Mộng Sinh Giới

Chương 72: Đáp lại kỳ vọng



Chương 71: Đáp lại kỳ vọng

Tiếng bước chân vang vọng trên sàn hành lang, nhịp đều đặn và uy nghiêm dần tiến về phía cửa lớp. Cả lớp nín thở chờ đợi, rồi ngay khi cô giáo dạy Hóa xuất hiện, mọi người lập tức đứng dậy như phản xạ. Vị giáo viên này không phải là người dễ gần, thậm chí có phần đáng sợ. Bà sở hữu một khuôn mặt nghiêm nghị với đường nét sắc sảo, đôi mắt ánh lên vẻ soi xét, từng cái nhìn đều khiến học sinh như bị áp lực đè nặng. Bà ta đưa ánh mắt lướt qua cả lớp như để đánh giá xem có ai thiếu nghiêm túc không.

Sau khi quét một lượt, bà khẽ gật đầu ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống. Nhưng khi học sinh còn chưa kịp an vị, ánh mắt của bà đã dừng lại ngay chỗ của Băng Tử Huyên. Trông thấy hắn vẫn đang cầm chiếc bánh Nhược Thanh Thanh vừa đưa, nét mặt bà lập tức cau lại, hiện rõ vẻ khó chịu. Không đợi ai phản ứng, bà chậm rãi nhưng đầy quyền uy tiến về phía hắn, từng bước từng bước càng làm tăng bầu không khí căng thẳng trong lớp.

Giọng bà nghiêm khắc cất lên, từng từ như búa nện vào không khí tĩnh lặng: “Đã vào lớp rồi, mà em vẫn còn tâm trạng để ăn sao? Như vậy là em đang thiếu tôn trọng cô, có biết không?” Giọng nói sắc bén và lạnh lùng ấy khiến các học sinh khác không dám thở mạnh, cả lớp chợt im phăng phắc.

Băng Tử Huyên ngẩng lên, nét mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không chút sợ hãi. Hắn thậm chí định mở miệng giải thích thì ngay lúc đó, Nhược Thanh Thanh đã nhanh nhẹn ra hiệu cho hắn không cần lên tiếng. Cô quay sang cô giáo, giữ nét mặt tươi cười đầy tự nhiên, giọng nói ngọt ngào vang lên: “Thưa cô, đây là chiếc bánh em vừa đưa cho Tử Huyên trước khi cô vào lớp. Cậu ấy chỉ chưa kịp cất đi thôi ạ…”

Nghe Nhược Thanh Thanh nói vậy, ánh mắt cô giáo dịu xuống một chút, dường như cơn khó chịu cũng giảm bớt phần nào. Điều khiến cả lớp ngạc nhiên là cô giáo không những bỏ qua chuyện này mà còn quay sang bắt chuyện với Nhược Thanh Thanh bằng một giọng điệu gần gũi hiếm thấy. “Bánh em làm đẹp lắm đấy. Cô cũng muốn có một cái nữa cơ!”

Nhược Thanh Thanh thoáng đỏ mặt, cười ngượng ngùng rồi trả lời: “Dạ… lần này em chỉ làm có ba cái thôi ạ. Một cái cho mẹ, một cái cho cha, và… cái này…” Cô ấp úng, gương mặt thoáng chút bối rối, “là dành cho… Tử Huyên ạ.”

Nghe đến đây, cô giáo tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng vẫn mỉm cười nhìn sang Băng Tử Huyên, ánh mắt đầy hàm ý. “Vậy sao, em đúng là có diễm phúc thật đấy!” Bà cất bước quay lại bục giảng, đồng thời ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống.

Mấy nam sinh trong lớp vốn có thành kiến với Băng Tử Huyên nhìn cảnh tượng này mà không khỏi nhăn nhó, cảm thấy khó chịu vì bà giáo không trách phạt hắn như họ mong đợi. Băng Tử Huyên nhẹ nhàng ngồi xuống, rồi cẩn thận cất chiếc bánh đi. Lúc này, Nhược Thanh Thanh ngồi bên cạnh khẽ nghiêng người về phía hắn, giọng cô thì thầm đầy áy náy: “Xin lỗi nhé, mình không nghĩ sẽ làm cậu bị để ý như vậy…”

Băng Tử Huyên quay sang, ánh mắt có chút dịu lại, nhỏ giọng đáp: “Chuyện này do tôi chậm chạp mà thôi, không thể trách cô” Nhưng rồi hắn hạ giọng xuống, có chút lạnh lùng hơn, nhấn nhá từng chữ: “Nhưng lần sau cô không cần phải chu đáo như này đâu.”

Nghe vậy, Nhược Thanh Thanh hơi khựng lại, đôi mắt thoáng qua nét buồn, nhưng cô không đáp lời. Sau một thoáng trầm ngâm, cô chỉ nhẹ nhàng lấy sách vở ra chuẩn bị cho tiết học, nét mặt trở nên bình thản như cũ, nhưng trong mắt vẫn lộ vẻ ngậm ngùi.

Không khí trong lớp lúc này vẫn còn đôi chút căng thẳng, mọi người đều đã vào tư thế sẵn sàng học tập, không dám lơ là dù chỉ một giây. Cô giáo dạy Hóa đứng trên bục giảng, bắt đầu tiết học với giọng nói nghiêm nghị và ánh mắt sắc lạnh, sẵn sàng thách thức bất kỳ ai dám lơ đãng dù chỉ là trong một khoảnh khắc.

Cô giáo đứng trên bục giảng, tay cầm viên phấn trắng viết những ký hiệu hóa học phức tạp lên bảng. Bảng đen giờ đã kín những công thức và phương trình phản ứng, đan xen các dấu mũi tên, phân tử, và cấu trúc hóa học rối rắm. Bên dưới, cả lớp im phăng phắc, ai nấy đều chăm chú lắng nghe, không rời mắt khỏi bảng, tay thoăn thoắt ghi chép từng dòng chữ như sợ lỡ mất một phần kiến thức nào đó. Bầu không khí lớp học nặng nề đến mức có thể nghe thấy cả tiếng thở khẽ của các học sinh và tiếng bút chạm nhẹ lên trang giấy, tạo nên một sự căng thẳng vô hình mà chỉ có lớp học nghiêm túc mới có.

Băng Tử Huyên cũng chăm chú, ánh mắt hắn dán lên bảng, tay ghi lại từng công thức một cách cẩn thận. Hắn ngồi im lặng, tập trung đến mức không hề để ý tới những ánh mắt nghi ngờ từ các học sinh xung quanh – những ánh mắt đã quen nhìn hắn như một kẻ từ lớp dưới lên, và liệu rằng hắn có thể tiếp thu nổi những bài giảng khó nhằn của lớp tuyển chọn này hay không.

Cô giáo sau khi ghi chép xong, xoay người lại và bắt đầu giảng giải từng chi tiết về các loại phản ứng, nhấn mạnh sự khác biệt nhỏ trong các công thức hóa học có thể dẫn đến kết quả hoàn toàn khác nhau. Giọng nói của bà đều đặn, rõ ràng, và không hề cho phép sự lơ là nào trong từng lời giảng. Cả lớp vẫn giữ vẻ tập trung cao độ, ánh mắt dán chặt lên bảng và trên nét mặt ai cũng tỏ rõ sự nghiêm túc.

Bỗng nhiên, cô giáo dừng lại một lát, đôi mắt sắc sảo lướt qua cả lớp rồi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát nói, “Ba ngày nữa, các em sẽ có kỳ thi thử cuối cùng. Kết quả của kỳ thi này sẽ phản ánh rất sát với điểm số mà các em có thể đạt được trong kỳ thi đại học. Do vậy, đây là thời điểm các em phải dốc toàn lực.” Lời nói ấy như lời tuyên bố, khiến cả lớp ai nấy đều cảm nhận rõ áp lực gia tăng.

Bà tiếp tục, giọng nói mạnh mẽ đầy quyết tâm, “Những người nằm trong top 10 sẽ được nhận huy chương thành tích cùng một khoản tiền thưởng. Nhưng điều quan trọng hơn hết là sự tự hào của bản thân. Những gì các em đạt được không chỉ là điểm số, mà còn là danh dự của lớp tuyển chọn này.” Những lời này như ngọn lửa đốt lên lòng quyết tâm của từng học sinh, khiến họ không ai dám lơ là hay coi thường kỳ thi này.

“Nhược Thanh Thanh…” – bà quay sang, giọng nói đầy tự hào – “Nhà trường đặt kỳ vọng rất lớn vào em. Cô hy vọng em sẽ lọt vào danh sách những học sinh xuất sắc nhất khu vực, mang lại danh tiếng cho trường, thứ mà đã nhiều năm qua, chúng ta chưa có được.” Cả lớp cũng đều biết điều này, và không ai ngạc nhiên về niềm tin của cô giáo dành cho Nhược Thanh Thanh. Cô luôn là người đứng đầu, tài năng nổi bật, và không ai có thể phủ nhận điều đó.

Nhưng rồi, ánh mắt cô giáo bỗng chuyển hướng sang Băng Tử Huyên. Nét mặt bà nghiêm khắc hơn, ánh mắt có phần dò xét và có chút ý tứ, như để nhắc nhở một điều gì đó. Bà nói với giọng đầy ẩn ý, “Còn em, Băng Tử Huyên, là học sinh từ lớp dưới lên, em cần cố gắng hơn để không làm mất mặt lớp này. Chúng ta không muốn có ai trượt kỳ thi đại học, đặc biệt là ở lớp tuyển chọn này. Hiểu chứ?”

Những lời này tuy nhẹ nhàng nhưng lại như mũi kim sắc đâm thẳng vào lòng tự trọng của hắn. Cả lớp đều im lặng, không một ai dám lên tiếng hay cười cợt, vì tất cả đều biết cô giáo không hề có ý đùa cợt khi nói ra những lời ấy. Đối với những người khác, Băng Tử Huyên chỉ là một học sinh từ lớp thường lên, và khả năng học tập của hắn vẫn còn là một bí ẩn.

Thật ra, các thầy cô trong lớp này từ trước đến nay vẫn cố tránh không gọi hắn lên bảng hay hỏi những câu khó, không muốn hắn bị nhụt chí khi đứng giữa lớp toàn những học sinh ưu tú. Họ có ý muốn tạo không gian để hắn thích nghi dần dần, nhưng đồng thời, điều này cũng khiến cho nhiều người, bao gồm cả cô giáo hiện tại, vẫn chưa hiểu rõ khả năng của Băng Tử Huyên, cho rằng hắn chưa đủ trình độ để theo kịp.

Băng Tử Huyên nghe những lời của cô giáo, đôi mắt vẫn điềm tĩnh không tỏ chút sợ hãi hay lo lắng. Hắn không đáp lại, cũng không biện minh, chỉ âm thầm ghi nhớ những điều cô giáo đã nhắc nhở.

Nhược Thanh Thanh nghe cô giáo nhắc nhở Băng Tử Huyên, khuôn mặt cô hơi trầm ngâm rồi bất chợt lên tiếng. Giọng cô rõ ràng, tự tin: "Thưa cô, em nghĩ nhìn vậy thôi, nhưng em dám chắc kết quả của cậu ấy sẽ không khiến cô thất vọng. Thậm chí, nếu xét thực lực, có khi cậu ấy còn có phần nhỉnh hơn vài người trong lớp này."

Lời nói đầy khẳng định của Nhược Thanh Thanh khiến cả lớp ngạc nhiên, những ánh mắt tò mò đổ dồn về phía Băng Tử Huyên. Dường như ai cũng không tin rằng cô gái đứng đầu lớp, người luôn được giáo viên và cả trường kỳ vọng, lại có lời khen ngợi công khai cho cậu học sinh vốn dĩ ít nổi bật như vậy. Một vài người nhìn hắn đầy nghi ngờ, có phần không hài lòng vì lời nhận xét này. Thậm chí, ngay cả cô giáo cũng tỏ vẻ bối rối. Bà dừng lại một chút rồi nở một nụ cười đầy hàm ý, khẽ gật đầu như vừa ra một quyết định quan trọng.



"Vậy sao?" cô giáo chậm rãi nói, ánh mắt không giấu nổi chút nghi hoặc. "Vậy nếu em đã có lòng tin như vậy, cô sẽ thử xem liệu Băng Tử Huyên có thực sự đáp ứng được kỳ vọng của em không."

Băng Tử Huyên ngồi đó, bỗng cảm thấy không khí trong lớp có chút căng thẳng dồn ép về phía mình. Sự chú ý bất ngờ này khiến hắn không thoải mái. Hắn hơi nhíu mày, quay sang Nhược Thanh Thanh, giọng trầm thấp hỏi: "Cô làm vậy là có ý gì…?"

Nhược Thanh Thanh nhìn hắn, ánh mắt kiên định và không hề dao động. "Mình không muốn để mọi người tiếp tục xem thường cậu như vậy nữa, hay nghĩ rằng cậu chỉ dựa vào quan hệ mà được vào lớp này."

Băng Tử Huyên nghe vậy, một thoáng suy nghĩ lướt qua ánh mắt của hắn. "Nếu họ nghĩ tôi vào đây nhờ quan hệ, thì sao chứ? Tôi vốn không quan tâm đến danh tiếng hay cái nhìn của người khác.

Băng Tử Huyên khẽ nhìn Nhược Thanh Thanh với ánh mắt đăm chiêu. Hắn hơi nhíu mày, nhưng rồi đáp lại, giọng điềm đạm: “Nhưng có lẽ cô nói đúng, dù sao cô cũng là người đã đề cử tôi vào đây, cũng phải làm gì đó để người ta không nghĩ cô mù quáng đưa một tên gà mờ lên lớp chọn. Vậy thì tôi sẽ thể hiện chút thực lực để không còn ai nghi ngờ. Nhưng tôi thực sự không giỏi như cô nghĩ đâu. Nếu kết quả không đúng như kỳ vọng, mong cô đừng thất vọng.”

Nhược Thanh Thanh nghe vậy, không nói gì thêm, chỉ nhìn hắn và khẽ mỉm cười gật đầu, như ngầm khẳng định rằng cô luôn tin tưởng vào hắn. Còn Băng Tử Huyên chỉ biết thở dài, băn khoăn không hiểu sao cô lại tin tưởng mình đến vậy.

Đúng như dự đoán, vị giáo viên đứng trên bục đã chú ý đến lời nói của Nhược Thanh Thanh. Bà nhìn Băng Tử Huyên, ánh mắt sắc sảo và đầy thách thức, rồi gọi hắn đứng dậy. Giọng nói của bà chậm rãi, nhưng không che giấu sự nghiêm nghị: “Vậy thì xem thử nào, để xem cậu có thực sự xứng đáng với niềm tin của Nhược Thanh Thanh không.”

Vị giáo viên bước lại gần bảng, tay cầm phấn và nhanh chóng viết ba bài toán hóa học lên, từng dòng chữ hiện ra đầy nghiêm túc và thử thách. Đây là những bài tập khá vừa sức, nhưng yêu cầu sự tỉ mỉ và chính xác trong cách xử lý. “Ba bài này,” bà nói, giọng đầy ẩn ý, “là những dạng bài mà ngay cả học sinh lớp dưới cũng có người giải được. Tôi muốn xem cậu làm như thế nào.”

Băng Tử Huyên tiến về phía bảng, cầm lấy viên phấn, mắt lướt qua các bài toán một lần, cẩn thận phân tích. Hắn bắt đầu đặt bút viết, những đường nét phấn nhẹ nhàng mà dứt khoát, từng bước giải bài được hắn ghi xuống bảng. Lớp học yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng viên phấn va nhẹ vào bảng, từng con số và ký hiệu hóa học lần lượt hiện ra. Hắn bình tĩnh, không chút lo lắng, cứ thế mà làm từng bước một, lý giải rõ ràng từng phép biến đổi.

Hắn chỉ mất khoảng mười lăm phút để giải xong cả ba bài. Nhìn ba đáp án rõ ràng trên bảng, hắn quay lại, khẽ gật đầu báo hiệu đã hoàn thành.

Vị giáo viên đứng bên, tay khoanh trước ngực, ánh mắt chăm chú nhìn từng bước giải của hắn. Một nét bất ngờ thoáng qua trong ánh mắt bà, nhưng rất nhanh, bà lấy lại vẻ bình thản. “Không tệ,” bà nói, giọng điệu đã bớt phần khắt khe hơn. “Những bài này tuy không quá khó, nhưng tốc độ giải của em như vậy là khá tốt.”

Vị giáo viên hóa vẫn chưa buông tha cho Băng Tử Huyên, ánh mắt bà ta sáng lên vẻ kiên quyết pha chút sắc sảo, giống như bà đã có ý định thử thách hắn từ đầu. “Những bài vừa rồi,” bà nói chậm rãi, giọng điệu vẫn nghiêm nghị, “chỉ là kiểm tra kiến thức cơ bản thôi. Để xứng đáng với kỳ vọng của Nhược Thanh Thanh, tôi vẫn cần xem thêm năng lực của em.” Bà dừng lại, cầm viên phấn lên và bắt đầu viết lên bảng, từng nét nắn nót, tỉ mỉ vẽ ra một bài toán dài dằng dặc, chi chít những ký hiệu và phương trình phức tạp.

Cả lớp lặng đi, mọi ánh mắt đều hướng lên bảng, chăm chú nhìn từng dòng bài toán vừa được viết xuống. Học sinh phía dưới cũng bắt đầu xôn xao, bởi đề bài không chỉ khó mà còn đặc biệt dài và rối rắm đến mức nhiều người vừa nhìn vào đã cảm thấy nhụt chí.

Bài toán hóa học bà giáo đưa ra gồm ba phần, yêu cầu kiến thức sâu về phản ứng phức hợp, tốc độ phản ứng và chất xúc tác trong môi trường điều kiện cực đoan. Nội dung đề như sau:

---

Đề bài:

1. Cho hỗn hợp X gồm khí metan (CH₄) và oxi (O₂) với tỉ lệ thể tích là 2:5 ở 1 atm và nhiệt độ 27°C. Tiến hành phản ứng cháy hoàn toàn hỗn hợp này trong một bình kín, sinh ra hỗn hợp Y gồm các sản phẩm khí CO₂ và H₂O hơi.

- a) Tính thể tích các chất trong hỗn hợp Y sau khi phản ứng hoàn thành, biết áp suất trong bình tăng lên đến 2 atm và nhiệt độ tăng đến 127°C.

- b) Tính số mol mỗi chất trong hỗn hợp Y và so sánh tỉ lệ các khí sinh ra.

2. Trong một phản ứng khác, một hỗn hợp chất xúc tác phức hợp A được chuẩn bị bao gồm hai dung dịch muối, CuSO₄ 0.2M và FeCl₃ 0.1M, phản ứng trong môi trường H₂SO₄ loãng, tạo ra phức chất với Fe³⁺ và Cu²⁺ làm xúc tác cho quá trình điện phân dung dịch H₂O₂.

- a) Xác định hằng số tốc độ phản ứng của hỗn hợp A khi nhiệt độ tăng lên 50°C, biết rằng năng lượng hoạt hóa của phản ứng là 55 kJ/mol và dùng công thức Arrhenius.

- b) Tính nồng độ mol của các ion Fe³⁺ và Cu²⁺ trong dung dịch sau khi phản ứng đạt trạng thái cân bằng, khi chỉ còn lại 15% H₂O₂ chưa phân hủy.

3. Tiến hành thêm chất Z (một hợp chất chứa ion Ag⁺) vào hỗn hợp A đã đạt trạng thái cân bằng ở trên. Biết rằng Ag⁺ có khả năng gây cản trở phản ứng của Fe³⁺ nhưng đồng thời làm tăng tốc độ phản ứng với Cu²⁺.



- a Xác định tỉ lệ mol của Ag⁺ cần thiết để duy trì tốc độ phản ứng tối ưu khi H₂O₂ phân hủy đến 95%.

- b) Giải thích ảnh hưởng của Ag⁺ đến quá trình phản ứng xúc tác của Fe³⁺ và Cu²⁺ bằng phương pháp bán định lượng.

---

Đọc qua đề bài, không ít học sinh tỏ ra lo lắng, sắc mặt dần chuyển sang nghiêm trọng khi nhận ra đây là một thử thách khó nhằn mà ngay cả các học sinh đứng đầu lớp cũng chưa chắc hoàn thành được một cách nhanh chóng. Mạnh Khư và Khương Phong, hai cậu bạn phía dưới, khẽ liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy ác cảm và mỉa mai, như thể chắc chắn rằng Băng Tử Huyên sẽ “c·hết chìm” trong bài toán này. Ngay cả những học sinh giỏi hóa trong lớp cũng không tự tin có thể làm hết bài này, đừng nói là Băng Tử Huyên.

Lam Nhi ngồi gần đó không khỏi lo lắng, khẽ thì thầm với Nhược Thanh Thanh: “Cô giáo rõ là đang làm khó Tử Huyên. Bài này, đến cả bọn mình cũng khó mà làm nổi.” Nhược Thanh Thanh nghe vậy, không khỏi băn khoăn, ánh mắt lo lắng lướt qua Băng Tử Huyên, tuy vậy cô vẫn có một tia hy vọng mong manh rằng hắn có thể làm được. Cô khẽ thầm thì, gần như tự động viên: “Tử Huyên… cố lên.”

Cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía Băng Tử Huyên. Trong không khí căng thẳng ấy, Băng Tử Huyên đứng đó, vẻ mặt điềm tĩnh, dù trong lòng đang phải cân nhắc giữa hai lựa chọn: nếu giải được bài này, hắn chắc chắn sẽ bị chú ý, có thể kéo theo không ít phiền phức sau này. Nhưng nếu từ chối, Nhược Thanh Thanh sẽ phải đối diện với ánh mắt nghi ngờ và những lời bàn tán rằng cô đã “mù quáng” khi đề cử hắn vào lớp chọn.

Cuối cùng, hắn lặng lẽ đưa tay lên, cầm viên phấn trong tay, nắm thật chặt. Một quyết định đã được đưa ra. Trong đầu hắn, chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: “Không thể phụ lòng tin của Nhược Thanh Thanh.”

Hắn hít một hơi thật sâu, tập trung nhìn vào bài toán trước mặt, rồi bắt đầu đọc kỹ từng dòng đề bài.

Băng Tử Huyên nhìn chăm chú vào đề bài trên bảng, rồi bắt đầu giải bài với sự điềm tĩnh và cẩn thận. Không khí trong lớp dường như ngưng lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn. Hắn viết từng dòng một cách chậm rãi nhưng chắc chắn, như thể mọi thứ đã có sẵn trong đầu. Vị giáo viên hóa học, ban đầu vốn dĩ chỉ xem đây là một phép thử để phơi bày sự yếu kém của hắn, nay ánh mắt dần biến đổi, từ vẻ nghi ngờ chuyển sang bất ngờ rồi dần dần, một tia kinh ngạc thoáng qua.

Nhược Thanh Thanh và Lam Nhi ngồi dưới chăm chú theo dõi từng nét phấn của Băng Tử Huyên. Nhược Thanh Thanh còn khẽ nắm chặt tay, tự nhẩm từng bước để đối chiếu với cách giải của hắn. Còn Mạnh Khư và Khương Phong thì mỉa mai khẽ khàng: "Thằng này chỉ đang diễn thôi, bày đặt ghi bừa để không ai nghĩ nó ngu ngơ.” Thế nhưng, khi nhìn hắn tiếp tục với sự tự tin và không ngừng lại, bọn họ bắt đầu im bặt, không khỏi lặng lẽ quan sát.

Băng Tử Huyên lướt mắt qua bài, bắt đầu viết chi tiết từng bước:

---

Cách giải bài toán:

1. Phần 1:Xác định thể tích và số mol các chất trong hỗn hợp Y.

- Đầu tiên, áp dụng định luật bảo toàn khối lượng và phương trình trạng thái khí lý tưởng cho phần cháy hoàn toàn của CH₄ và O₂.

- Phương trình phản ứng:

CH4+2O2→CO2+2H2O

- Từ tỉ lệ 2:5 ban đầu của CH₄ và O₂, ta tính số mol ban đầu của từng khí và áp dụng định luật bảo toàn mol.

- Sử dụng phương trình khí lý tưởng PV = nRT, Băng Tử Huyên tính toán thể tích của sản phẩm khí ở điều kiện sau phản ứng với áp suất mới là 2 atm và nhiệt độ 127°C.

- Kết quả phần này Xác định thể tích các chất và so sánh tỉ lệ mol khí CO₂ và H₂O.

2. Phần 2: Tính tốc độ phản ứng của hỗn hợp A.

- Áp dụng công thức Arrhenius để xác định hằng số tốc độ k của phản ứng khi nhiệt độ tăng lên 50°C.

- Công thức Arrhenius....



- Băng Tử Huyên thay các giá trị vào phương trình và tính toán kết quả, xác định hằng số tốc độ k trong điều kiện nhiệt độ mới.

- Kết quả phần này: Tính toán nồng độ mol các ion Fe³⁺ và Cu²⁺ trong dung dịch khi còn lại 15% H₂O₂ chưa phân hủy.

3. Phần 3: Ảnh hưởng của ion Ag⁺ đến tốc độ phản ứng của hỗn hợp A.

- Băng Tử Huyên phân tích vai trò của Ag⁺ và dự đoán ảnh hưởng của nó lên các ion Fe³⁺ và Cu²⁺ trong hỗn hợp.

- Áp dụng phương pháp bán định lượng, hắn tính tỉ lệ mol của Ag⁺ để tối ưu hóa tốc độ phản ứng khi H₂O₂ phân hủy đến 95%.

---

Hắn tiếp tục giải từng phần, từng bước một cách cẩn thận, nét phấn của hắn rõ ràng và chi tiết. Khoảng 15 phút trôi qua, cả bảng đen đã kín đặc những dòng phương trình và tính toán chi tiết. Sau khi hoàn thành, Băng Tử Huyên lùi lại một bước, ánh mắt bình thản nhìn qua bài làm chi chít trước mặt. Hắn quay sang vị giáo viên, khẽ gật đầu rồi nói: "Phiền cô kiểm tra xem như này đã được chưa."

Vị giáo viên ban đầu nhìn bài làm của hắn, ánh mắt như không thể tin vào điều mình vừa thấy. Bà soi xét từng bước, từng công thức, thậm chí cẩn thận tìm lỗi nhỏ để chỉ ra sai sót nếu có. Nhưng khi dò từng dòng, vẻ mặt của bà dần chuyển từ nghi ngờ sang kinh ngạc. Sau một hồi kiểm tra kỹ lưỡng, bà không tìm thấy sai sót nào. Cuối cùng, bà ngẩng lên, cả lớp nín thở chờ đợi lời nhận xét.

Bà giáo viên khẽ nhíu mày rồi buông một câu chậm rãi, “Bài làm này…” bà dừng lại, khiến cả lớp nghẹt thở trong giây lát. “… Chính xác.”

Cả lớp như vỡ òa, tiếng xì xào đầy kinh ngạc nổi lên. Không ai ngờ rằng Băng Tử Huyên lại có thể giải được bài toán hóc búa đó, và hơn nữa, giải một cách chính xác, chi tiết đến vậy. Nhược Thanh Thanh khẽ nở một nụ cười nhẹ, trong khi Lam Nhi thì nhìn hắn đầy thán phục. Còn Mạnh Khư và Khương Phong, không còn vẻ mỉa mai như trước, giờ đây chỉ biết im lặng trước bài làm mà họ cho là “không tưởng.”

Băng Tử Huyên khẽ cúi đầu, gật nhẹ chào vị giáo viên rồi quay về chỗ ngồi. Trên nét mặt bà giáo viên lúc này là một vẻ trầm tư, vừa kinh ngạc vừa có chút tiếc nuối vì đã không nhận ra tiềm năng của hắn sớm hơn. Câu hỏi về thực lực của Băng Tử Huyên cuối cùng đã có câu trả lời rõ ràng – hắn không chỉ xuất sắc mà còn là một học sinh có tiềm năng vô cùng lớn.

“Thật không ngờ Tử Huyên này lại che giấu sâu đến vậy…” bà giáo viên lẩm bẩm, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống dãy bàn nơi Băng Tử Huyên ngồi, như vẫn còn đọng lại sự ngạc nhiên chưa kịp tan. Mấy giáo viên trước đây từng nhắc với bà rằng Băng Tử Huyên không phải một học sinh tầm thường, nhưng cho đến hôm nay, bà mới thực sự chứng kiến tài năng của hắn. Một “hạt giống tốt” của lớp chọn lại yên ắng đến thế, quả thật là bất ngờ. Bà thầm nghĩ nếu không có sự tin tưởng của Nhược Thanh Thanh, có lẽ Băng Tử Huyên vẫn sẽ tiếp tục che giấu thực lực mà chẳng ai biết đến.

Những học sinh khác trong lớp bắt đầu nhìn nhau xì xào, ánh mắt không giấu được sự ngỡ ngàng. Câu hỏi vì sao Nhược Thanh Thanh lại tin tưởng hắn đến vậy đã có câu trả lời, và giờ đây Băng Tử Huyên đã hoàn toàn khác trong mắt họ. Những học sinh top đầu, vốn luôn yên tâm với vị trí của mình, giờ phải nhìn nhận lại khi thấy có thêm một đối thủ cạnh tranh thực sự. Top mười học sinh đứng đầu lớp, một danh sách từng ổn định nay bỗng trở nên chật chội. Họ lén nhìn Băng Tử Huyên, nhận ra rằng người bạn cùng lớp mà họ từng xem thường giờ đây lại có khả năng tranh ngôi vị cùng họ.

Băng Tử Huyên về lại chỗ ngồi, vẻ mặt điềm tĩnh như không có chuyện gì đặc biệt vừa xảy ra. Nhược Thanh Thanh khẽ mỉm cười, nói nhỏ: “Cậu đúng là không làm tôi thất vọng.” Trong ánh mắt cô thoáng hiện niềm tự hào, không chỉ vì sự tin tưởng của cô dành cho cậu đã được chứng minh, mà còn vì cô biết mình đã không nhìn nhầm người.

Phía bên dưới, Lam Nhi không giấu được sự tò mò, cúi đầu ghé vào nói với Nhược Thanh Thanh, “Cậu ấy che giấu sâu quá. Có thực lực thế mà trước giờ chẳng ai hay biết gì.”

Băng Tử Huyên nghe vậy chỉ cười nhạt, trả lời đầy khiêm tốn, “Cũng chỉ là tình cờ may mắn trước đó có xem qua bài này thôi, không có gì đáng kể.”

Nhược Thanh Thanh bật cười nhẹ, nhưng đôi mắt sáng rỡ vẫn đọng lại vẻ tự hào. Không khí trong lớp dần trở lại bình thường, và các học sinh bắt đầu cúi xuống tập trung vào việc học, nhưng không ít ánh mắt vẫn liếc về phía Băng Tử Huyên, có chút ngưỡng mộ xen lẫn ganh đua. Những học sinh top đầu, trước giờ vốn quen với sự ổn định, giờ đây đã ý thức rõ ràng rằng sẽ phải cạnh tranh gay gắt hơn để giữ vững vị trí của mình.

Vị giáo viên hít một hơi thật sâu, ổn định lại cảm xúc, rồi bắt đầu giảng tiếp bài học. Dù vậy, trong ánh mắt bà thỉnh thoảng lại liếc về phía Băng Tử Huyên, như thể vẫn chưa hoàn toàn hết kinh ngạc trước những gì hắn vừa thể hiện. Từ hôm nay, Băng Tử Huyên đã không còn là “cái tên lạ” trong lớp chọn này, mà trở thành một đối thủ tiềm năng, một học sinh xứng đáng được đặt ngang hàng với những bạn học xuất sắc nhất.

Băng Tử Huyên khẽ cúi đầu, gật nhẹ chào vị giáo viên rồi quay về chỗ ngồi. Trên nét mặt bà giáo viên lúc này là một vẻ trầm tư, vừa kinh ngạc vừa có chút tiếc nuối vì đã không nhận ra tiềm năng của hắn sớm hơn. Câu hỏi về thực lực của Băng Tử Huyên cuối cùng đã có câu trả lời rõ ràng – cậu không chỉ xuất sắc mà còn là một học sinh có tiềm năng vô cùng lớn.

“Thật không ngờ cậu ta che giấu sâu đến vậy…” bà giáo viên lẩm bẩm, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống dãy bàn nơi Băng Tử Huyên ngồi, như vẫn còn đọng lại sự ngạc nhiên chưa kịp tan. Mấy giáo viên trước đây từng nhắc với bà rằng Băng Tử Huyên không phải một học sinh tầm thường, nhưng cho đến hôm nay, bà mới thực sự chứng kiến tài năng của hắn. Một “hạt giống tốt” của lớp chọn lại yên ắng đến thế, quả thật là bất ngờ. Bà thầm nghĩ nếu không có sự tin tưởng của Nhược Thanh Thanh, có lẽ Băng Tử Huyên vẫn sẽ tiếp tục che giấu thực lực mà chẳng ai biết đến.

Những học sinh khác trong lớp bắt đầu nhìn nhau xì xào, ánh mắt không giấu được sự ngỡ ngàng. Câu hỏi vì sao Nhược Thanh Thanh lại tin tưởng hắn đến vậy đã có câu trả lời, và giờ đây Băng Tử Huyên đã hoàn toàn khác trong mắt họ. Những học sinh top đầu, vốn luôn yên tâm với vị trí của mình, giờ phải nhìn nhận lại khi thấy có thêm một đối thủ cạnh tranh thực sự. Top mười học sinh đứng đầu lớp, một danh sách từng ổn định nay bỗng trở nên chật chội. Họ lén nhìn Băng Tử Huyên, nhận ra rằng người bạn cùng lớp mà họ từng xem thường giờ đây lại có khả năng tranh ngôi vị cùng họ.

Băng Tử Huyên về lại chỗ ngồi, vẻ mặt điềm tĩnh như không có chuyện gì đặc biệt vừa xảy ra. Nhược Thanh Thanh khẽ mỉm cười, nói nhỏ: “Cậu đúng là không làm tôi thất vọng.” Trong ánh mắt cô thoáng hiện niềm tự hào, không chỉ vì sự tin tưởng của cô dành cho hắn đã được chứng minh, mà còn vì cô biết mình đã không nhìn nhầm người.

Phía bên dưới, Lam Nhi không giấu được sự tò mò, cúi đầu ghé vào nói với Nhược Thanh Thanh, “Cậu ấy che giấu sâu quá. Có thực lực thế mà trước giờ chẳng ai hay biết gì.”

Băng Tử Huyên nghe vậy chỉ cười nhạt, trả lời đầy khiêm tốn, “Cũng chỉ là tình cờ may mắn trước đó có xem qua bài này thôi, không có gì đáng kể.”

Nhược Thanh Thanh bật cười nhẹ, nhưng đôi mắt sáng rỡ vẫn đọng lại vẻ tự hào. Không khí trong lớp dần trở lại bình thường, và các học sinh bắt đầu cúi xuống tập trung vào việc học, nhưng không ít ánh mắt vẫn liếc về phía Băng Tử Huyên, có chút ngưỡng mộ xen lẫn ganh đua. Những học sinh top đầu, trước giờ vốn quen với sự ổn định, giờ đây đã ý thức rõ ràng rằng sẽ phải cạnh tranh gay gắt hơn để giữ vững vị trí của mình.

Vị giáo viên hít một hơi thật sâu, ổn định lại cảm xúc, rồi bắt đầu giảng tiếp bài học. Dù vậy, trong ánh mắt bà thỉnh thoảng lại liếc về phía Băng Tử Huyên, như thể vẫn chưa hoàn toàn hết kinh ngạc trước những gì hắn vừa thể hiện. Từ hôm nay, Băng Tử Huyên đã không còn là “cái tên lạ” trong lớp chọn này, mà trở thành một đối thủ tiềm năng, một học sinh xứng đáng được đặt ngang hàng với những bạn học xuất sắc nhất.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.