Mộng Sinh Giới

Chương 81: Trung Tâm thành phố



Chương 80: Trung Tâm thành phố

Chiếc xe sang trọng lướt êm ái trên con đường cao tốc, hướng về trung tâm Tokyo rực rỡ ánh đèn. Băng Tử Huyên ngồi bên cạnh Kira, lặng ngắm khung cảnh bên ngoài qua lớp kính trong suốt. Trên đường đi, Tokyo hiện lên với một vẻ đẹp hiện đại và sôi động chưa từng thấy. Những tòa nhà chọc trời với các biển hiệu sáng rực, các dòng xe cộ nối đuôi nhau trật tự, những cửa hàng xa hoa và các trung tâm thương mại lớn không ngừng tỏa sáng dưới ánh đèn neon. Thành phố như một bức tranh đa sắc, từng chút một khắc sâu vào trí nhớ hắn, khiến hắn không khỏi ngạc nhiên và thích thú.

Kira giữ tay lái chắc chắn, vẻ mặt thoải mái và tự tin. Cô quay sang nhìn hắn, miệng nở một nụ cười bí ẩn: "Tokyo thật thú vị, đúng không? Đây là nơi nhịp sống không bao giờ dừng lại. Những tòa nhà kia là trung tâm tài chính lớn, nơi mà không ít các tập đoàn nổi tiếng thế giới đặt trụ sở. Còn kia," cô chỉ tay về một khu vực nổi bật với các ánh đèn màu sắc rực rỡ, "là phố Shibuya, nơi giao lộ bận rộn nhất thế giới."

Nghe Kira mạch lạc giới thiệu từng nơi một, từng chi tiết về thành phố, Băng Tử Huyên không khỏi ngạc nhiên. Hắn lặng người nhìn cô, thầm nghĩ: “Cô ta rõ ràng đã đến đây không ít lần, hiểu biết từng ngóc ngách như vậy... Và cả chiếc xe này nữa, chắc chắn Kira không chỉ là khách du lịch bình thường.”

Dù vậy, Băng Tử Huyên vẫn im lặng lắng nghe, cảm nhận từng lời Kira nói và ngắm nhìn sự hào nhoáng của Tokyo. Thành phố này thực sự mang đến cảm giác hoàn toàn khác biệt, hiện đại và phát triển bậc nhất. Hắn nghĩ đến những năm tháng ở quê nhà, nơi mọi thứ yên bình và có phần lặng lẽ hơn rất nhiều. Được chứng kiến những điều này quả thực là một trải nghiệm đặc biệt, khiến hắn không khỏi trầm trồ và mở mang tầm mắt.

Kira thoáng thấy ánh mắt ngỡ ngàng của hắn liền bật cười nhẹ, đoạn quay sang nói tiếp, đôi mắt ánh lên một chút tinh nghịch: "Ân nhân, lần này đến Nhật Bản, tôi sẽ dẫn ngài đến một nơi mà tôi tin rằng ngài sẽ rất vui."

Nghe vậy, Băng Tử Huyên khẽ nhướn mày, cảm thấy tò mò về nơi mà cô nhắc đến. Trước khi hắn kịp hỏi thêm, Kira đã phóng xe tăng tốc, đẩy lưng họ vào ghế khi chiếc xe lao v·út trên đường. Cô điều khiển xe một cách thuần thục, né qua những dòng xe cộ đông đúc và những khúc cua phức tạp, tựa như con thoi thoăn thoắt lướt đi giữa Tokyo sầm uất.

Tokyo lúc 7 giờ tối vào mùa đông, không khí dường như lạnh hơn hẳn so với quê nhà của Băng Tử Huyên. Gió lạnh thổi qua, mang theo cái rét ngọt của trời đông, hòa lẫn với hương khói thức ăn từ những quán ăn ven đường, mùi hoa quả từ các sạp hàng và ánh đèn neon rực rỡ phủ đầy các tòa nhà. Thành phố giờ tan tầm, dòng người đông đúc như nước chảy, nối dài khắp các con phố.



Sau khi tìm được chỗ đỗ xe, Kira dẫn Băng Tử Huyên đi qua con phố sầm uất nhất Tokyo, nơi được mệnh danh là thiên đường ăn chơi. Dòng người đông đúc đến ngột ngạt, ai nấy đều hối hả bước đi, lấp kín từng con đường. Hắn nhìn quanh, đôi mắt không giấu được chút bỡ ngỡ khi thấy những con người mặc âu phục chỉn chu, cùng dáng vẻ gấp gáp tan ca của dân văn phòng. Quả thực, hắn chưa từng thấy một khung cảnh nào đông đúc và sống động đến thế.

Kira mỉm cười khi thấy vẻ mặt hơi ngỡ ngàng của hắn. Cô bước sát bên hắn, giọng điệu thoải mái: “Ân nhân, ngài đi cả buổi chắc cũng đói rồi. Tôi muốn dẫn ngài đến một nhà hàng mà mỗi lần ghé Tokyo tôi đều không quên ghé qua.”

Băng Tử Huyên nghe cô nói mới chợt nhận ra là bụng mình đang réo lên vì đói. Hắn gật đầu, ánh mắt lơ đãng ngắm nhìn xung quanh, vẫn chưa quen với nhịp sống hối hả nơi đây. Nhưng ngay khi hắn vừa định bước theo Kira, một âm thanh khẽ vang lên trong túi áo của hắn. Chiếc chuông đồng nhỏ mang theo bên người đột ngột rung lên một nhịp, tạo ra âm thanh thanh nhẹ, nhưng đủ để làm hắn hơi khựng lại.

Hắn không mấy để tâm, chỉ nghĩ rằng có lẽ tiếng chuông do di chuyển mà rung. Nhưng trái lại, Kira lại lập tức chú ý. Đôi mắt cô sắc bén, lia nhanh về phía dòng người và lập tức dừng lại ở một người đàn ông đang lướt qua giữa đám đông. Người đó ăn mặc kín mít, chiếc áo khoác đen phủ kín từ cổ đến chân, khiến khuôn mặt cũng bị giấu sau chiếc mũ lụp xụp và khăn quàng dày cộp. Dáng đi nhanh nhẹn và không chút lộ liễu, nhưng đôi mắt của Kira dường như đã nhận ra điều gì đó bất thường.

Băng Tử Huyên thấy cô dừng lại, sắc mặt trở nên trầm ngâm, hắn liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Kira quay lại, nở một nụ cười nhẹ đầy bình thản, như thể cố che giấu điều vừa thấy: “Không có gì đâu, chỉ là... người đàn ông đó... tử khí vây quanh đậm đến đáng ngờ.” Đôi mắt của cô ánh lên chút suy tư, nhưng lại như cố ý không nói ra thêm. Đoạn, cô nhìn hắn, giọng thoải mái hơn, “Thôi, bỏ qua đi. Đây là Tokyo mà, nơi nào mà chẳng có những điều lạ lùng.”

Cô kéo hắn đi tiếp, như muốn lảng tránh điều vừa phát hiện. Họ tiếp tục bước vào dòng người, hướng về phía nhà hàng mà cô đã nhắc đến. Băng Tử Huyên thoáng băn khoăn, nhưng khi nhìn Kira vẫn giữ vẻ tự tin, hắn cũng quyết định bỏ qua, không hỏi thêm.



Kira dẫn Băng Tử Huyên đến một nhà hàng nổi tiếng của Tokyo, nơi được đánh giá là một trong những nhà hàng năm sao xa hoa nhất thành phố - **“Shinjuku Kaiseki”**. Bên ngoài, nhà hàng tỏa sáng dưới ánh đèn vàng ấm áp, như một viên ngọc nổi bật giữa lòng thành phố đông đúc. Trước cửa, hai nhân viên mặc kimono truyền thống màu xanh đậm, cúi đầu chào khách một cách trang trọng, tạo nên một vẻ đẹp hài hòa giữa truyền thống và hiện đại.

Khi bước vào, khung cảnh trong nhà hàng thực sự cho thấy sự sang trọng bậc nhất. Không gian rộng lớn với trần cao, được trang trí bằng những bức tranh thủy mặc Nhật Bản đầy nghệ thuật và các chậu bonsai nhỏ, khiến không khí càng thêm thanh lịch. Bàn ghế được bày biện tinh tế, khoảng cách giữa các bàn đủ rộng để tạo sự riêng tư cho thực khách. Ánh đèn dịu nhẹ cùng tiếng nhạc koto truyền thống vọng khẽ trong không gian, tạo nên một bầu không khí vừa sang trọng vừa ấm cúng.

Những người khách bên trong nhà hàng đều ăn mặc sang trọng, đa số là các doanh nhân hoặc khách du lịch cao cấp. Tiếng nói chuyện khe khẽ, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười nhã nhặn, tất cả hòa quyện với nhau mà không hề phá vỡ không gian yên tĩnh của nơi này. Những nhân viên phục vụ đi lại khắp nơi, phong thái chuyên nghiệp, nhẹ nhàng cúi đầu chào khi có khách mới bước vào.

Kira kéo nhẹ tay Băng Tử Huyên vào trong. Vì đã đặt bàn từ trước, cô chỉ cần nói một câu với nhân viên tiếp tân là họ lập tức nhận ra và cúi đầu hướng dẫn bọn họ đến bàn. Băng Tử Huyên nhìn xung quanh, choáng ngợp trước khung cảnh xa hoa. Đây là lần đầu tiên hắn đặt chân vào một nơi trang trọng đến vậy, khiến hắn không khỏi có chút e dè. Cảm nhận ánh mắt một vài người xung quanh thoáng nhìn hắn, Băng Tử Huyên hơi lúng túng, bước đi có chút vụng về trong khi theo chân Kira.

Trái lại, Kira dường như đã rất quen thuộc với khung cảnh này. Cô tự tin bước đi, thái độ bình thản như thể đây là nơi cô thường xuyên ghé đến. Bọn họ được đưa đến một chiếc bàn gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra khu phố đèn hoa rực rỡ bên ngoài. Kira ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt túi sang một bên, rồi mỉm cười nhìn Băng Tử Huyên.

Sau khi ổn định chỗ ngồi, cô bắt đầu giới thiệu cho hắn những món ăn đặc sắc của nhà hàng. “Nơi này nổi tiếng với món Kaiseki - một loại bữa ăn truyền thống Nhật Bản gồm nhiều món ăn nhỏ. Thực đơn mỗi ngày đều được lựa chọn từ những nguyên liệu tươi nhất của mùa. Và cả món Wagyu nướng cũng là điểm nhấn nữa, chất lượng thịt mềm mượt như tan chảy trong miệng, chắc chắn ngài sẽ không thể nào quên được,” Kira nói, giọng đầy thích thú và hiểu biết.

Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn không khỏi kinh ngạc nhìn quanh nhà hàng. Tuy có chút không quen, nhưng hắn cũng cố gắng thả lỏng, không muốn để lộ sự bỡ ngỡ của mình. Bên ngoài cửa sổ, thành phố Tokyo về đêm lung linh dưới ánh đèn, hòa cùng không khí xa hoa bên trong nhà hàng, tạo nên một sự tương phản thú vị.



Thấy hắn bắt đầu thư giãn hơn, Kira mỉm cười nói thêm: “Ngài cứ tự nhiên, không cần gò bó đâu. Đây là nơi dành cho những người yêu thích sự tĩnh lặng và tinh tế.”

Vừa nghe cô nói, Băng Tử Huyên dần thả lỏng, cảm thấy dễ chịu hơn khi đắm chìm vào không gian độc đáo của Shinjuku Kaiseki.

Ngay khi Băng Tử Huyên và Kira đã ổn định chỗ ngồi, một đoàn nhân viên phục vụ mặc kimono thanh lịch bước tới, dẫn đầu là một nữ trưởng chỉ đạo. Cô ấy có phong thái điềm đạm, dáng đứng uyển chuyển, trong bộ kimono màu xanh nhạt được thắt obi (dải lưng) bằng lụa đỏ nổi bật. Dưới sự hướng dẫn của nữ trưởng, các món ăn được dọn ra lần lượt trên chiếc bàn gỗ trơn láng, xếp thành từng đĩa nhỏ xinh xắn.

Mỗi món ăn đều như một tác phẩm nghệ thuật, được bày trí với màu sắc tinh tế, từ đĩa sashimi tươi rói với lớp cá mềm mại, sáng bóng đến chén súp miso b·ốc k·hói thơm lừng. Khi bàn ăn đã đầy những món đặc trưng của nhà hàng, nữ trưởng phục vụ cúi đầu thật sâu cùng với đội của mình, nở nụ cười nhẹ và chúc họ dùng bữa ngon miệng bằng tiếng Nhật, “いただきます!”

Băng Tử Huyên nhìn thấy cử chỉ ấy, không khỏi có chút ngượng ngùng nhưng vẫn lễ phép đáp lại: “ありがとう。” (Arigatou - Cảm ơn). Câu nói của hắn dù không hoàn hảo nhưng lại vô cùng chân thành, khiến nữ trưởng phục vụ bật cười tủm tỉm, ánh mắt đầy thiện cảm. Cô nhẹ nhàng khen hắn bằng tiếng Nhật: “お上手ですね!” (Ojōzu desu ne - Ngài nói tiếng Nhật giỏi quá!). Kira lúc này cũng mỉm cười, dịch lại lời khen ngợi cho hắn nghe.

Băng Tử Huyên hiểu ý, ngượng ngùng cười đáp lại một câu ngắn. Thấy vậy, nữ phục vụ cúi đầu thêm lần nữa rồi nhẹ nhàng rời đi, để lại lời nhắn nếu có bất kỳ yêu cầu gì, họ chỉ cần gọi cô ấy.

Khi người phục vụ đã đi khuất, Kira quay sang nhìn Băng Tử Huyên, gương mặt hắn vẫn có chút ngập ngừng, bẽn lẽn khi lần đầu trải nghiệm một không gian ẩm thực tinh tế thế này. Cô dịu dàng nói, “Đừng ngại gì cả, ngài cứ từ từ thưởng thức thôi. Món ăn ở đây rất ngon, đặc biệt là cách trình bày món ăn khiến người ta không nỡ chạm vào.”

Kira bắt đầu giới thiệu cho hắn từng món. “Đây là **sashimi** cá ngừ và cá hồi, khi ăn thì nên chấm với một chút xì dầu và wasabi nhé, vừa đủ để làm dậy hương vị tươi ngon của cá.” Cô dùng đũa một cách điêu luyện, nhúng nhẹ miếng cá vào nước chấm rồi đưa lên miệng, thao tác chậm rãi và đầy duyên dáng. Băng Tử Huyên chăm chú quan sát, bắt chước cử động của cô. Mặc dù chưa có nhiều kinh nghiệm với ẩm thực Nhật, nhưng cách học của hắn rất nhanh và tự nhiên, các thao tác dùng đũa và cách chấm dần dần trở nên thành thục.

Kira nhìn hắn với ánh mắt hài lòng, cô khẽ cười nhẹ, tiếp tục giới thiệu, “Còn đây là tempura, món hải sản và rau củ chiên giòn. Khi ăn, ngài hãy chấm vào loại nước sốt này để có vị ngon nhất.” Băng Tử Huyên làm theo, nhúng miếng tempura giòn tan vào chén nước sốt, rồi nếm thử. Hương vị bùng nổ trên đầu lưỡi, giòn tan và đậm đà khiến hắn không khỏi bất ngờ. Cảm giác ngại ngùng ban đầu dần tan biến, thay vào đó là sự háo hức thưởng thức từng món ăn được Kira hướng dẫn.

Trong lúc dùng bữa, Kira tiếp tục cười dịu dàng, ánh mắt ánh lên sự thích thú khi thấy hắn đang dần hòa mình vào không gian này.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.