Sau một hồi giằng co, sự chênh lệch thực lực cuối cùng cũng hiện rõ.
Tsukuyomi, giữa màn lửa cháy bập bùng, đứng sừng sững trong lồng giam đang rạn nứt. Cô ta nhếch môi, ánh mắt sắc bén đầy vẻ khinh miệt nhìn nữ nhân khiển rối bên ngoài đang cố gắng duy trì phong ấn. Một nụ cười nhàn nhạt thoáng qua trên gương mặt kiêu ngạo, rồi cô nhẹ nhàng đưa tay lên cao, những ngón tay thon dài khép lại thành nắm đấm.
"Phá!"
Lời nói vừa dứt, một luồng sức mạnh cuồng bạo bùng nổ từ bên trong lồng giam. Lửa giam cháy rực bị đẩy tan thành những tia sáng mờ nhạt, toàn bộ trận pháp phong ấn như sụp đổ ngay tức khắc. Sóng xung kích của thuật khí phá vỡ tràn ra như cơn lốc, phản phệ lại lên nữ nhân khiển rối.
Cô ta loạng choạng lùi về sau, bàn tay nắm lấy ngực trong đau đớn. Khóe miệng khẽ rỉ ra một dòng máu đỏ tươi, nhưng ánh mắt vẫn kiên cường dõi theo Tsukuyomi.
---
Tsukuyomi bước ra từ giữa tàn lửa, ánh mắt như một lưỡi dao quét về phía nữ nhân khiển rối.
"Thần thú xinh đẹp như ngươi, g·iết đi đúng là hơi phí phạm," giọng nói của cô ta lạnh lùng mà cao ngạo. "Nhưng nếu còn dám ra tay thêm một lần nữa, đừng trách ta không nể tình."
Dứt lời, thân ảnh Tsukuyomi vụt biến, như bóng ma tan vào không gian. Nữ nhân khiển rối gục xuống đất, bàn tay vẫn nắm lấy ngực, hơi thở dồn dập. Cô nhìn về phía tế đàn cao vời vợi trong ánh mắt bất lực, khẽ lẩm bẩm:
"Tiền bối... ta chỉ có thể làm đến mức này thôi. Chuyện còn lại phải nhờ người rồi."
---
Ở phía trên tế đàn, Kira vẫn đang không ngừng tung từng chưởng lực mạnh mẽ vào lớp chắn bao phủ bên ngoài.
Từng đòn t·ấn c·ông giáng xuống như sấm sét, nhưng rào chắn không hề suy suyển. Lớp ánh sáng kỳ dị của kết giới cổ chú vẫn lặng lẽ tỏa sáng, tựa như chế nhạo sự bất lực của cô.
"C·hết tiệt!" Kira nghiến răng, lòng ngập tràn sự sốt ruột và lo lắng khi nhìn Băng Tử Huyên bị treo giữa không trung, bất động như một con búp bê vô hồn.
"Vô ích thôi," giọng nói trầm tĩnh nhưng lạnh lùng của Tsukuyomi vang lên từ một bên. Cô ta khoanh tay đứng từ xa, ánh mắt như đang nhìn một trò hề.
"Với thực lực hiện tại của ngươi, tất cả chỉ là phí công vô ích."
Lời nói của Tsukuyomi như một nhát dao đâm thẳng vào lòng Kira, nhưng thay vì lùi bước, cô quay phắt lại, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm lẫn giận dữ.
Đột nhiên, từ trong thân thể của Kira, một luồng ánh sáng dịu dàng nhưng rực rỡ trỗi dậy. Ánh sáng ấy dần ngưng tụ, tạo thành hình dáng một nữ nhân.
---
Hồn thể ấy bước ra giữa không trung, bao phủ trong một vầng hào quang mềm mại nhưng đầy uy nghi.
Đó là một nữ nhân với nhan sắc tựa tiên nữ giáng trần. Mái tóc dài màu bạch kim óng ánh, tựa như ánh trăng lan tỏa trên bầu trời đêm, uốn lượn nhẹ nhàng trong không gian. Đôi mắt của cô sáng như hai viên ngọc lưu ly, vừa sắc sảo, vừa dịu dàng như chứa đựng cả thiên địa.
Làn da trắng mịn không tì vết, như ngọc sáng trong ánh nắng, toát lên sự thuần khiết và thánh thiện. Nàng khoác trên mình một bộ trường bào bán trong suốt, được điểm xuyết bởi những hoa văn ánh vàng như ánh mặt trời rực rỡ, tạo nên vẻ huyền bí và thần thánh.
Dáng vẻ của cô vừa mềm mại uyển chuyển, lại mang theo khí chất mạnh mẽ không gì lay chuyển được, khiến cả không gian như ngừng lại trong khoảnh khắc.
---
Kira kinh ngạc nhìn linh hồn thể trước mặt, vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Cô nghe giọng nói dịu dàng nhưng đầy uy nghi vang lên:
"Cô tạm thời nghỉ ngơi được rồi, chuyện còn lại cứ giao cho ta."
Kira gật đầu, không chút chần chừ. Linh hồn thể ấy khẽ đưa tay, một luồng thuật khí mềm mại bao bọc lấy Kira, nâng cơ thể cô xuống mặt đất nơi an toàn.
---
Tsukuyomi đứng ở một bên, quan sát mọi thứ với vẻ mặt bình thản, như đã biết từ trước rằng trong người Kira còn ẩn giấu một linh hồn khác.
"Ồ, cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?" Cô nhếch môi cười nhạt, ánh mắt đầy vẻ hứng thú khi nhìn linh hồn thể trước mặt. "Ta đã tự hỏi đến bao giờ ngươi mới ra mặt."
Bầu không khí giữa hai người ngày càng trở nên căng thẳng.
Tsukuyomi đứng giữa ánh sáng lập lòe của những tia sét còn sót lại, ánh mắt sắc bén tựa lưỡi kiếm, vẻ mặt mang theo sự cao ngạo quen thuộc. Trước mặt cô, hồn thể của nữ nhân đến từ Ngũ Sắc Thánh Điệp Tộc vẫn đứng thẳng, dáng vẻ ung dung nhưng không kém phần uy nghi.
"Người của Ngũ Sắc Thánh Điệp Tộc, quả nhiên không hổ danh là một trong tam đại gia tộc đứng đầu Thuật Giới. Phải nói rằng, nhan sắc và khí chất của các ngươi đúng là không ai sánh bằng. Nhưng…"
Cô ta chợt ngừng lại, ánh mắt như ngọn lửa băng lạnh quét qua thân ảnh trước mặt. Giọng nói tiếp tục, nhưng lần này mang theo một sự khinh thường rõ rệt:
"Ở trong trạng thái linh hồn này, ngươi nghĩ có thể khiến ta bận tâm sao?"
---
Hồn thể của nữ nhân Ngũ Sắc Thánh Điệp Tộc không hề tỏ ra tức giận trước lời chế nhạo. Thay vào đó, cô đáp lại bằng một giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo như tiếng chuông ngân:
"Ngươi cũng không hơn ta là bao đừng quá tự mãn."
Lời nói dừng lại, đôi mắt cô ánh lên vẻ kiên định, nhưng không hề thiếu sự hiền hòa. Giọng nói của cô chợt trầm xuống, mang theo một sự uy h·iếp ngầm:
"Nếu ngươi còn không thả hắn ra, đừng trách ta thực sự phải ra tay. Đến lúc đó, ngươi hối hận cũng đã muộn, đừng trách ta không nhắc nhở trước."
---
Tsukuyomi bật cười lớn, tiếng cười vang vọng giữa không gian rộng lớn.
"Ra tay?" Cô ta nhếch mép, ánh mắt chế giễu nhìn hồn thể trước mặt:
"Ngươi đang định hù dọa ta sao? Tự nhìn lại bản thân đi, xem ngươi có tư cách để nói những lời đó không."
Nghe lời nói này, hồn thể của nữ nhân Ngũ Sắc Thánh Điệp Tộc khẽ liếc xuống cơ thể mình. Quả nhiên, những dấu hiệu nhòe mờ đã bắt đầu xuất hiện, ánh sáng xung quanh thân ảnh cô yếu đi rõ rệt. Sức mạnh linh hồn của cô đang đến giới hạn, và điều đó không thể che giấu trước ánh mắt sắc sảo của Tsukuyomi.
Nữ nhân Ngũ Sắc Thánh Điệp Tộc hít sâu một hơi, đôi mắt lóe lên sự kiên định. Cô khẽ gật đầu, giọng nói trở nên bình tĩnh hơn, như thể đã chấp nhận thực tại:
"Ngươi nói đúng, lúc này ta quả thật không thể làm gì ngươi. Nhưng ngươi nghĩ rằng tế hắn vào trận pháp này sẽ không có hậu quả gì sao? Ta khuyên ngươi hãy suy nghĩ kỹ."
---
Tsukuyomi khựng lại một chút, đôi mày thanh tú hơi nhướng lên, vẻ mặt thoáng hiện sự tò mò.
"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Giọng nói của cô ta trở nên nghiêm túc hơn, nhưng vẫn giữ một chút vẻ khinh thường. "Hắn chẳng phải chỉ là một tên tiểu tử được Thượng Ngũ ngẫu nhiên ban cho một tia thần niệm thôi sao? Hắn c·hết thì đã sao? Ngũ Thượng Thần cũng đang ngủ say, dù hắn có c·hết, ngài ấy chẳng phải sẽ lại chọn một kẻ khác thay thế hay sao? Trước đó cũng đâu phải chưa từng có những kẻ như vậy?"
---
Không gian bất chợt trở nên u ám, ánh sáng từ tế đàn mờ dần, chỉ còn lại một bầu không khí ngột ngạt bao trùm cả khu vực.
Nữ nhân Ngũ Sắc Thánh Điệp Tộc vẫn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng trong giọng nói bắt đầu mang theo chút áp lực:
"Ngươi có muốn biết không? Hắn không giống những kẻ trước đây được ban thần niệm. Nếu ta nói với ngươi, kiếp trước thực sự của hắn là ai, sợ rằng chính ngươi cũng không còn đủ sức đứng vững."
Tsukuyomi nghe vậy, sắc mặt thoáng biến đổi, đôi mắt ánh lên một tia nghi hoặc. Tuy kiêu ngạo, cô không phải kẻ ngốc. Những lời này không giống như lời nói dối vu vơ, mà ẩn chứa một ý nghĩa nghiêm trọng nào đó.
Cô nhìn xuống phía tế đàn, ánh mắt dừng lại ở thân ảnh của Băng Tử Huyên – người mà bấy lâu cô cho rằng chỉ là một kẻ tầm thường. Sau một thoáng suy nghĩ, Tsukuyomi ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh quét về phía đối phương:
"Đừng vòng vo nữa. Tiểu tử kia rốt cuộc là ai mà khiến ngươi phải coi trọng đến vậy?!"
Nữ nhân Ngũ Sắc Thánh Điệp Tộc khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh đầy ý cười bí ẩn, chuẩn bị tiết lộ thân phận kiếp trước của Băng Tử Huyên. Thế nhưng, đúng lúc cô chuẩn bị thốt lên lời đáp, không gian bỗng nhiên dậy lên một luồng sát khí ghê rợn, lạnh lẽo lan tỏa.
"Phập!"
Một âm thanh rợn người vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng. Cánh tay của một kẻ bí ẩn đâm xuyên qua ngực của Tsukuyomi, máu đỏ tươi ngay lập tức phun ra, nhỏ từng giọt xuống đất.
Tsukuyomi không kịp phản ứng, đôi mắt mở lớn, vẻ mặt hoang mang và đau đớn xen lẫn sự khó tin. Cô nghiến răng, cơ thể run rẩy, khó khăn quay đầu nhìn kẻ vừa đánh lén từ phía sau. Đập vào mắt cô là một hình thù quái dị – một con quỷ kinh tởm.
---
Con quỷ cao lớn, thân thể gồ ghề với làn da xám xịt phủ đầy những mạch máu đen đang giật giật. Đôi mắt đỏ rực như hố sâu địa ngục, hàm răng sắc nhọn, miệng ngoác rộng với nụ cười khát máu. Từng bước tiến, từng hơi thở của nó đều mang theo một luồng tà khí đậm đặc, khiến bất kỳ ai nhìn vào đều cảm nhận được sự điên cuồng và khát máu.
Tsukuyomi thở dốc, đôi môi mấp máy yếu ớt, máu từ miệng chảy ra không ngừng. "Ngươi...Từ bao giờ!" Cô chỉ kịp thốt lên một tiếng, ánh mắt hiện rõ vẻ căm hận lẫn kinh hoàng. Nhưng ngay lập tức, con quỷ tàn nhẫn rút mạnh cánh tay thấm đẫm máu ra khỏi cơ thể cô.
---
"Ầm!"
Thân thể của Tsukuyomi, một nữ nhân kiêu ngạo và đầy uy quyền, giờ đây không khác gì một con rối đứt dây, rơi thẳng xuống mặt đất từ trên cao. Tiếng v·a c·hạm mạnh khiến bụi đất tung lên, để lại một thân hình bất động, nằm yên như thể sự sống đã hoàn toàn rời bỏ cô.
---
Sau khi xử lý xong Tsukuyomi, con quỷ từ từ quay đầu, đôi mắt đỏ rực giờ đây chăm chú nhìn về phía nữ nhân Ngũ Sắc Thánh Điệp Tộc. Khuôn mặt của nó nhếch lên một nụ cười hiểm ác, lưỡi liếm qua những v·ết m·áu còn vương trên bàn tay, ánh lên sự man rợ tột độ.
Nữ nhân Ngũ Sắc Thánh Điệp Tộc đứng thẳng, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào kẻ vừa xuất hiện. Khí chất của cô không hề nao núng, nhưng ánh mắt chứa đựng sự cảnh giác tột độ. "Ngươi là kẻ đã âm thầm theo chúng ta vào đây từ trước, đúng không?" Cô cất giọng, giọng điệu bình thản nhưng uy nghi, như đang thẩm vấn một tên tù nhân.
Con quỷ không trả lời, chỉ phát ra một tiếng gầm trầm thấp từ cổ họng, như thể đáp lại câu hỏi của cô bằng sự khinh miệt.
---
"Vụt!"
Không để cô kịp chuẩn bị, con quỷ lao đến với tốc độ khủng kh·iếp, như một tia chớp đen phóng thẳng vào cô. Không khí xung quanh bị xé toạc, mỗi bước chạy của nó để lại những dấu vết cháy sém trên mặt đất, sức mạnh cuồng bạo như một c·ơn l·ốc x·oáy đen kịt cuốn phăng tất cả mọi thứ trên đường đi.
Đôi mắt của nữ nhân Ngũ Sắc Thánh Điệp Tộc vẫn không rời khỏi kẻ trước mặt. Cô khẽ thở ra, đôi tay đưa lên kết ấn, thân thể lập tức được bao bọc bởi một luồng sáng ngũ sắc rực rỡ, tựa như một lá chắn bảo vệ, vừa mạnh mẽ vừa thanh thoát.