Mộng Sinh Giới

Chương 73: Cuộc chiến xếp hạng (1)



Chương 72: Cuộc chiến xếp hạng (1)

Ngày thi thử cuối cùng đã đến, Băng Tử Huyên ngồi vào bàn thi, cảm nhận rõ ràng không khí trong phòng đầy căng thẳng. Vì đây là kỳ thi thử dành riêng cho lớp chọn, nên đề thi được thông báo từ trước là sẽ khó hơn rất nhiều so với đề của các lớp thường. Không chỉ vậy, cách bố trí phòng thi cũng khác lạ: mỗi phòng thi bao gồm cả học sinh lớp thường và lớp chọn, với năm người từ lớp chọn được sắp xếp ngồi ở năm vị trí cố định – bốn người ở bốn góc phòng và một người ngồi chính giữa, đó chính là vị trí của Băng Tử Huyên.

Bốn người còn lại ngồi ở bốn góc phòng là ba nam sinh và một nữ sinh. Nam sinh tên Trần Khang hiện đang giữ vị trí thứ mười bảy trên bảng xếp hạng của lớp chọn, một người có thực lực ổn định nhưng chưa từng lọt vào top mười. Tiếp đó là Đinh Phong, đứng hạng mười lăm, một học sinh có khả năng tốt nhưng thường xuyên bị phân tâm, và cuối cùng là Lâm Vũ, xếp hạng mười bốn, nổi tiếng với khả năng nắm bắt kiến thức nhanh nhưng thiếu kiên nhẫn. Cả ba đều là những gương mặt quen thuộc trong lớp chọn, tuy chưa phải là những người xuất sắc nhất nhưng vẫn đủ khiến người khác kiêng dè.

Ngồi ở góc xa còn lại là nữ sinh tên Diệu Minh, người luôn đứng trong top năm của lớp chọn, nổi bật với vẻ ngoài kiêu sa, đôi mắt sắc lạnh và trí thông minh vượt trội. Diệu Minh chưa bao giờ bị rớt khỏi vị trí thứ năm, và tất cả đều cho rằng cô là một trong những ứng viên sáng giá nhất để lọt vào top mười trong kỳ thi lần này.

Trong khi tất cả học sinh đã yên vị, phòng thi bao trùm trong sự yên lặng, chỉ có tiếng lật giấy nhẹ nhàng của các giám thị. Các học sinh lớp thường nhìn năm học sinh lớp chọn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ xen lẫn áp lực. Họ biết rằng năm người này có đề thi riêng – điều mà chỉ những người xuất sắc nhất mới có được. Băng Tử Huyên ngồi ở giữa, cảm nhận ánh mắt của Diệu Minh từ phía xa đang dán vào mình, đôi mắt phượng nhỏ dài như đang thăm dò từng biểu hiện của hắn. Băng Tử Huyên khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng lấy lại sự bình thản, không để ánh mắt ấy làm phân tâm.

Trước đó, Nhược Thanh Thanh đã nói với hắn về phần thưởng đặc biệt của top mười trong kỳ thi này. Cô tiết lộ rằng, không chỉ là học bổng hay danh hiệu, mà top mười của kỳ thi này sẽ được tuyển thẳng vào một trường đại học danh tiếng. Thông tin này vốn là bí mật, chỉ có một số ít giáo viên và học sinh được biết. Nhược Thanh Thanh nói thêm rằng, chính vì trường họ năm nay có thành tích vượt bậc nên đã lọt vào mắt xanh của trường đại học lớn, và đó là lý do đề thi lần này sẽ khó hơn cả kỳ thi đại học thật sự.

Hắn nhìn xung quanh phòng thi, thấy bốn chiếc camera lắp ở bốn góc quay toàn cảnh 360 độ, ghi lại từng chi tiết trong phòng thi. Chưa hết, các giám thị còn trang bị máy phát hiện g·ian l·ận, đảm bảo không ai có thể sử dụng thủ đoạn nào để qua mặt họ. Một số giám thị lạ mặt – mà theo lời Nhược Thanh Thanh là đại diện của các trường đại học lớn – cũng có mặt để quan sát trực tiếp, khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng.

Phía ngoài hành lang, bóng ba giám thị bắt đầu tiến gần cửa phòng thi, từng bước chân của họ khiến không khí trong phòng thêm phần căng thẳng. Các học sinh đưa mắt nhìn ra, phát hiện đó là những gương mặt xa lạ – không phải là các thầy cô giáo quen thuộc trong trường. Những tiếng thì thầm nho nhỏ lan truyền, sự tò mò và lo lắng hiện rõ trong mắt từng người.

Băng Tử Huyên không lấy làm ngạc nhiên. Hắn đã biết trước về sự xuất hiện của ba giám thị đặc biệt này. Ba người giám thị bước vào, giới thiệu ngắn gọn về bản thân và thông báo sơ qua về quy chế thi và thời gian làm bài. Trên tay một giám thị nam là bộ đề thi được niêm phong kỹ lưỡng. Ông ta cẩn thận cắt lớp niêm phong, rồi bắt đầu phát đề cho các học sinh lớp thường, tránh kỹ lưỡng không phát cho năm học sinh lớp chọn.

Sau khi phát hết đề cho lớp thường, một giám thị khác ra hiệu cho nữ giám thị đi cùng. Bà tiến đến lấy từ trong chiếc túi da một bộ đề khác, cũng được niêm phong kín đáo. Nữ giám thị đưa bộ đề cho người đồng nghiệp nam, ông ta nhẹ nhàng cắt lớp niêm phong và tiến đến từng vị trí của năm học sinh lớp chọn, phát từng tờ đề thi riêng biệt.

Khi đề thi đặt xuống bàn Trần Khang, cậu ta vừa nhìn lướt qua nội dung đã tái mặt, khuôn mặt méo mó tựa như vừa nuốt phải một thứ gì đắng nghét. Nhìn phản ứng của Trần Khang, bốn người còn lại bao gồm cả Băng Tử Huyên đều thầm đoán rằng lần này họ gặp phải một bộ đề thi ở cấp độ khó khăn tột độ, đúng như dự đoán trước đó. Không khí nặng nề lan tỏa, từ người này đến người khác, ai cũng tỏ vẻ khó chịu khi nhận lấy đề thi.

Cuối cùng, giám thị phát đến bàn của Băng Tử Huyên. Ông dừng lại, nhìn qua ký hiệu dưới bàn – ký hiệu của một học sinh lớp chọn nhưng lại thuộc nhóm cuối bảng xếp hạng. Giám thị thoáng chút bất ngờ, có vẻ không mấy kỳ vọng vào cậu học sinh này. Nhưng theo quy định, ông vẫn đặt đề thi xuống bàn của Băng Tử Huyên, ánh mắt có phần thoáng sự ngờ vực.

Băng Tử Huyên nhẹ nhàng cầm tờ đề, mắt lướt qua nội dung. Đề thi này quả nhiên không phải dạng vừa, các câu hỏi đều đòi hỏi tư duy sâu sắc, kiến thức rộng và sự nhanh nhạy trong phản ứng. Những câu hỏi lắt léo, các tình huống hóc búa cứ thế hiện lên trên từng dòng chữ, đẩy sự khó khăn đến mức độ căng não.

Dù vậy, hắn không tỏ ra bất ngờ hay lo lắng quá mức như những người khác. Ánh mắt của hắn trở nên sâu thẳm và tập trung, cố gắng phân tích từng chi tiết trong đề thi. Dù trong lòng không khỏi thận trọng trước mức độ khó khăn của bài thi, nhưng Băng Tử Huyên biết mình không thể để cơ hội lần này vuột khỏi tầm tay – top mười là mục tiêu mà hắn phải đạt được bằng mọi giá.

Trong khi các học sinh lớp thường đã bắt đầu đặt bút làm bài, chăm chú vào những câu hỏi đầu tiên, thì năm học sinh lớp chọn vẫn ngồi im, tập trung đọc đề một cách kỹ lưỡng. Ánh mắt từng người sắc sảo và thận trọng, chưa ai có động thái cầm bút viết bất kỳ câu nào. Nhìn qua một lượt, Băng Tử Huyên nhận thấy cả Trần Khang, Đinh Phong, Lâm Vũ và Diệu Minh cũng đang dồn hết tâm trí vào từng dòng chữ, ai nấy đều thể hiện vẻ mặt nghiêm túc xen lẫn căng thẳng.

Căn phòng yên lặng tuyệt đối. Từng giây phút trôi qua trong sự tập trung tuyệt đối. Không ai dám chủ quan, bởi chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể khiến họ phải trả giá bằng vị trí quý giá trong kỳ thi này.

Diệu Minh lúc này ngồi yên, đôi mắt sắc lạnh dán chặt vào đề thi. Tâm trí cô dần chìm vào một không gian tưởng tượng, tựa như bước vào một huyễn cảnh vô tận của một tàng kinh các hùng vĩ. Trong không gian mênh mông ấy, những cuốn bạch khoa tử điển, từng trang sách chất chứa tri thức uyên thâm, cứ thế lần lượt bay đến tay cô, lướt qua trong tâm tưởng. Từng mảng kiến thức như ánh sáng nhấp nháy, hiện lên rõ ràng, sắc nét. Sau một lúc như lưu động trong thế giới ấy, cô nhẹ nhàng khép mắt, vẻ mặt kiên định và đầy quyết tâm.

Khi mở mắt ra, ánh nhìn của Diệu Minh đã khác, sắc sảo và đầy tập trung. Cô không chút do dự đặt bút, từng dòng chữ hiện lên mượt mà trên giấy thi, ngòi bút dứt khoát, đĩnh đạc, như thể mỗi chữ viết xuống là một bước tiến gần hơn đến mục tiêu của cô.

Cảnh tượng này khiến ba nam sinh Trần Khang, Đinh Phong và Lâm Vũ không khỏi nóng ruột. Cả ba lặng nhìn Diệu Minh trong thoáng chốc, rồi như bị thúc đẩy, gương mặt ai nấy cũng trở nên quyết tâm hơn. Trần Khang nghiến nhẹ răng, Đinh Phong thở một hơi dài để tập trung, còn Lâm Vũ thì khẽ nheo mắt trước khi cả ba đồng loạt cúi xuống, cầm bút lên và bắt đầu làm bài.

Băng Tử Huyên ngồi ở trung tâm, quan sát những động thái xung quanh. Hắn đã đọc kỹ từng dòng đề bài, tâm trí đảo qua các bước giải. Đề bài tuy khó khăn thật sự, nhưng hắn tự tin bản thân vẫn có thể đối mặt. Hít sâu một hơi, hắn cũng là người cuối cùng trong năm học sinh lớp chọn đặt bút xuống, tay vững vàng, bắt đầu viết những dòng chữ đầu tiên lên trang giấy.

Phía trên bục giám thị, vị giám thị nam vừa phát đề vẫn ngồi đó, đôi mắt lặng lẽ dõi theo từng động thái của các học sinh lớp chọn. Trong ánh mắt ấy thoáng hiện một chút niềm kỳ vọng, như thể ông đang nhìn thấy những hạt giống đầy tiềm năng của tương lai.

Hai giám thị còn lại đi qua đi lại giữa các dãy bàn, quan sát tỉ mỉ từng cử chỉ, từng nét bút của các thí sinh. Đôi mắt họ sắc bén, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, tạo nên một áp lực vô hình bao trùm toàn bộ căn phòng. Dưới ánh nhìn nghiêm khắc và từng tiếng bước chân vang lên đều đặn của họ, không một ai dám lơ là.

Phòng thi lúc này chìm vào một sự yên lặng căng thẳng. Chỉ còn nghe thấy tiếng bút lướt trên giấy, tiếng lật đề cẩn trọng, và tiếng bước chân đều đặn của hai vị giám thị đang tuần tra. Từng học sinh trong phòng, dù là lớp thường hay lớp chọn, đều như đang bị cuốn vào một cuộc chiến thực sự với bài thi, cố gắng vượt qua những thử thách khó nhằn trong không gian tĩnh mịch đầy áp lực này.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.