Mộng Sinh Giới

Chương 76: Bảng xếp hạng



Chương 75: Bảng xếp hạng

Hai ngày sau, sân trường chật kín học sinh, ai nấy đều hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc công bố bảng điểm xếp hạng. Không khí rộn ràng nhưng ngột ngạt, cả học sinh lớp thường lẫn lớp chọn đều chen chúc, nhốn nháo dưới ánh nắng ban mai, đôi mắt không ngừng dõi về phía bảng thông báo. Đó là giây phút cả trường mong đợi – bảng thành tích của mười người xuất sắc nhất sẽ được tiết lộ, mang theo niềm tự hào cho cá nhân họ.

Với các học sinh lớp chọn, đặc biệt là những người năm cuối, bảng xếp hạng không chỉ là cuộc đua danh hiệu, mà còn là lời hứa hẹn cho tương lai. Đứng trong top 10 nghĩa là nắm chắc tấm vé vào những trường đại học danh giá mà không cần thi đầu vào. Được ghi danh trong bảng thành tích học sinh ưu tú của trường đồng nghĩa với việc tên tuổi họ sẽ còn được nhắc đến cho thế hệ sau, ảnh của họ được treo trên bảng vinh danh cạnh những cựu học sinh xuất sắc khác – một vinh dự không phải ai cũng có thể đạt được.

Băng Tử Huyên đến từ sớm, trong lòng vừa hồi hộp vừa phấn khích. Hắn biết, nếu lọt vào danh sách top 10, đó không chỉ là vinh dự cá nhân mà còn là niềm tự hào cho mẹ hắn, người đã luôn vất vả để hắn có cơ hội học tập tốt nhất. Hơn nữa, một vị trí trong danh sách cũng có nghĩa là hắn có thể nhẹ nhõm về kỳ thi đại học sắp tới, không cần lo lắng cho hành trình tuyển sinh nữa. Tâm trạng hắn vừa mong ngóng vừa khẩn trương, nên lần này, hắn cũng đứng vào đám đông chen chúc để đón chờ thời khắc quan trọng.

Băng Tử Huyên tự trấn tĩnh, giữ cho mình bình tĩnh giữa đám đông nhốn nháo, nhưng bên trong lòng vẫn không giấu được chút căng thẳng. Hắn nín thở, thầm hy vọng một vị trí trong danh sách – một vị trí để mẹ hắn tự hào.

Dưới ánh nắng rực rỡ buổi sáng, hai nữ sinh được giao nhiệm vụ vén tấm màn che bảng thành tích của mười người xuất sắc nhất đang hồi hộp đứng trước đám đông. Họ thoáng nhìn nhau, vẻ mặt căng thẳng, một người nuốt nước bọt, người còn lại thì khẽ hít sâu để bình tĩnh lại. Trong giây phút đó, dường như cả sân trường cũng nín lặng theo, mọi ánh mắt đổ dồn vào hai nữ sinh đang từ từ nắm lấy tấm màn nhung đỏ, chuẩn bị kéo ra để phơi bày những cái tên sẽ đi vào lịch sử của trường năm nay.

Sân trường đông nghịt, từng dòng người chen chúc hướng mắt lên tấm bảng thành tích vẫn còn phủ dưới lớp màn nhung đỏ. Không khí nghẹt thở, hồi hộp đến nỗi nhiều người dường như nín thở, chỉ chờ khoảnh khắc công bố thứ hạng mười học sinh xuất sắc nhất – những gương mặt sẽ được lưu danh trên bảng thành tích của trường, được vinh danh trong hàng ngũ ưu tú nhất. Trên tầng cao, Nhược Thanh Thanh và Lam Nhi đứng lặng nhìn xuống đám đông bên dưới, lòng cả hai vừa bình thản vừa xen chút mong chờ. Nhược Thanh Thanh đã tự tin về ngôi đầu từ lâu, còn Lam Nhi thì nuối tiếc vì biết chắc mình không giữ nổi vị trí thứ hai, bởi ngay trong lòng cô cũng bất ngờ khi nghe tên người đã bất ngờ giành lấy vị trí đó.

Cuối cùng, tấm màn nhung chầm chậm được kéo ra, lộ rõ những cái tên nổi bật nhất. Cả sân trường bùng nổ tiếng reo hò xen lẫn tiếng thở dài tiếc nuối, từng cái tên lần lượt xuất hiện như lật mở từng tầng cảm xúc.

Vị trí đầu tiên, như dự đoán, chính là Nhược Thanh Thanh. Dưới ánh mắt hâm mộ của hàng trăm người bên dưới, cô mỉm cười thanh thản, một nụ cười vừa khiêm tốn lại đầy kiêu hãnh. Những ánh mắt từ dưới sân trường hướng lên nhìn Nhược Thanh Thanh với sự ngưỡng mộ xen lẫn kính nể, tiếng bàn tán khắp nơi: “Quả nhiên là Nhược Thanh Thanh… đúng thật là không hổ danh!” Mọi người đều công nhận cô xứng đáng, một ngôi sao sáng chói không gì thay thế được.

Ở vị trí thứ hai, cái tên bất ngờ khiến cả sân trường xôn xao – người vừa mới từ hạng 21 nhảy vọt lên, chiếm lĩnh vị trí này. Ánh mắt đám đông bàng hoàng, ngạc nhiên đến mức dường như không ai tin vào mắt mình. Lam Nhi đứng trên tầng, nhìn cái tên hiện lên ở vị trí thứ hai, lòng không khỏi dâng lên chút tiếc nuối. Cô vốn đã giữ chặt niềm hy vọng cho vị trí ấy, nhưng giờ đây đành chấp nhận rằng mình không thể bì được với kẻ đã bất ngờ vượt mặt. Đôi mắt cô thoáng buồn, nhưng rồi cũng nhoẻn miệng cười nhẹ nhàng, tự nhủ với lòng rằng lần sau nhất định sẽ cố gắng hơn.

Vị trí thứ ba gọi tên Lam Nhi. Dù không giành được ngôi nhì như kỳ vọng, cô vẫn nhận được tràng vỗ tay lớn từ đám đông, ánh mắt ngưỡng mộ dõi theo khi cô nhẹ nhàng gật đầu đáp lại, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và thần thái tự tin. “Lam Nhi cũng không kém đâu!” một học sinh thì thầm. Mọi người xôn xao bình luận, nể phục sự kiên trì của cô và tin rằng cô xứng đáng với vị trí trong top ba.

Vị trí thứ tư hiện lên cái tên khiến cả sân trường ngỡ ngàng – Băng Tử Huyên. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía hắn, chàng trai đã bất ngờ vươn lên từ một người tưởng chừng vô danh để đứng vào top đầu. Đôi mắt Băng Tử Huyên ánh lên chút tự hào lẫn ngạc nhiên, khoé miệng nhếch nhẹ một nụ cười, như hài lòng với chính mình. Hắn không cần giải thích điều gì, cũng không cần nhận lời khen ngợi từ ai, chỉ đứng đó bình thản giữa đám đông. “Băng Tử Huyên đúng là ngựa ô rồi!” Một ai đó thì thầm, tiếng xôn xao bàn tán vang lên khắp nơi, những lời trầm trồ không ngớt. Cậu học sinh "ngựa ô" này đã chứng minh khả năng, khiến cho tất cả phải ngả mũ.

Vị trí thứ năm thuộc về Diệu Minh, người vốn nổi danh với sự sắc sảo, nhanh nhạy trong việc giải quyết các bài toán hóc búa. Dù không đứng đầu bảng, Diệu Minh vẫn nhận được những cái nhìn khâm phục từ bạn bè, vì cô luôn giữ vững phong độ của mình. Đôi mắt cô sáng rực khi thấy cái tên mình hiện lên, tự hào nhưng vẫn mang vẻ trầm tĩnh, sâu sắc. “Lúc nào Diệu Minh cũng xuất sắc như vậy!” Đám đông lại bàn tán, công nhận tài năng của cô một cách tuyệt đối.

Lần lượt các vị trí tiếp theo hiện lên, ánh mắt ngạc nhiên dần lắng lại, nhưng không kém phần ngưỡng mộ khi nhìn vào những cái tên ở top mười. Đến vị trí thứ mười, cái tên cuối cùng – Lâm Vũ. Khoảnh khắc ấy, Lâm Vũ như không thể tin vào mắt mình, sững sờ nhìn cái tên của mình trên bảng. Rồi bất ngờ, hắn cười phá lên, tự véo vào tay mình để xác nhận rằng đây không phải là mơ. Sự vui sướng, niềm hạnh phúc vỡ oà trong hắn như dòng n·ước l·ũ tràn bờ, không thể ngăn lại. Mọi người xung quanh cũng không nhịn được mà bật cười trước biểu cảm vui sướng tột độ của hắn. Đám đông dường như cũng cảm thấy được niềm vui lan toả từ Lâm Vũ, nở những nụ cười đầy thiện cảm khi nhìn hắn nhảy cẫng lên như một đứa trẻ.

Ở một góc khác, một vài học sinh không đạt kỳ vọng thì ngồi lặng lẽ, cúi đầu với nét mặt buồn bã, có người còn không nén nổi tiếng thở dài khi nhìn vào những cái tên trên bảng xếp hạng. Hy vọng đã vụt mất, khiến họ không khỏi thất vọng.

Giữa bầu không khí xôn xao đầy cảm xúc, Băng Tử Huyên, với nét mặt điềm đạm, nhẹ nhàng quay người, lặng lẽ rời đi. Hắn không cần ở lại nghe thêm những lời bàn tán hay phải đối diện với những ánh mắt dồn dập nữa. Với hắn, mọi thứ đã đủ, niềm tự hào đã trọn vẹn, và hắn biết rằng mẹ mình sẽ vui mừng khi biết điều này. Thong thả bước đi giữa dòng người, hắn cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm và thanh thản.

Băng Tử Huyên vừa bước đi chưa được bao lâu thì đã nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp phía sau. Hắn ngoái đầu lại, vừa đúng lúc thấy Diệu Minh và Lâm Vũ đang chạy đến. Khuôn mặt cả hai ánh lên vẻ biết ơn chân thành pha lẫn chút hân hoan. Diệu Minh, với nụ cười rạng rỡ, là người lên tiếng trước, ánh mắt không rời khỏi Băng Tử Huyên.

“Cảm ơn cậu nhiều lắm, Băng Tử Huyên! Nếu không nhờ cậu thì mình cũng chẳng đạt được thành tích thế này đâu,” Diệu Minh nói, giọng vừa vui mừng vừa chân thành. Cô nhìn hắn với vẻ ngưỡng mộ, một cảm xúc mà hiếm khi Diệu Minh dành cho ai, bởi cô vốn luôn tự tin vào khả năng của mình.

Lâm Vũ, đứng bên cạnh, cũng gật đầu lia lịa. “Đúng vậy! Mình cứ ngỡ việc vào top mười là không thể với mình, nhưng nhờ cậu mà giấc mơ đó thành hiện thực rồi. Mình nợ cậu một ân tình lớn đấy, Tử Huyên!”

Băng Tử Huyên nhìn hai người, trên môi nở nụ cười nhẹ. Hắn không đáp lại ngay, chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt trầm tĩnh nhưng mang theo nét hài lòng. “Không có gì đâu. Mình chỉ giúp các cậu một chút thôi. Dù sao, hai người các cậu cũng đã rất cố gắng, và đây là thành quả xứng đáng.”

Diệu Minh và Lâm Vũ không giấu được vẻ vui mừng, cả hai tiếp tục bày tỏ lòng biết ơn, đồng thời hứa rằng nếu sau này hắn có gặp khó khăn hay cần sự giúp đỡ, họ sẽ không ngần ngại giúp đỡ hắn bất cứ điều gì. Diệu Minh còn nhìn hắn bằng ánh mắt đầy kiên định, như muốn khẳng định rằng lời hứa này sẽ là mãi mãi.

“Bọn mình thật sự muốn kết bạn với cậu, Tử Huyên. Cậu khác biệt, cậu thực sự rất tài giỏi, và không như những người khác. Có cậu là bạn, bọn mình sẽ học hỏi được rất nhiều,” Diệu Minh nói với vẻ chân thành, ánh mắt sáng rực lên đầy hy vọng.

Băng Tử Huyên im lặng một chút, rồi đáp lại lời đề nghị ấy bằng một nụ cười thoáng qua. Hắn không tỏ rõ sự đồng ý hay từ chối, chỉ khẽ nói, “Cảm ơn ý tốt của hai cậu. Nếu có gì cần giúp, mình sẽ nhớ đến hai người.”

Lâm Vũ cười rạng rỡ, đập tay vào vai Tử Huyên đầy phấn khích. “Chắc chắn rồi, cứ gọi bọn mình khi nào cậu cần nhé!”

Ngay lúc ấy, tiếng gọi vang lên từ phía xa. Diệu Minh quay lại, nhận ra đó là người bạn thân. Diệu Minh thoáng ngần ngại, nhưng rồi quay lại nhìn Băng Tử Huyên một lần nữa, cười nhẹ. “Mình phải đi rồi. Tạm biệt cậu nhé, Tử Huyên. Gặp lại sau!”

Sau một lúc thì Lâm Vũ cũng là tương tự,

Hắn đứng đó một lúc, nhìn bóng lưng hai người bạn mới dần khuất xa, rồi nhẹ nhàng quay lưng, bước đi trong sự bình yên. Vẫn là bước đi lặng lẽ và trầm lắng.

Phía trên tầng hai, Nhược Thanh Thanh đứng dựa vào lan can, đôi mắt dõi theo bóng dáng hắn từ xa. Cô không nói gì, chỉ đứng đó, trầm ngâm ngắm nhìn hắn bước đi. Trong ánh mắt Thanh Thanh phảng phất chút ưu tư khó tả.

Lam Nhi đứng bên cạnh, im lặng nhìn Thanh Thanh. Cô hiểu bạn mình quá rõ để không nhận ra những suy nghĩ đang thoáng qua trong tâm hồn Thanh Thanh lúc này.

Khi bóng dáng Băng Tử Huyên khuất hẳn sau con đường rợp bóng cây, Thanh Thanh hít một hơi thật sâu rồi quay người bước đi, lòng nhẹ bẫng như vừa rũ bỏ một điều gì đó khó tả. Lam Nhi chậm rãi theo sau, cả hai cùng bước trong im lặng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.