Mộng Sinh Giới

Chương 69: Lời đề nghị



Chương 68: Lời đề nghị

Hơn mười ngày đã trôi qua kể từ khi thầy Lý rời xa cõi đời, nhưng Băng Tử Huyên vẫn cảm thấy trong lòng một nỗi trầm mặc khó tả. Dẫu biết cuộc đời là hữu hạn, và ai rồi cũng có kết cục riêng của mình, nhưng hình ảnh thầy Lý tận tâm chăm sóc hắn suốt ba năm cấp ba vẫn khiến hắn không khỏi xúc động. Có lẽ, với sự ra đi này, những người đã từng vướng vào nỗi bi kịch năm xưa đều đã tìm thấy bình yên nơi cõi khác, tìm lại nhau giữa những tháng ngày bình lặng, không còn đau khổ.

Khi Băng Tử Huyên còn đang mải đắm chìm trong dòng suy tư, một giọng nói nhẹ nhàng cất lên từ phía sau. Một chiếc xe đạp nhẹ lướt đến gần, và người đó không ai khác chính là Nhược Thanh Thanh, nụ cười tươi tắn hiện lên trên gương mặt cô khi dừng lại bên hắn.

"Cậu có muốn đi cùng tôi đến trường không?" cô hỏi, giọng nói dịu dàng lạ thường.

Băng Tử Huyên nhìn cô, một thoáng suy nghĩ thoáng qua rồi khẽ lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ: "Cô đi trước đi. tôi đến sau được rồi."

Nghe vậy, Nhược Thanh Thanh chỉ cười nhẹ, không chút do dự đáp: "Vậy tôi sẽ dắt xe đi bộ cùng cậu."

Cả hai bước đi bên nhau, một người im lặng dắt xe, một người lặng lẽ bước cạnh, không ai nói với ai lời nào. Chỉ có gió mùa đông se sắt thổi qua, cuốn theo từng làn tóc mềm mại của Thanh Thanh và chiếc khăn quàng cổ đang bay nhẹ. Cái lạnh khẽ len lỏi qua áo khoác, khiến cô bất giác run lên. Trong khoảnh khắc ấy, Băng Tử Huyên đột ngột rẽ sang một bên, bước về phía cây bán nước gần đó. Thanh Thanh khẽ dừng lại, nhìn theo bóng hắn, lặng yên chờ đợi.

Sau một lúc, Băng Tử Huyên quay lại và tiến đến bên Nhược Thanh Thanh, đưa cho cô một lon nước trà ấm. Ánh mắt hắn trầm lặng, không nói gì, chỉ đưa tay ra như một hành động tự nhiên, đầy ý tứ. Nhược Thanh Thanh nhìn lon trà ấm trên tay hắn, rồi nhẹ nhàng đưa tay đón lấy, nở một nụ cười dịu dàng, khẽ nói: “Cảm ơn…”

Băng Tử Huyên không đáp, chỉ gật đầu nhẹ rồi lại tiếp tục đi về phía trước. Nhược Thanh Thanh nhìn theo bóng dáng hắn một thoáng, lòng chợt thấy ấm áp. Cô không vội uống lon nước mà thay vào đó nắm chặt nó trong tay, cảm nhận sự ấm áp truyền từ lòng bàn tay vào tận sâu trong tim. Rồi cô vội dắt xe theo hắn, giữ khoảng cách vừa phải nhưng luôn kịp bước cùng.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã đến cổng trường. Băng Tử Huyên khẽ dừng lại, quay sang nói nhỏ, giọng nhẹ và đầy vẻ lãnh đạm thường ngày, "Cô đi vào trước đi."

Thanh Thanh gật đầu, đáp lại bằng một giọng êm ái, "Ừm…" Cô nhìn hắn một thoáng rồi bước vào trong. Vẻ nhã nhặn và dịu dàng này của Thanh Thanh là điều hiếm thấy, khiến vài học sinh nam nữ đứng gần đó phải chú ý, mắt dõi theo với sự tò mò không giấu nổi. Một nhóm nam sinh nhỏ đứng gần cổng trường, vừa nhìn thấy cảnh tượng ấy đã bắt đầu bàn tán rôm rả.



"Nhược Thanh Thanh đi cùng Băng Tử Huyên? Lần đầu tiên mới thấy đó… Thật khó tin! Bình thường phong thái của cô ấy luôn nghiêm nghị, đường đường là hội trưởng hội học sinh, ai mà ngờ…"

"Mà nhìn cái cách tên kia nói chuyện với Thanh Thanh nữa… Đúng thật là có phúc ghê," một nam sinh khác chậc lưỡi, ánh mắt có phần ganh tị. "Nữ thần mà cũng nói cười với hắn, còn thân thiết nữa chứ!"

Nghe vậy, một cậu bạn kế bên liếc mắt, bĩu môi: "Mày á? Nằm mơ đi, vừa xấu vừa ngu thế mà cũng đòi bắt chuyện với Nhược Thanh Thanh à? Người ta nhìn còn chẳng thấy!"

"Mày có ngon hơn đâu mà lên giọng!" Cậu kia gằn giọng, bỗng nổi đóa. "Mày giỏi thì sao bị Yên Hoa bỏ theo người khác? Chả phải vì người ta khinh mày đấy sao?"

"Yên Hoa? Mày còn nhắc đến con nhỏ ấy làm gì! Đúng là điên mà, mày muốn đánh nhau phải không?" Cả hai mặt đối mặt, không khí căng thẳng hẳn lên.

Nhưng bất ngờ, một nữ sinh khác vô tình đi ngang qua, mái tóc dài óng ả buông lơi trên vai, thu hút ánh nhìn của cả hai như bị thôi miên. Không gian bất chợt yên lặng, cả hai ánh mắt chợt dõi theo bóng hình ấy một cách ngây ngô và có phần... đê tiện. Cả trường rộn ràng bước vào buổi sáng học tập, nhưng đâu đó, những câu chuyện xung quanh Nhược Thanh Thanh và Băng Tử Huyên cứ thế lan tỏa.

Băng Tử Huyên bước vào lớp học, chậm rãi tiến tới chỗ ngồi quen thuộc bên cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống. Trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, đột nhiên, một giọng nói vang lên từ cửa lớp khiến mọi người đều chú ý.

Ở ngưỡng cửa, một nam sinh dáng người cao gầy, thư sinh, mái tóc vuốt ngược gọn gàng, nhìn qua thì có vẻ khá điển trai nhưng đôi mắt ánh lên vẻ kiêu ngạo. Cậu ta là Mạnh Khư, một trong những nhân vật nổi bật trong hội học sinh. Thấy Mạnh Khư xuất hiện, một vài học sinh trong lớp bắt đầu nhìn nhau, có người e dè, có người lại kín đáo quan sát phản ứng của Băng Tử Huyên, trong lòng lo lắng không biết hắn có đắc tội với người của hội học sinh hay không.

Mạnh Khư đứng thẳng, mắt không rời khỏi Băng Tử Huyên, cất giọng hơi trịch thượng: "Ở đây là Băng Tử Huyên, đúng không?"

Nghe tên mình được gọi, Băng Tử Huyên khẽ ngước mắt nhìn cậu ta, ánh mắt điềm nhiên nhưng không hề mất đi phần sắc bén. "Cậu tìm tôi là có chuyện gì?" Giọng hắn trầm và bình tĩnh, không có chút nào lo lắng hay bất an.



Mạnh Khư thấy Băng Tử Huyên vẫn ngồi yên như không để tâm, vẻ mặt trở nên khó chịu rõ ràng hơn. "Hội trưởng Thanh Thanh muốn gặp cậu. Phiền cậu đến phòng hội học sinh ngay bây giờ."

Nghe đến tên của Nhược Thanh Thanh, đôi mắt Băng Tử Huyên thoáng dao động nhẹ, nhưng hắn vẫn bình tĩnh đáp lời: "Được rồi, mười phút nữa tôi sẽ đến đó."

Mạnh Khư nhíu mày, giọng nói lộ rõ sự không hài lòng, cao giọng phản đối: "Tôi mong là cậu sẽ đi ngay bây giờ thì hơn, Băng Tử Huyên. Mười phút? Cậu đang đùa tôi sao?"

Không để Mạnh Khư áp đảo, Băng Tử Huyên đáp lại một cách dứt khoát, ánh mắt như muốn cảnh cáo: "Nếu tôi không đi ngay thì sao? Có vẻ ở trong hội học sinh, cậu cũng nghĩ mình quyền hành ghê gớm nhỉ? Tôi đã nói mười phút nữa là mười phút nữa. Và người tôi cần gặp là Nhược Thanh Thanh, không phải cậu."

Câu nói lạnh lùng và đầy ẩn ý của Băng Tử Huyên làm Mạnh Khư ngây người trong chốc lát, khuôn mặt cậu ta đỏ bừng vì tức giận. Đôi tay cậu ta nắm chặt, nghiến răng rồi cười gằn, nói một cách cay độc: "Được lắm, Băng Tử Huyên... Vậy thì hẹn cậu mười phút sau ở phòng hội học sinh."

Nói xong, Mạnh Khư quay lưng bỏ đi với vẻ mặt giận dữ, miệng không ngừng lẩm bẩm vài lời khó nghe như để xả tức.

Khi bóng dáng Mạnh Khư khuất dần khỏi cửa lớp, không khí như thoải mái hơn, một vài học sinh tò mò tiến tới gần Băng Tử Huyên. Một cậu bạn ngồi gần đó dè dặt lên tiếng: "Cậu đừng chọc vào Mạnh Khư. Tên đó không phải người dễ chịu gì đâu, lại có quyền hành trong hội học sinh nữa… Nghe nói cậu ta rất được Nhược Thanh Thanh tin tưởng."

Băng Tử Huyên chỉ gật đầu nhẹ, không đáp lại gì ngoài một câu "Cảm ơn vì đã nhắc." Hắn không tỏ vẻ quan tâm nhiều, chỉ đơn giản mở cặp lấy ra chai nước và vài viên thuốc. Hắn uống thuốc xong, nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ một thoáng, rồi đứng dậy với vẻ bình thản nhưng cương quyết, chuẩn bị tiến tới phòng hội học sinh đúng như lời đã hứa.

Băng Tử Huyên bước ra khỏi lớp học, gương mặt bình thản như thường ngày nhưng ánh mắt vẫn ánh lên vẻ trầm lặng suy tư. Hắn tiến từng bước vững vàng xuống hành lang dài, ánh nắng ban mai hắt qua cửa sổ dọc lối đi, tạo thành những dải sáng vàng nhạt. Mỗi bước chân của hắn vang lên giữa không gian yên tĩnh, khiến các học sinh đi ngang qua đều ngoảnh lại nhìn, có người tò mò, có người chỉ lặng lẽ quan sát.

Đến trước cửa phòng hội học sinh, Băng Tử Huyên dừng lại một nhịp. Hắn đưa tay gõ vài cái nhẹ nhàng, âm thanh vừa đủ để báo hiệu sự có mặt của mình. Từ bên trong vọng ra giọng nói của Nhược Thanh Thanh, mềm mại mà dứt khoát: “Vào đi.”



Băng Tử Huyên mở cửa và bước vào phòng hội học sinh. Trong căn phòng nhỏ được trang trí gọn gàng và trang nghiêm, Nhược Thanh Thanh ngồi ở vị trí trung tâm, gương mặt rạng rỡ với nụ cười ấm áp. Cô gái với mái tóc đen dài buông xõa tự nhiên, ánh mắt sắc sảo nhưng chứa đựng sự dịu dàng. Khi thấy hắn, giọng cô trở nên dễ chịu hơn, mời mọc: “Tử Huyên, cậu đến rồi… Mời ngồi.”

Cô khẽ đưa tay ra, mời hắn ngồi vào một chiếc ghế đặt sẵn trước bàn họp nhỏ. Phía sau Nhược Thanh Thanh, Mạnh Khư đứng khoanh tay, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu, đôi mắt không giấu được sự ganh ghét hướng về phía Băng Tử Huyên. Mạnh Khư nhìn hắn với ánh mắt như muốn khiêu khích, nhưng lại bị cặp kính sáng của cô gái đứng bên cạnh che mờ một phần. Cô gái có dáng người nhỏ nhắn, đeo một cặp kính to tròn che nửa gương mặt, nhưng ánh mắt hiền lành và vẻ dễ mến khiến cô có phần trái ngược hoàn toàn với Mạnh Khư. Trong tay cô là một sấp giấy tờ, khi thấy Băng Tử Huyên, cô mỉm cười, mắt nheo lại như thể bày tỏ sự chào đón.

Băng Tử Huyên khẽ gật đầu chào lại, đôi mắt thoáng qua sự ấm áp. Sau đó, hắn kéo một chiếc ghế từ vòng tròn họp ra rồi ngồi xuống đối diện Nhược Thanh Thanh, dáng ngồi thẳng lưng, đầy tự tin. Vừa ngồi vào ghế, hắn đi thẳng vào vấn đề chính mà không chút quanh co, ánh mắt nghiêm túc: “Cô gọi tôi đến đây là có chuyện gì?”

Nhược Thanh Thanh nhẹ cười, nét mặt vẫn giữ vẻ điềm đạm. “Cậu cứ bình tĩnh,” cô nhẹ nhàng đáp. “Lần này tôi gọi cậu đến đây là để nói về một chuyện quan trọng.” Cô ngừng lại một nhịp, ánh mắt chờ đợi sự chú ý của Băng Tử Huyên trước khi tiếp tục. “Kỳ thi đại học cũng chỉ còn chưa đầy hai mươi ngày nữa. Tôi đã bàn với những học sinh đứng đầu khác về việc đưa cậu vào lớp đào tạo chuyên biệt cho các học sinh top đầu. Các thầy cô cũng đã đồng ý, và hầu hết các học sinh trong lớp tiềm năng đều không phản đối. Cậu thấy thế nào?”

Giọng Nhược Thanh Thanh dịu dàng nhưng có sự nghiêm túc, ánh mắt cô vẫn dõi theo từng biểu cảm nhỏ nhất của hắn. Băng Tử Huyên không nói gì ngay lập tức, hắn ngồi im, gương mặt trầm ngâm hơn trước, đôi mắt đăm chiêu nhìn xuống. Hắn suy nghĩ, đầu lông mày nhíu nhẹ, gương mặt lộ rõ vẻ thận trọng, như cân nhắc rất nhiều điều.

Trong lúc ấy, cả phòng trở nên yên lặng, không một ai dám lên tiếng, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hắn. Mạnh Khư đứng phía sau, tay khoanh chặt, ánh mắt đầy vẻ căng thẳng. Có lẽ cậu ta không muốn thấy một ai khác, đặc biệt là Băng Tử Huyên, trở thành tâm điểm của Nhược Thanh Thanh. Ngược lại, cô gái nhỏ nhắn bên cạnh vẫn mỉm cười, chờ đợi một cách bình thản, như muốn cổ vũ Băng Tử Huyên lên tiếng.

Băng Tử Huyên ngồi đó, ánh mắt trở nên sâu thẳm, suy nghĩ xoáy quanh những lợi và hại của quyết định này. Được mời vào lớp đào tạo đặc biệt, lớp mà ai cũng mơ ước, chính là cơ hội ngàn vàng, nhưng cũng như miếng mồi béo bở và đầy tiền ẩn khác. Đúng là lớp học này có khả năng giúp hắn tiến gần hơn đến ngưỡng cửa đại học với tỷ lệ đỗ gần như tuyệt đối. Hơn nữa, được dạy bởi những giáo viên hàng đầu, kể cả cô Emily Carter, cũng là một điểm lợi lớn không thể phủ nhận.

Nhưng từ một lớp học bình thường nhất nhảy lên lớp dành cho những "quái vật học tập," Băng Tử Huyên không tránh khỏi suy nghĩ về những vấn đề có thể xảy ra. Hắn biết chắc sẽ có những kẻ trong lớp học mới nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, thậm chí tìm cách gây khó dễ vì cho rằng hắn không xứng đáng. Nếu phải đối mặt với điều đó mỗi ngày, cuộc sống vốn yên bình sẽ trở nên đầy rẫy những khó chịu và rắc rối không đáng có. Nhưng rồi hắn tự hỏi, liệu hắn có sẵn sàng từ bỏ chỉ vì những kẻ không liên quan ấy hay không?

Hình ảnh mẹ hắn thoáng hiện lên trong tâm trí - khuôn mặt mệt mỏi nhưng luôn lấp lánh niềm hy vọng vào tương lai của hắn. Trong lòng Băng Tử Huyên chợt dâng lên quyết tâm mạnh mẽ. Những vất vả mẹ chịu đựng bấy lâu vì hắn, những cố gắng không ngừng của hắn đến tận bây giờ, tất cả dường như đều hướng về một điều duy nhất: cánh cổng đại học. Hắn không thể để bất kỳ điều gì cản trở con đường của mình, dù đó là khó khăn hay lời dị nghị.

Băng Tử Huyên ngẩng lên, gương mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt quyết đoán. Hắn khẽ nhướng mày, rồi bình thản hỏi: “Bọn họ thực sự chấp nhận một học sinh như tôi sao?”

Nhược Thanh Thanh mỉm cười nhẹ, giọng nói ấm áp, chắc chắn: “Đây là đề cử của cô Emily Carter và tôi. Đã có chúng tôi ủng hộ, sẽ không ai có vấn đề gì đâu.”

Nghe lời khẳng định từ Thanh Thanh, hắn gật đầu, ánh mắt lộ vẻ kiên định. Hắn nhẹ đáp, giọng nói mang chút hàm ơn: “Nếu vậy, phiền cô rồi…”

Nụ cười hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt Nhược Thanh Thanh. Cô nhìn hắn đầy tin tưởng, như thể chắc chắn rằng lựa chọn này là đúng đắn. Ánh mắt của cô rực lên niềm vui và sự chờ đợi vào sự thay đổi mà hắn sắp trải qua.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.