 8 rô, Kira đã có một bộ *Full House* – ba lá 8 và hai lá 9. Một ván bài cực mạnh.

Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, nhìn Kira và nói với vẻ chắc nịch: “Tố tất tay đi.”



Kira nghe vậy hơi sững sờ, nhưng cũng làm theo, đặt toàn bộ số tiền cược của mình vào giữa bàn. Tiếng xì xào vang lên từ các đối thủ, ánh mắt họ lộ vẻ sửng sốt lẫn dè chừng.

“Cô gái này chơi liều thật!” một gã đàn ông bên cạnh thì thầm, ánh mắt đăm chiêu nhìn chằm chằm vào Kira.

“2 triệu yên đấy!” một người khác thốt lên, giọng không che giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

Nhưng Kira vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh, không chút dao động. Cô nhìn qua Băng Tử Huyên, người đứng phía sau với vẻ tự tin khiến những người khác càng thêm ngờ vực. Đám đối thủ xung quanh thì thầm bàn tán với nhau, nhận ra rằng cô chỉ đang làm theo sự chỉ dẫn của hắn, và cũng hiểu rằng hắn có khả năng cao là một tay chơi bài lão luyện, một kẻ đầy chiến lược.

Cuối cùng, sau một hồi đắn đo, tất cả bọn họ đều quyết định theo cược, đẩy số tiền lên một con số khổng lồ.

Người chia bài bắt đầu mở lá bài của từng người. Ánh mắt tất cả đều đổ dồn về phía Kira khi cô lật bộ bài của mình lên – một Full House hoàn hảo. Một làn sóng bất ngờ và im lặng bao trùm lên bàn chơi, vài người không thể giấu nổi vẻ mặt kinh ngạc, một vài người thậm chí còn khẽ lắc đầu, thầm thì vì số tiền khổng lồ vừa mất đi.

Gã đàn ông trung niên ngồi đối diện cắn răng, nhìn chằm chằm vào bộ bài trên tay Kira, không tin nổi vào sự thất bại của mình.

Ván bài kết thúc, Băng Tử Huyên nhìn Kira, nét mặt có phần trầm tư và bình thản. Hắn khẽ nói, “Chơi như này là đủ rồi.”

Kira xoay người lại, ánh mắt lấp lánh như muốn tìm hiểu sâu hơn về con người bên cạnh. Cô không giấu nổi sự ngạc nhiên và thán phục: “Thật sự không ngờ ngài lại chơi giỏi như vậy. Tôi cứ nghĩ mình đã gặp những tay chơi cừ khôi, nhưng hôm nay đúng là mở mang tầm mắt.”

Băng Tử Huyên chỉ nhún vai, nở nụ cười nhẹ nhõm. “Chỉ là chút vặt vãnh thôi, không đáng nhắc đến.” Rồi hắn thêm một câu đầy ẩn ý, giọng nói nhỏ và trầm, như một lời tự vấn hơn là lời đáp: “Những trò may rủi này vẫn là thứ g·iết c·hết nhiều người.”

Kira nhìn hắn, thoáng chút suy tư, rồi cũng không hỏi thêm gì. Cô chỉ gật đầu tán thành, nét mặt thoáng chút ngưỡng mộ xen lẫn sự ngưỡng vọng.

Họ đứng lên rời khỏi bàn, Băng Tử Huyên vẫn giữ phong thái lạnh lùng, còn Kira bước đi với sự tự tin vốn có. Cả hai tiến đến khu vực đổi tiền, và ngay khi nhân viên lễ tân nhận thấy số tiền thắng lớn của họ, không ít ánh mắt hiếu kỳ từ người xung quanh hướng về. Kira vẫn bình tĩnh nhận tiền, đôi mắt sắc sảo quan sát mọi người xung quanh như thể muốn dò xét, còn Băng Tử Huyên thì chỉ nhìn lướt qua đám đông, không mấy bận tâm đến ánh mắt của những kẻ tò mò.

Khi đã hoàn tất, họ bước ra ngoài, để lại đằng sau cả không gian huyên náo và căng thẳng của sòng bài. Không khí ngoài trời se lạnh của Tokyo về đêm khiến Băng Tử Huyên cảm thấy sảng khoái đôi chút, nhưng hắn không thể phủ nhận sự mệt mỏi đã len lỏi vào từng thớ cơ thể. Chưa kịp để cô hỏi, hắn khẽ nói:

“Tôi mệt rồi!.”

Kira gật đầu, trên môi là một nụ cười nhẹ nhàng, có chút ấm áp hơn thường lệ. “Được rồi, để tôi đưa ngài về khách sạn. Dù sao cũng là một ngày dài.”



Cả hai bước đi dọc con phố tấp nập của Tokyo, ánh đèn neon rực rỡ phản chiếu trên mặt đường ẩm ướt, hòa quyện với tiếng cười nói xa gần của đám đông qua lại.

Khi chiếc đỗ bên đường, Kira nhẹ nhàng mở cửa, mời Băng Tử Huyên lên trước rồi mới khép cửa lại. Cả hai chìm trong im lặng, xe lăn bánh đưa họ rời khỏi những ồn ào của phố xá Tokyo, tiến về khách sạn trong ánh đèn đường xa dần lùi lại phía sau.

Xe lăn bánh chậm rãi xuyên qua những con đường Tokyo phủ kín ánh đèn vàng dịu dàng của mùa đông. Băng Tử Huyên ngả đầu lên ghế, đôi mắt có phần lộ rõ vẻ mệt mỏi sau một ngày dài. Khi xe dừng lại trước khách sạn năm sao sang trọng, Kira nhanh chóng mở cửa xe, khẽ mời hắn bước xuống rồi cô bước theo sau.

Khách sạn sáng rực trong ánh đèn lấp lánh từ những cây thông Noel khổng lồ và các trang trí cầu kỳ của mùa Giáng sinh sắp đến. Từng tốp du khách vui vẻ chụp hình cùng nhau, tiếng cười nói râm ran xen lẫn những bản nhạc lễ hội vang lên, làm không gian vừa ấm cúng vừa náo nhiệt.

Băng Tử Huyên và Kira tiến vào sảnh, nơi lễ tân đã chuẩn bị sẵn chìa khóa. Sau khi nhận chìa khóa từ nhân viên, hắn chợt nhận thấy chỉ có một chiếc duy nhất. Khẽ nhíu mày, hắn quay sang hỏi Kira: “Cô chỉ đặt một phòng thôi sao?”

Kira hơi ngập ngừng, ánh mắt thoáng chút lúng túng. Cô đáp: “Phải… vì mùa đông ở Nhật có nhiều sự kiện lễ hội, khách du lịch đến đông quá nên các phòng đều kín chỗ. May mà tôi đã đặt được một phòng lớn, không thì chắc bây giờ chúng ta phải tìm chỗ khác rồi. Ngài yên tâm, phòng rất rộng mà.”

Dù còn chút nghi hoặc, Băng Tử Huyên cũng không nói thêm gì. Hắn cùng Kira đi vào thang máy. Thang máy nhẹ nhàng di chuyển lên tầng cao, cả hai đứng bên nhau trong không gian im ắng, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ loa. Kira thỉnh thoảng quay sang, như muốn nói điều gì nhưng lại thôi, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý.

Khi cửa thang máy mở ra, họ bước vào hành lang trải thảm đỏ sang trọng, hướng đến căn phòng đã đặt trước. Kira tra chìa khóa, mở cửa bước vào. Ánh đèn dịu dàng bật sáng, chiếu rọi không gian rộng rãi của phòng, với nội thất tinh tế, những bức tranh nghệ thuật treo trên tường và một khung cửa sổ lớn nhìn ra toàn cảnh thành phố. Tuy nhiên, điều đầu tiên Băng Tử Huyên chú ý lại là chiếc giường đôi lớn đặt chính giữa phòng.

Hắn quay sang nhìn Kira, một chút khó hiểu hiện lên trong ánh mắt. Kira ngượng ngùng quay mặt đi, có chút ái ngại, nhưng cố tỏ ra bình thản. Cô nói với vẻ hơi thách thức: “Ngài là đàn ông, có gì phải lo lắng chứ? Tôi là phụ nữ còn không thấy sợ.”

Băng Tử Huyên cười nhạt, đáp lại một cách trêu chọc: “Cô đâu phải phụ nữ bình thường.” Ánh mắt hắn nhìn cô đầy ngụ ý, như nhắc nhở về những gì cô từng thể hiện – lạnh lùng, sắc bén và mạnh mẽ hơn rất nhiều so với vẻ ngoài xinh đẹp dịu dàng kia.

Kira chỉ nhún vai cười khẽ, ánh mắt tinh nghịch. “Thôi được rồi, vậy ngài có thể chọn giường bên trong, tôi sẽ nằm giường phía ngoài.”

Sau khi thỏa thuận xong, Kira hứa: “Sáng mai tôi sẽ dẫn ngài đến gặp Hàn Tuyết, yên tâm đi.”

Băng Tử Huyên chỉ gật đầu, nói ngắn gọn: “Cảm ơn cô.”

Kira khẽ mỉm cười, rồi cô nhìn hắn, bảo: “Ngài cứ nghỉ ngơi trước đi nếu thấy mệt. Tôi sẽ đi tắm. Chắc sau một ngày dài anh cũng cần thư giãn.” Cô cầm lấy túi đồ, rút ra bộ quần áo ngủ mềm mại rồi bước vào phòng tắm.

Tiếng nước rì rào từ phòng tắm vọng ra, tạo nên một không gian yên bình và thư giãn. Băng Tử Huyên đặt chiếc laptop lên bàn, khởi động máy và bắt đầu kiểm tra một vài tài liệu công việc. Hắn chăm chú vào màn hình, bàn tay lướt nhẹ trên bàn phím, những con số và dữ liệu hiện lên trước mắt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.