Băng Tử Huyên ngồi đối diện thầy Lý, lặng lẽ rót cho mình một chén rượu trắng. Tửu lượng của hắn vốn chẳng cao, nhưng hôm nay, chén đầu tiên hắn nâng lên lại là để kính thầy. Hắn nhấc chén rượu lên, mắt nhìn vào mắt thầy Lý, rồi uống cạn trong một hơi. Động tác dứt khoát, đầy ẩn ý, khiến thầy Lý thoáng ngạc nhiên, đôi mày khẽ nhíu lại, không biết phải nói gì.
Khi đã uống xong, Băng Tử Huyên từ từ hạ chén xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi phố xá sáng rực đèn đêm, từng dòng người qua lại tấp nập, tiếng nói cười rôm rả vọng vào. Hắn cất giọng trầm thấp, đầy ý nhị, như tự nói với chính mình, nhưng lại chứa đựng nỗi buồn man mác. Hắn nói một câu chậm rãi, “Quá khứ có thể đã lặng lẽ trôi qua, nhưng nỗi day dứt vẫn không bao giờ rời bỏ người mang nó. Đến cuối đời, có những lời muốn nói vẫn là không đủ can đảm để thốt ra, và kết cục là tự dày vò trong tâm khảm…”
Lời nói như mây mù giăng kín, sâu sắc và mông lung, khiến cho thầy Lý nghe xong liền trầm ngâm, tay nâng chén rượu khựng lại giữa không trung. Thầy không rõ ý hắn muốn nói đến điều gì, nhưng có cảm giác như chạm đến một điều gì đó sâu thẳm và khó gọi tên. Thầy khẽ cười xòa, cố đùa nhẹ, “Tử Huyên, câu nói ấy sâu xa quá, làm ta cũng không hiểu nổi. Không ngờ em lại có khiếu văn thơ đấy, có lẽ ta đã bỏ sót điều này rồi…”
Nhưng thay vì trả lời, Băng Tử Huyên chỉ im lặng, rồi khẽ nhếch một nụ cười nhàn nhạt. Trong ánh mắt hắn ánh lên chút giễu cợt mà thầy Lý không hiểu nổi, rồi hắn bất ngờ nói, “Thầy có biết không, ‘Thanh’ có nghĩa là thanh khiết, còn ‘Lan’ nghĩa là loài hoa lan mỏng manh…” Lời hắn chậm rãi, từng chữ như giọt rượu đắng trôi qua đầu lưỡi.
“Thanh Lan,” hắn nói, ánh mắt lặng lẽ nhưng không giấu nổi một tia đau đớn, “Một cái tên đẹp… nhưng quá khứ của người mang cái tên ấy lại chẳng đẹp như vậy.”
Băng Tử Huyên lặng nhìn thầy Lý, đôi mắt sâu lắng không chút gợn sóng nhưng từng lời nói lại như m·ũi d·ao nhọn sắc bén, xoáy vào những v·ết t·hương đã chôn giấu lâu năm. Khi hắn vừa nhắc đến hai từ “Thanh Lan,” sắc mặt thầy Lý liền thay đổi. Ánh mắt ông thoáng chốc trở nên sắc lạnh, đôi bàn tay đặt dưới bàn cũng đã nắm chặt, như cố nén cơn cuồng phong của những cảm xúc dồn nén bao năm. Ông gằn giọng, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng không che giấu được vẻ đề phòng. “Tử Huyên… Có lẽ em biết không ít những chuyện năm đó.”
Băng Tử Huyên bình thản nhìn ông, ánh mắt có chút trầm tĩnh và u ám. Hắn gật đầu, giọng điềm nhiên, “Thầy có thể nghĩ như vậy. Quả thực những điều em biết không hề ít.” Hắn ngưng lại một chút, ánh mắt khẽ đăm chiêu khi nhìn thầy Lý, rồi thở ra một hơi dài như trút chút nặng nề từ đáy lòng. “Thầy bây giờ so với con người của quá khứ quả thực là khác xa hơi người khác nghĩ…”
Thầy Lý nghe đến đây, ánh mắt vốn lạnh lẽo giờ chuyển thành một nỗi đau khắc sâu, không cách nào che giấu. Ông nhìn xuống chén rượu, rót đầy rồi uống cạn trong một hơi, như muốn dùng chất cay xót để xóa nhòa nỗi đau dai dẳng. Khi rượu đã hết, ông nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm, lạc về quá khứ. “Thoáng chốc cũng đã gần năm mươi năm rồi… Chuyện năm đó… thật sự là ta…” Giọng ông nghẹn lại, không đủ can đảm để nói hết câu. Ông khẽ thở dài, như thể tự trốn tránh chính mình, đôi mắt dần ươn ướt khi nghĩ về những bi kịch không thể cứu vãn.
Băng Tử Huyên thấy thầy không dám đối diện với quá khứ, liền nhẹ nhàng tiếp lời, giọng nói trầm buồn như tiếng gió mùa đông. “Trần Bình An năm đó… Có lẽ mới là n·ạn n·hân thực sự. Đúng là một bi kịch của cả một kiếp người.”
Nghe nhắc đến cái tên ấy, đôi mắt thầy Lý cuối cùng cũng không thể kiềm lại, nước mắt cứ thế rơi xuống không ngừng. Ông nắm chặt chén rượu, giọng nói run rẩy đầy đắng cay. “Tất cả đều là lỗi của ta. Ta đã đẩy cậu ấy đến bờ vực, khiến cậu ấy nhà tan cửa nát, không còn ai bên cạnh… Những oan ức đó cũng không bao giờ được giải. Ta… chính ta là người ép cậu ấy đi vào con đường cùng ấy…”
Thầy Lý nghẹn ngào, giọng khàn đi, nhắc đến cả cái tên Thanh Lan, như thể từng ký ức đen tối đồng loạt trở về. “Cả Thanh Lan… Đã bao năm như vậy rồi, ta vẫn sống trong dày vò, không một giây phút nào có thể quên được. Mỗi khi nhớ lại, lòng ta lại đau như dao cứa… Đã không biết bao lần, ta đến những nơi như thế này, hy vọng rượu có thể giúp ta quên đi, dù chỉ một thoáng… Và từ lúc nào, rượu đã thành thứ duy nhất ta dựa vào để sống qua ngày…”
Giọng nói của ông nghẹn lại, đôi vai run rẩy. “Ta đã nhiều lần muốn kết thúc tất cả, nhưng cũng không đủ dũng khí…” Nỗi đau cào xé trong ông tuôn ra qua những giọt nước mắt, từng tiếng nấc nghẹn ngào, như một đứa trẻ chịu tổn thương sâu sắc mà không có cách nào cứu chữa. Càng nói, ông càng rơi lệ, từng dòng nước mắt cay đắng rơi xuống không ngừng, đôi mắt đỏ hoe như một người bất lực trước cả quá khứ và hiện tại.
Băng Tử Huyên nhìn thầy, ánh mắt dịu đi nhưng vẫn giữ vẻ trầm ngâm.
Khi thầy Lý còn đang chìm trong sự suy sụp, Băng Tử Huyên lặng lẽ lấy từ trong túi ra một tấm phong thư cũ, đặt lên bàn. Tấm phong thư đã hoen úa theo năm tháng, màu giấy ngả vàng nhưng có thể thấy rõ nó đã được bảo quản rất cẩn thận, không một vết nhăn hay rách nát. Nhìn thấy lá thư, thầy Lý ngẩng đầu lên, ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn nghi hoặc, ông hỏi nhỏ, giọng khàn đặc: “Đây là…?”
Băng Tử Huyên nhẹ nhàng đáp, ánh mắt bình thản nhưng sâu xa. “Đây là bức di thư của Thanh Lan trước khi mất… Em cũng chưa đọc, nên không biết bên trong viết gì. Nhưng em nghĩ… có lẽ cô ấy muốn thầy là người đọc nó.”
Nghe đến đây, bàn tay của thầy Lý run rẩy không thể kiểm soát. Ông từ từ đưa tay ra, khẽ chạm vào phong thư như sợ chỉ cần một động tác mạnh thôi, tấm thư này sẽ tan biến mất. Ông nhìn phong thư một lúc lâu, đôi mắt đượm nét buồn sâu thẳm, rồi từ từ mở nó ra. Khi những dòng chữ đầu tiên hiện lên, nét chữ của Thanh Lan – đường nét quen thuộc và dịu dàng ấy – thầy Lý không thể kìm lòng, môi ông khẽ mím lại, đôi mắt dần ướt nhòa.
Ông bắt đầu đọc. Từng dòng chữ như tiếng vọng từ quá khứ, từ những ngày tháng đẹp đẽ và đau đớn, từng câu từng chữ chạm vào tâm khảm ông. Nhưng càng đọc, bàn tay ông càng run lên không thể kìm nén, giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống không ngừng. Đọc được khoảng một phần ba lá thư, ông dừng lại, không thể chịu đựng thêm nữa. Tay còn lại của ông siết chặt, các khớp ngón tay trắng bệch, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay đến bật máu. Ông cắn chặt môi, cố gắng đè nén cảm xúc đang dâng trào.
Rồi như không thể đối mặt, ông quay mặt đi, không dám nhìn tiếp những dòng chữ đau đớn kia. Sự day dứt, nỗi ân hận và cảm giác mất mát khiến ông dường như không còn đủ sức chịu đựng, từng hơi thở nặng nề như chứa đầy nỗi đau từ một quá khứ không thể xóa nhòa.
Băng Tử Huyên nhìn thầy Lý với ánh mắt vừa thương cảm vừa sắc lạnh, giọng nói khẽ vang lên nhưng lại như một lưỡi dao nhọn hoắt đâm sâu vào v·ết t·hương lòng ông thầy: “Thầy vẫn nên đọc nốt bức thư, để hiểu rõ sự tình năm đó…”
Lời nói lạnh lùng và kiên quyết của hắn khiến thầy Lý ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ rõ sự chần chừ và đau đớn. Nhưng rồi, như một sự thừa nhận nỗi đau mà mình đã trốn tránh quá lâu, ông cắn răng, tay run rẩy cầm lá thư lên và tiếp tục đọc. Đôi mắt ông lướt qua từng dòng chữ, mỗi chữ mỗi câu như nặng tựa ngàn cân, dần kéo ông xuống sâu hơn vào vực thẳm của tội lỗi và sự ân hận mà ông đã chôn giấu suốt mấy chục năm qua.
Ngồi đối diện, Băng Tử Huyên nhìn ông thầy đang đau đớn tột cùng mà lòng cũng trĩu nặng. Dẫu trong lòng hắn có chút xót xa, song ý nghĩ về trách nhiệm gián tiếp cũng như trực tiếp của thầy Lý trong những bi kịch của Thanh Lan và Trần Bình An khiến hắn không thể tha thứ hoàn toàn. Hắn tựa lưng vào ghế, đôi mắt sâu thẳm như đang ngắm nhìn khung cảnh nhộn nhịp bên ngoài, nhưng thật ra tâm trí đã phiêu diêu vào một cõi u trầm.
Băng Tử Huyên nhớ lại những hình ảnh đứt quãng từ huyễn cảnh về quá khứ đầy bi kịch của Trần Bình An, trái tim hắn không khỏi cảm thấy một nỗi buồn đen tối, lạnh lẽo bao trùm lên tâm trí. Hình ảnh Trần Bình An năm đó — một thiếu niên tràn đầy khát vọng nhưng lại bị dập tắt bởi những bàn tay tàn ác của gia đình Lý Điền Chủ — hiện rõ mồn một trong tâm trí hắn, như một cuốn phim chậm rãi đầy đau thương và oán hận.
Năm ấy, khi mẹ q·ua đ·ời, Trần Bình An đã trở thành kẻ đơn độc giữa vùng đất đầy bất công. Lý Điền Chủ không ngừng chèn ép, quyết tâm chiếm đoạt mảnh đất nơi mẹ Trần Bình An an nghỉ. Bình An dù đã cầu xin ông ta, nhưng tất cả đều vô ích, thậm chí hắn còn bị đ·ánh đ·ập tàn nhẫn. Cảnh tượng đau lòng khi hắn chứng kiến mộ mẹ mình bị khai quật mà không thể làm gì, vẫn là nỗi đau khắc sâu trong tim hắn suốt đời. Người làng thương xót, gom góp chôn cất mẹ Bình An một gò đất nhỏ ở phía sau đồi hoang vắng. Hắn lặng lẽ chấp nhận tất cả, lòng dần nguội lạnh, trở thành một con người lầm lì, ít nói và xa lánh mọi người.
Sau cú sốc đó, Trần Bình An rời quê, làm thuê ở những nơi xa xôi, không còn muốn quay lại vùng đất đau thương. Nhưng tết năm hắn tròn hai mươi tuổi, Bình An quyết định về thăm mộ mẹ, chăm chút lại ngôi mộ hoang tàn giữa đồi vắng. Hắn lặng lẽ ngủ qua đêm bên ngôi mộ, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống đất, như muốn gửi gắm những đau khổ và tiếc nuối đến người mẹ đã khuất mà hắn chưa từng được báo hiếu. Ba ngày sau, hắn vội vã lên đường, quyết không ngoảnh lại quá khứ đau thương.
Nhưng định mệnh không buông tha hắn. Trên đường ra bến xe, hắn b·ị b·ắt lại bởi vài tên tay chân của Lý Điền Chủ, và bị buộc tội là kẻ hãm hại Thanh Lan. Bình An hoang mang không hiểu vì sao mọi chuyện lại xảy đến với mình. Hắn ngỡ rằng đã cắt đứt mọi mối liên hệ với quá khứ, nhưng sự oan nghiệt cứ đeo bám hắn. Hắn nhìn Thanh Lan, người mà hắn từng xem như người bạn duy nhất, nay đứng im lặng, tỏ vẻ như là n·ạn n·hân trong vụ việc. Sự im lặng của cô càng đẩy Bình An vào vực sâu tuyệt vọng.
Sự thật cay đắng là Lý Điền Chủ đã mua chuộc gia đình Thanh Lan, biến cô thành công cụ để đạt được mục đích của mình. Đứa trẻ mà Thanh Lan mang trong mình không phải là con của Trần Bình An, mà là kết quả của một đêm say đắm giữa cô và Lý Thành, con trai của Lý Điền Chủ. Cả gia đình cô vì lòng tham mà sẵn sàng dâng hiến con gái mình, mặc kệ thanh danh của cô bị vấy bẩn và người bạn thân nhất của cô bị hủy hoại.
Trần Bình An sau đó bị kết án tù vì những tội danh vô lý, cuộc đời hắn như chìm vào hố sâu không đáy, nơi mọi tia hy vọng đều bị dập tắt. Thanh Lan, sau khi đã cạn kiệt giá trị lợi dụng, cũng rơi vào bi kịch không lối thoát. Lý Điền Chủ sợ rằng sự thật sẽ bị lộ ra nên đã lên kế hoạch trừ khử cả gia đình cô. Một đêm nọ, cha mẹ cô ngã xuống c·hết vì độc trong bữa cơm, còn cô may mắn sống sót vì đang mang thai nên không dùng thức ăn bị hạ độc. Nhưng vận mệnh không dừng lại ở đó — hai tên tay chân của Lý Điền Chủ đột nhập vào nhà, định kết liễu cô thì thấy cô trở dạ có dấu hiệu sinh con.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, một trong hai tên đã động lòng trắc ẩn, giúp cô sinh con và mở lối cho hai mẹ con chạy trốn. Nhưng người bạn đồng hành ấy cuối cùng bị bọn tay chân của Lý Điền Chủ truy đuổi, ngã xuống để bảo vệ mẹ con Thanh Lan. Thanh Lan, vừa sinh con, sức lực kiệt quệ, chạy trốn giữa đêm tối mịt mù. Nhưng không bao xa, cô ngã xuống bên vệ đường, đứa bé sơ sinh khóc ngằn ngặt bên cạnh. Thanh Lan tuyệt vọng ôm lấy con, nước mắt rơi xuống lần cuối khi cô từ biệt cõi đời trong uất hận.
Trần Bình An, hay tin về c·ái c·hết của Thanh Lan và gia đình cô, biết rằng mình chẳng còn gì để mất. Cơn hận thù bùng cháy trong lòng, hắn vượt ngục, trở về trả thù Lý Điền Chủ. Lần đó, hắn đột nhập vào dinh thự, tìm đến tên địa chủ độc ác khi hắn đang đếm số tiền vấy máu từ những người hắn đã áp bức, rồi kết liễu cuộc đời lão. Trần Bình An b·ị b·ắt ngay sau đó và chịu bản án tử hình. Trên đường bị áp giải ra pháp trường, hắn tự kết thúc cuộc đời mình, chấm dứt một kiếp người đầy bi thương.
Băng Tử Huyên nhớ lại tất cả những chi tiết đau đớn đó, lòng dấy lên một cơn oán hận nhưng cũng xen lẫn nỗi chua xót. Tất cả đã qua đi, nhưng những v·ết t·hương và nỗi đau vẫn còn mãi trong ký ức. Dù phố xá bên ngoài vẫn tấp nập, lòng hắn chỉ là một vùng tối lạnh lẽo, như một cái bóng lặng lẽ không lối thoát giữa cuộc đời.
Băng Tử Huyên rót một chén rượu đầy, động tác dứt khoát mà điềm tĩnh, rồi uống cạn một hơi. Đôi mắt sâu thẳm như đang chứa đựng hàng vạn tâm sự khi nhìn về phía thầy Lý, ánh nhìn lạnh lùng nhưng cũng đầy kiên định.
“Thầy cứ ngồi lại ở đây,” hắn chậm rãi nói, giọng nói tuy nhẹ nhưng vang lên đầy uy lực. “Ba ngày sau, em muốn nghe một câu trả lời từ thầy. Mong rằng đến ngày đó, thầy sẽ đưa ra câu trả lời đúng ý em muốn. Nếu không…” Hắn ngừng lại, để lại khoảng lặng đầy uẩn khúc trước khi nói tiếp, “...thì e rằng em sẽ phải hành động theo phương án thứ hai.”
Câu nói dứt khoát của hắn như một lời cảnh báo không khoan nhượng. Hắn đứng dậy, chuẩn bị rời đi, để lại sau lưng không khí trầm lặng nặng nề. Bước chân hắn đã đặt ra cửa, nhưng bất chợt, từ phía sau, thầy Lý — người nãy giờ vẫn cúi gằm mặt xuống với vẻ suy sụp — ngước lên, nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe và không giấu được nỗi bàng hoàng.
“Những chuyện này… sao em biết rõ đến vậy?” Thầy Lý khẽ lắp bắp, như không thể tin nổi vào tai mình. “Đây vốn là những chuyện đã c·hôn v·ùi gần chục năm nay… Ngay cả những người chứng kiến cũng không thể biết hết được. Tại sao em lại biết?”
Bước chân của Băng Tử Huyên khựng lại nơi ngưỡng cửa. Trong giây phút ấy, hắn lặng đi, không nói gì, nhưng đôi mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp. Rồi sau một thoáng im lặng, hắn đáp, giọng có phần nhỏ nhẹ hơn, mang theo vẻ u buồn và bí ẩn.
“Chuyện này…” hắn ngập ngừng, như đang tìm cách diễn đạt sao cho đơn giản nhất, rồi nói tiếp, “Thầy có thể tin hoặc không, nhưng chính… Thanh Lan… cô ấy là người đã nói cho em biết.”
Những lời vừa thốt ra như một cơn gió lạnh quét qua khiến thầy Lý bất giác rùng mình. Hắn thấy ánh mắt của người đối diện bỗng trở nên thất thần, tựa như mọi cảm xúc bủa vây lên thầy Lý, khiến ông không thể thốt thành lời. Băng Tử Huyên đứng một lúc, rồi tiếp tục cất giọng trầm lặng nhưng đầy ẩn ý, như một lời tiết lộ cuối cùng:
“Đáng ra, em định đợi đến khi nhận được câu trả lời của thầy sau ba ngày nữa mới nói ra điều này, nhưng…” Hắn dừng lại, ánh mắt thoáng một chút dịu dàng khi nhắc đến lòng biết ơn. “Phần ơn nghĩa của thầy dành cho em, quả thực em không thể lãng quên được. Vì vậy, hôm nay em sẽ nói cho thầy biết một chuyện quan trọng.”
Băng Tử Huyên ngừng lại, rồi nhìn thẳng vào mắt thầy Lý, thốt ra từng chữ chậm rãi, mỗi lời nói như chạm đến tận cùng nỗi day dứt trong lòng người nghe.
“Đứa bé năm đó… vẫn còn sống.”
Giây phút ấy, thầy Lý như c·hết lặng, đôi mắt ông mở lớn, dường như không dám tin vào điều mình vừa nghe. Băng Tử Huyên không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ cúi đầu, rồi quay người cất bước rời khỏi căn phòng. Nhưng khi hắn vừa quay đi, một giọng nói nhỏ nhẹ, đầy cảm xúc của thầy Lý cất lên phía sau, có lẽ không chủ đích cho ai nghe thấy, nhưng lại mang theo sự xúc động sâu sắc.
“Cảm ơn em… thật lòng cảm ơn…”
Băng Tử Huyên nghe thấy, nhưng hắn không quay lại, chỉ lặng lẽ rời đi, để lại thầy Lý một mình trầm mặc. Sau lưng hắn, thầy Lý lặng người ngồi xuống, ánh mắt xa xăm, đôi bàn tay run rẩy không ngừng, trong lòng trào dâng những cảm xúc tưởng như đ·ã c·hết lặng từ lâu.
Băng Tử Huyên khi thanh toán xong mọi thứ cũng là nhìn lại ông một cái rồi mới rời đi hắn khỏi nhà hàng.
Bốn ngày sau, Băng Tử Huyên nhận được hồi đáp từ thầy Lý. Đó không phải là cuộc trò chuyện mà là một tấm di thư, do một giáo viên khác mang đến trao cho hắn, kèm theo lời nhắn của thầy Lý rằng ông xin lỗi vì đã trễ hẹn một ngày. Băng Tử Huyên lặng lẽ mở bức thư, đôi bàn tay khẽ run lên khi tấm giấy cũ kĩ hiện ra, từng chữ từng nét trên đó mang theo nỗi niềm sâu sắc, ám ảnh như lời từ biệt cuối cùng.
Trong di thư, thầy Lý thú nhận tất cả lỗi lầm mà ông từng gây ra. Ông kể rằng năm xưa, khi phát hiện cha mình — Lý Điền chủ, đã hạ sát Thanh Lan và đứa con của ông với Thanh Lan, ông không kiềm chế được mà đã ra tay g·iết c·hết cha mình. Tất cả những nỗi đau và oán hận đó, ông lại che giấu bằng cách đổ tội cho Trần Bình An, người năm đó cũng đã ôm mối hận sâu sắc mà tìm đến Lý Điền để báo thù. Thầy Lý, khi ấy còn trẻ, đã nhân cơ hội để đổ hết mọi tội lỗi lên Trần Bình An, dập tắt tia sáng cuối cùng trong cuộc đời của kẻ vô tội.
Thầy Lý tiết lộ thêm rằng ông không phải là một kẻ máu lạnh ngay từ đầu. Từ lúc còn nhỏ, ông đã bị ám bởi một thế lực đen tối, thứ mà cha ông triệu hồi để cầu mong giàu sang và quyền lực. Con quỷ đó lẩn khuất trong bóng tối, che lấp tâm trí và lương tri của ông, thúc giục ông làm ra những điều ác mà bản thân không thể kiềm chế. Chỉ đến khi cha ông q·ua đ·ời, con quỷ cũng biến mất, để lại ông với những tháng ngày sống trong dằn vặt, hối hận và đớn đau. Suốt mấy chục năm sau, thầy Lý chỉ sống vì trách nhiệm, hằng năm đều cúng bái hương khói cho Thanh Lan và Trần Bình An, lo sợ rằng nếu ông không làm vậy, chẳng còn ai tưởng nhớ đến họ.
Trong những dòng cuối cùng, thầy Lý viết:
*"Tử Huyên, có lẽ khi em đọc bức thư này, thầy đã không còn trên cõi đời này nữa. Thầy biết em sẽ không tha thứ, nhưng cũng không trông mong sự thứ tha từ em. Thầy chỉ mong rằng sau tất cả, em có thể mang lại sự yên bình cho linh hồn của Thanh Lan và Trần Bình An. Cảm ơn em, Băng Tử Huyên… và xin lỗi vì đã mang em vào câu chuyện đen tối này.”*
Băng Tử Huyên gấp bức thư lại, đứng yên lặng rất lâu, tâm trí như chìm sâu trong nỗi buồn lặng lẽ. Bất chợt, vài giáo viên đi ngang qua hành lang, vẻ mặt hốt hoảng khi bàn tán rằng thầy Lý vừa q·ua đ·ời. Nguyên nhân được cho là đột quỵ, khiến ai cũng không khỏi tiếc thương. Một giáo viên còn lặng lẽ thở dài, nói rằng vừa tìm lại được con gái thất lạc bao năm mà đã ra đi như vậy, đúng là số phận trớ trêu. Những lời đó như tiếng vang vọng vào lòng Tử Huyên, mang theo nỗi buồn pha lẫn sự thanh thản. Hắn chỉ lặng lẽ đi về lớp học, lòng tự nhủ rằng có lẽ, cuối cùng thầy Lý cũng đã thoát khỏi mọi dằn vặt của quá khứ.
Đêm trước ngày thầy Lý q·ua đ·ời, Băng Tử Huyên mơ thấy Thanh Lan hiện về trong giấc mộng. Trên khuôn mặt cô là nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng lại thấp thoáng nỗi buồn miên man. Cô khẽ nói với hắn rằng linh hồn cô và Trần Bình An đã được vị thần nữ trong người hắn cứu vớt. Hàng chục năm nay, linh hồn họ bị giam giữ trong cõi mộng u tối, chịu đựng biết bao đau đớn. Nhưng bây giờ, nhờ sự giúp đỡ của hắn và vị thần nữ kia, họ đã được tự do. Trước khi biến mất, cô đặt tay lên vai hắn, truyền vào người hắn một cảm giác ấm áp cùng một nguồn sức mạnh lạ thường.
“Cơ duyên này là của cậu,” cô nói khẽ, “là phần quà mà chúng tôi trao lại, như một lời hứa từ lúc ấy.”
Băng Tử Huyên nhìn theo khi cô và Trần Bình An mỉm cười với nhau, ánh mắt như lấp lánh một niềm vui thanh thản. Cả hai từ từ biến mất vào ánh sáng, hình ảnh của họ dần thu nhỏ lại thành hai đứa trẻ hồn nhiên, chạy nhảy vui đùa, cho đến khi biến mất hoàn toàn trong màn sương trắng mờ ảo.
Hắn choàng tỉnh giấc. Đã là sáng sớm, và tia nắng nhẹ nhàng chiếu rọi qua khung cửa sổ.