Mộng Sinh Giới

Chương 75: Căn phòng mê cung



Chương 74: Căn phòng mê cung

Trong không khí tĩnh mịch và đầy áp lực của phòng thi, Lâm Vũ - một cậu trai chưa từng vào top mười nhưng luôn nuôi tham vọng mãnh liệt - nhìn thấy sự hợp tác lặng lẽ giữa Băng Tử Huyên và Diệu Minh, một sự kết hợp mà cậu ta chưa từng tưởng tượng. Sự ghen tức và cảm giác không công bằng trỗi dậy trong lòng Lâm Vũ, dâng lên từng hồi không dứt. Một kẻ mới vào lớp chọn như Băng Tử Huyên, lại có thể cùng Diệu Minh, quái vật top 4, liên minh để vượt qua thử thách khó nhằn này sao? Còn cậu, người đã nỗ lực từ lâu, sẽ lại phải nhìn họ đạt được giấc mơ mà cậu luôn khao khát ư?

Quyết không để mình bị bỏ lại, Lâm Vũ quyết định phải làm gì đó. Cậu nhanh chóng xé một mảnh giấy nhỏ, viết lên đó lời đe dọa ngầm gửi tới Băng Tử Huyên: "Tôi biết cậu và Diệu Minh đang cấu kết. Nếu không muốn tôi báo giám thị, tốt nhất hãy giúp tôi hoàn thành câu hỏi cuối cùng này. Tất nhiên, tôi cũng sẽ đưa một chút thông tin mà tôi đã tìm ra." Cuối cùng, cậu ghi thêm một vài dữ liệu nhỏ mà cậu nghĩ sẽ hữu ích, rồi cẩn thận vo tròn mảnh giấy lại, chuẩn bị ném về phía Băng Tử Huyên.

Nhưng trong khoảnh khắc căng thẳng ấy, mảnh giấy không may lại bay trúng trán một nữ sinh ngồi phía trước. Cô kêu lên một tiếng "A!" nhỏ nhưng vang lên rõ ràng trong sự yên lặng, khiến cả ba vị giám thị cùng quay lại. Lâm Vũ bỗng tái mặt, tay chân run rẩy, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu, lo sợ rằng hành động của mình sẽ bị phát hiện.

Một vị giám thị lập tức bước xuống, đôi mắt sắc bén dò xét qua từng học sinh trong tầm nhìn. Ông hỏi nữ sinh kia với giọng nghiêm nghị, "Có chuyện gì sao?"

Nữ sinh, nhận ra tình thế khó khăn của Lâm Vũ, khẽ lắc đầu rồi nói nhỏ, "Dạ... không có gì ạ, em chỉ vô tình va chân vào bàn thôi." Cô nhanh chóng cúi đầu xin lỗi vì sự bất cẩn của mình. Vị giám thị nhìn qua một lượt, gật đầu như chấp nhận lời giải thích rồi quay đi tiếp tục quan sát các học sinh khác. Lâm Vũ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ngập tràn sự biết ơn với cô bạn phía trước.

Nữ sinh khẽ liếc qua Lâm Vũ, bắt gặp ánh mắt biết ơn sâu sắc của cậu. Hiểu ý, cô khẽ gật đầu đáp lại. Rồi bằng một động tác tự nhiên, cô thả nhẹ cục giấy xuống cạnh ghế của Băng Tử Huyên, ánh mắt nhanh chóng đảo về phía Lâm Vũ như để ra hiệu cho cậu rằng nhiệm vụ đã hoàn thành.

Băng Tử Huyên, dù không rõ lý do, vẫn nhạy bén cảm nhận được có điều gì đó bất thường. Hắn liếc qua cô gái ngồi trước, rồi theo bản năng cúi xuống nhặt mảnh giấy nhỏ. Trong vài giây ngắn ngủi, hắn lướt nhanh qua dòng chữ, nhận ra lời đe dọa của Lâm Vũ cùng với gợi ý cậu ta đã tìm ra.

Khi đọc xong, Băng Tử Huyên nhanh chóng vo tròn mảnh giấy lại, nắm chặt trong tay một lát rồi nhân lúc giám thị vừa đi qua, hắn bình tĩnh thả mảnh giấy xuống đất, tránh để lại bất kỳ dấu vết nào có thể gây nghi ngờ. Ánh mắt hắn lướt qua Lâm Vũ, nhẹ gật đầu như ngầm chấp nhận lời đề nghị ngầm, rồi quay lại tập trung vào đề thi.

Diệu Minh, từ góc bàn của mình, lặng lẽ chứng kiến toàn bộ màn trao đổi kín đáo này, nhưng cô có vẻ không vui.



Băng Tử Huyên ngước nhìn đồng hồ trên tường, nhận ra chỉ còn lại mười bảy phút – thời gian đang dần cạn kiệt, và hắn biết rằng nếu cứ tiếp tục một mình cố gắng phá giải, thì không bao giờ kịp. Đã đến lúc phải sử dụng đến lợi thế của việc hợp tác. Hắn vội vã xé một mảnh giấy, viết ngắn gọn vài từ và nhanh chóng ném cho Lâm Vũ, chỉ đạo cậu ta tìm thêm thông tin về “cánh cửa thứ hai” – một manh mối quan trọng trong bài toán khó nhằn này.

Lâm Vũ vừa nhận được mảnh giấy thì vội vã liếc qua dòng chỉ dẫn, rồi gật đầu cương quyết. Không chút do dự, cậu nhét mảnh giấy vào miệng, nhai nhanh để thủ tiêu chứng cứ, và lập tức tập trung vào việc tìm kiếm manh mối về cánh cửa thứ hai. Hành động của Lâm Vũ không qua mắt được Băng Tử Huyên, khiến hắn có phần an tâm hơn, biết rằng ít nhất họ đều đang cố gắng cống hiến hết mình cho mục tiêu chung.

Trong lúc đó, Băng Tử Huyên chìm sâu vào suy nghĩ, tập trung đến mức mọi thứ xung quanh dường như tan biến. Hắn tựa như bước vào một thế giới tưởng tượng, nơi có hàng triệu căn phòng bí ẩn nối tiếp nhau, mỗi căn phòng như chứa đựng một bí mật hoặc cạm bẫy, và trên mỗi cánh cửa là một biểu tượng kỳ lạ. Những căn phòng này dường như có một con mắt khổng lồ đang dõi theo từng bước của hắn, chờ hắn hé lộ điều gì đó bất thường để bẫy lấy hắn. Dần dần, hắn cảm giác những căn phòng này chỉ là ngụy trang, dần dần tan biến khi hắn thấu hiểu chúng, như một lớp vỏ bị lột bỏ.

Nhưng rồi, sự kiên nhẫn và khả năng của Diệu Minh cũng chạm đến giới hạn. Cô đã vắt kiệt mọi ý tưởng, nhưng vẫn chỉ thu thập được những dữ liệu lẻ tẻ, không thể tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh về cánh cửa đầu tiên. Lâm Vũ cũng không khả quan hơn, dữ liệu cậu tìm ra về cánh cửa thứ hai lại vô cùng mơ hồ và mờ nhạt, chỉ khiến hắn cảm thấy thêm mơ hồ. Cả hai liếc nhìn nhau, hiểu rằng thời gian còn lại không cho phép họ tiếp tục tìm kiếm nhiều hơn nữa.

Trong phút cuối cùng, Diệu Minh lấy hết bình tĩnh, giả vờ xin phép đi ra ngoài. Khi đi ngang qua Băng Tử Huyên, cô khéo léo trượt mảnh giấy nhỏ xuống bàn hắn, mọi cử động tự nhiên như một cú bước chân, không để lại dấu vết nào khiến giám thị nghi ngờ. Băng Tử Huyên khẽ nhấc tay, nhanh chóng cầm lấy mảnh giấy với kỹ năng thành thục và bí mật tuyệt đối.

Còn Lâm Vũ, đang bồn chồn nhìn về phía Băng Tử Huyên, nhận thấy đây là cơ hội duy nhất của mình. Không ngần ngại, cậu quyết định dùng một thủ đoạn táo bạo hơn. Nhân lúc Diệu Minh vừa ra ngoài và giám thị đang hơi quay đi, hắn ném một mảnh giấy nhỏ theo cách lén lút qua khe bàn, để nó xuyên qua vai áo khoác của một học sinh khác. Tay Băng Tử Huyên, vừa cầm lấy mảnh giấy từ Diệu Minh, liền tinh ý đưa ra để nhận lấy mảnh giấy từ Lâm Vũ một cách đầy khéo léo. Cả hai mảnh giấy lặng lẽ nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn.

Băng Tử Huyên nhìn xuống mảnh giấy cuối cùng mà Lâm Vũ và Diệu Minh đã gửi, nhưng ngay lập tức hắn nhận ra rằng cả hai đều chỉ đang chập chững đoán mò. Những dữ liệu lẻ tẻ của họ đều dẫn đến ngõ cụt. Hắn khẽ nhíu mày, một nỗi thất vọng thoáng hiện qua. Cuối cùng, hắn lặng lẽ gạt bỏ ý nghĩ về sự giúp đỡ và tập trung toàn bộ vào việc tìm ra lời giải một mình.

Ánh mắt hắn vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng nhạt nhòa của bầu trời chiều đang hắt vào phòng thi. Cảnh vật bên ngoài như thể đang nói điều gì đó, một nét gì đó giản đơn nhưng lại hàm chứa sự rõ ràng khó tả. “Ra là vậy,” hắn thì thầm, một tia sáng bừng lên trong suy nghĩ, và với ý tưởng đột phá đó, hắn cầm bút, bắt đầu vạch những đường đầu tiên trên tờ giấy thi.

Trước câu hỏi bí hiểm này, Băng Tử Huyên như chìm vào một trạng thái suy tưởng sâu lắng, một thế giới của suy tư phức tạp mà chỉ một trí tuệ kiệt xuất mới có thể chạm tới. Đề bài như một mê cung vô hình, mơ hồ và thay đổi không ngừng – từng căn phòng, từng cánh cửa đều chứa đựng các lớp bí ẩn không dễ dàng tháo gỡ. Lời giải dường như nằm ngoài tầm với của một người bình thường, nhưng Tử Huyên lại không hề nao núng. Hắn tự nhủ, chỉ khi bản thân hòa mình vào cấu trúc của mê cung, cảm nhận từng ngõ ngách trong đó, mới có thể tìm ra con đường chân chính.



Hắn bắt đầu từ câu hỏi thứ nhất: “Phòng đầu tiên bạn bước vào là gì?”

Đây là câu hỏi khởi điểm, cũng là yếu tố then chốt để giải mã toàn bộ mê cung. Phòng đầu tiên luôn là nơi bí ẩn, chứa đựng manh mối về bản chất của tất cả các phòng còn lại. Tử Huyên nhắm mắt và cố hình dung về bước chân đầu tiên hắn bước vào trong mê cung ảo giác này. Hắn nhận ra rằng không thể xác định phòng đầu tiên chỉ bằng cách đoán mò; nó cần phải có một hình thức ghi nhớ chính xác về cảm giác mà hắn đã trải qua lúc vừa bước vào. Đó là cảm giác mờ ảo, như thể bước vào một không gian u tối, nơi mọi sự bắt đầu nhưng lại chẳng thể nhìn rõ. Bằng trực giác sắc bén, hắn suy luận: *“Phòng đầu tiên chính là nền tảng của mê cung, nơi những bí ẩn đầu tiên mở ra và cũng là điểm khởi đầu cho tất cả những chuỗi suy nghĩ sau này.”*

Tử Huyên ghi lại: “Phòng đầu tiên là điểm mà mọi lối ra, lối vào khác đều phải quay về. Nó chứa đựng các gợi ý về bản chất của mê cung, là cánh cửa ‘không cửa’ nơi các quy tắc được đặt ra và cũng là nơi khởi nguồn của trí nhớ trong mê cung.”

Tiếp theo, hắn chuyển sang câu hỏi thứ hai: “Phòng nào bạn đã quay lại nhiều lần nhất?”

Băng Tử Huyên biết rằng mê cung này không cho phép hắn quay lại cùng một căn phòng mà không bị thay đổi hoặc biến dạng. Chính vì vậy, việc quay lại phòng nhiều lần chỉ có thể hiểu là khi hắn gặp các căn phòng có đặc điểm tương đồng, như thể là phiên bản khác của cùng một phòng. Một căn phòng quen thuộc nhưng luôn biến hóa, với mỗi lần quay lại đều có sự khác biệt nhỏ. Tử Huyên hiểu ra rằng trong mê cung này, các căn phòng giống nhau sẽ tự động khóa lại và biến thành các phiên bản của chính nó mỗi khi hắn ra vào. Căn phòng mà hắn quay lại nhiều lần nhất không phải là phòng vật lý cụ thể, mà là một “phòng tâm lý” – một trạng thái lặp lại trong đầu hắn.

Hắn viết: “Căn phòng mà tôi đã quay lại nhiều nhất là những phòng mà bản chất đều giống nhau, nhưng không bao giờ hoàn toàn giống như trước. Chúng là những phiên bản khác của nhau, là các ẩn dụ của sự lặp lại nhưng không lặp lại, nơi tôi thấy mình đang quay trở lại cùng một sự phức tạp từ những góc nhìn khác nhau.”

Cuối cùng là câu hỏi thứ ba, cũng là câu hỏi phức tạp nhất: “Cánh cửa nào dẫn bạn vào mê cung này ngay từ đầu?”

Câu hỏi này chứa đựng một lớp nghĩa sâu xa. Cánh cửa mà hắn bước vào không chỉ là một cánh cửa vật lý, mà là một dạng thức tinh thần, một trạng thái ý thức nhất định đã mở lối cho hắn bước vào mê cung của tư duy. Đó là câu hỏi căn bản, là ý niệm mà mọi mê cung tư duy phải khởi nguồn. Nhận ra điều này, Tử Huyên mỉm cười – cánh cửa ấy không phải là một vật thể, mà là ý tưởng về một con đường chưa biết, một lời mời gọi khám phá những điều bí ẩn vô hình. Cánh cửa đó chính là sự tò mò, khát vọng phá bỏ rào cản của tri thức và khám phá điều chưa từng biết.

**Hắn ghi lại: “Cánh cửa đầu tiên là lòng khao khát khám phá, là sự tò mò không thỏa mãn với điều hiển nhiên. Chính cái tôi ham hiểu biết đã mở ra con đường cho tôi bước vào mê cung này.”



Sau khi hoàn thành các ghi chép này, Tử Huyên dừng lại một chút. Nhưng dường như vẫn còn gì đó chưa hoàn toàn đầy đủ. Hắn nhìn lên tờ giấy thi một lần nữa và đặt bút viết ra một lời kết: “Khi bước vào mê cung, điều duy nhất dẫn lối là sự tự tin vào bản thân và khả năng chấp nhận sự thay đổi không ngừng của mọi thứ xung quanh. Sự thật sẽ chỉ hiện ra khi ta dám đối mặt với nó, dù nó có biến đổi, thách thức ta bao nhiêu lần.”

Từng dòng chữ của Băng Tử Huyên dường như truyền tải một quyết tâm vững vàng. Khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ mãn nguyện và tự tin. Hắn biết rằng mình đã chạm tới cốt lõi của bài toán – không chỉ là giải bài mà còn là hiểu được bản chất của tư duy. Chỉ sau sáu phút, hắn đặt bút xuống, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Trong không khí lặng ngắt của phòng thi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Băng Tử Huyên. Hắn từ từ đưa cao tờ giấy lên, vừa đủ để Diệu Minh và Lâm Vũ thấy được câu trả lời cuối cùng. Đôi mắt của hai người lóe lên sự phấn khích, tim đập nhanh như muốn hòa nhịp với từng con chữ mà họ đang ghi nhớ trong đầu. Diệu Minh, người luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, lần đầu tiên để lộ chút gì đó phấn khích, còn Lâm Vũ thì cầm bút chép không ngừng, như thể sợ chỉ cần chậm một giây là câu trả lời sẽ vụt mất.

Nhưng khi Băng Tử Huyên đưa bài lên quá cao, vị giám thị ngồi phía trên chợt nhận thấy điều bất thường, cau mày và nhắc nhở hắn hạ tay xuống. Hắn nghe lời, từ tốn hạ tờ đáp án xuống, nhưng khi ấy, ánh mắt Diệu Minh và Lâm Vũ đã đầy vẻ tự tin, nụ cười phảng phất trên môi, tựa như một chiến thắng cận kề. Tất cả những gì cần thiết đều đã được ghi nhớ, thuộc lòng trong đầu.

Cứ thế, thời gian thi dần trôi về con số không, và khi tiếng thông báo hết giờ vang lên, hai giám thị bắt đầu di chuyển. Một người đi xuống phía học sinh lớp thường, thu hết tờ giấy thi, trong khi người kia bước đến bàn của năm học sinh lớp chọn, nhặt từng tờ bài làm. Không khí nặng nề của những giờ phút căng thẳng như được buông lỏng khi các tờ đáp án cuối cùng được thu gọn, nhưng trong tâm trí của Diệu Minh và Lâm Vũ, còn đọng lại sự rạo rực, phấn khích trước câu trả lời mà họ vừa nắm bắt từ Băng Tử Huyên.

Vị giám thị ngồi trên, sau khi nhận đủ bài, lật nhanh qua các trang đáp án của những học sinh lớp chọn. Ông dừng lại ở bài của Băng Tử Huyên, đặc biệt là câu hỏi cuối cùng. Nhìn vào cách giải quyết và từng dòng suy luận của hắn, vị giám thị không khỏi ngạc nhiên. Đôi mắt ông dừng lại lâu hơn ở bài thi của Băng Tử Huyên, như thể nhận ra tài năng vượt trội mà trước đó chỉ thoáng nghĩ là tiềm năng. Ông ta hít sâu, ánh mắt sáng lên, đầy vẻ trân trọng.

Băng Tử Huyên sau khi thi xong, không nói gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc trên bàn. Hắn đứng dậy, nở một nụ cười nhẹ đầy tự tin, nhưng không có vẻ gì là kiêu ngạo, rồi quay người bước ra khỏi lớp. Ngay khi hắn vừa bước khỏi cửa, cả Diệu Minh và Lâm Vũ cũng nhanh chóng đi theo, kịp chặn hắn lại trước khi hắn rời đi xa.

"Thật sự… cảm ơn cậu!" Lâm Vũ thốt lên, vẻ mặt đầy lòng biết ơn. “Nếu không có cậu, chúng tôi chắc chắn không thể hoàn thành bài này.”

Diệu Minh gật đầu, ánh mắt sắc lạnh thường ngày bỗng chốc dịu lại. “Không ngờ cậu lại giỏi đến vậy, Băng Tử Huyên. Nếu lần này điểm cao, chúng tôi nhất định sẽ trả ơn cậu đàng hoàng.”

Băng Tử Huyên khẽ cười, lắc đầu. "Câu trả lời đó có đúng hay không thì vẫn còn phải chờ. Biết đâu lại không hoàn toàn chính xác." Câu nói đầy khiêm tốn nhưng vẫn đượm chút tự tin, đủ để cả hai hiểu rằng với Tử Huyên, sự giúp đỡ này chỉ là chút thử thách nhỏ trong suy nghĩ của hắn.

Lời nói của hắn vừa dứt, từ xa, một bóng người quen thuộc xuất hiện. Nhược Thanh Thanh bước đến, gương mặt xinh đẹp rạng ngời giữa ánh nắng chiều ngoài hành lang. Theo sau cô là Lam Nhi, người bạn thân thiết luôn đồng hành cùng Thanh Thanh. Đôi mắt của Thanh Thanh lấp lánh niềm vui khi nhìn thấy Băng Tử Huyên rồi tiến đến, thấy vậy hai người Diệu Minh cùng Lâm Vũ cũng xin phép hắn rồi rời đi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.