Mẹ Kế Hào Môn Của Nam Chính Truyện Vườn Trường

Chương 4: Nuôi trai trẻ bên ngoài



Diệp Hủ dừng bước, nhìn về phía Nguyễn Linh.

Ánh mắt của thiếu niên khiến Nguyễn Linh liên tưởng đến một chú mèo con mà cô đã từng nuôi trong nhà.

Đó là một chú mèo hoang được cô cứu về, khi mới về nhà cũng có ánh mắt cảnh giác giống hệt vậy.

Sự đề phòng của người trưởng thành thường sẽ được ngụy trang bằng một lớp vỏ bọc, không giống như Diệp Hủ, rõ ràng và không chút giấu giếm.

Quả nhiên, dù có sớm trưởng thành và sống nội tâm đến đâu, cuối cùng vẫn là một đứa trẻ mười mấy tuổi.

Nguyễn Linh vỗ vỗ chiếc ghế sofa bên cạnh, khóe môi khẽ nhếch, giọng điệu nhẹ nhàng: “Mẹ có một số việc muốn hỏi con.”

Diệp Hủ nhìn thấy hành động của Nguyễn Linh, nhưng đứng nguyên tại chỗ không động đậy, động tác và biểu cảm đều thể hiện sự kháng cự.

Nguyễn Linh không hề thay đổi sắc mặt, bổ sung thêm: “Sẽ không lâu đâu, chỉ cần tốn mười phút của con.”

Diệp Hủ lại do dự một lúc, cuối cùng mới lên tiếng: “Chuyện gì?”

Cậu nghĩ, nếu người ấy nhắc đến Kiều Nguyệt thì đúng lúc cậu cũng có cơ hội để thể hiện thái độ của mình.

Về việc Diệp Cảnh Trì kết hôn, Diệp Hủ không có bất kỳ ý kiến nào. Nhưng nếu người này cố gắng can thiệp vào cuộc sống của cậu thì cậu cũng sẽ không cam chịu.

Nguyễn Linh nhìn lên đồng hồ treo tường, sau đó mỉm cười với Diệp Hủ: “Trưa nay ăn gì vậy?”

...

Lúc đầu, Diệp Hủ nghĩ Nguyễn Linh chỉ đang nói chuyện phiếm, muốn tạo cơ sở để dẫn dắt đến chủ đề mà cô thực sự muốn hỏi.

Vì sẽ còn phải sống chung dưới một mái nhà, cậu không muốn mối quan hệ trở nên quá căng thẳng, nên chỉ trả lời qua loa.

Thậm chí trong lúc trả lời, Diệp Hủ cũng để tâm trí mình trôi đi. Cậu nghĩ, nếu hai người thực sự không thể hòa hợp thì cậu sẽ chuyển ra ngoài sống.

Giá thuê nhà gần trường rất đắt, nhưng cậu cũng tiết kiệm được một số tiền, nên có lẽ sẽ đủ để trả tiền thuê nhà. Nếu không được, cậu vừa tròn mười sáu tuổi, có thể tìm việc làm thêm để kiếm tiền.

Tuy nhiên, sau vài phút, Diệp Hủ cảm thấy có gì đó không ổn.

Nguyễn Linh dường như thực sự chỉ quan tâm đến thực đơn của nhà ăn ở trường, hoàn toàn không hỏi về chuyện riêng tư của cậu.

Cô nói chuyện rất lưu loát, cộng thêm các từ ngữ cảm thán để tạo bầu không khí. Hai người hỏi đáp qua lại, thoạt nhìn có thể khiến người ta nhầm tưởng rằng họ đang trò chuyện vui vẻ.

“Thật sao? Còn có khu vực bánh ngọt chuyên dụng nữa à?” Nguyễn Linh tỏ ra ngưỡng mộ: “Thật tuyệt, không hổ là trường tư, đồ ăn ngon hơn hồi mẹ đi học nhiều. Vậy có những loại bánh ngọt gì thế?”

Câu hỏi này khiến Diệp Hủ im lặng một lúc.

Cậu không thích ăn đồ ngọt, hầu như không bao giờ đến khu vực bánh ngọt. Tuy nhiên, Tô Quân Nhược thường rủ cậu và Trần Tùng Dương ăn trưa cùng nhau, nên cũng thường mua bánh ngọt ở đó.

Diệp Hủ nhớ kỹ lại thì hình như có bánh tart, còn có tiramisu gì đó.

Rồi dần dà cậu nhận ra, mình thực sự đang suy nghĩ nghiêm túc về câu hỏi của Nguyễn Linh.

Diệp Hủ ngẩng đầu lên, phát hiện Nguyễn Linh đang nhìn mình bằng ánh mắt sáng ngời. Như thể có thứ gì đó ở khu vực bánh ngọt, mà thực sự rất quan trọng đối với cô vậy.

Có một khoảnh khắc, Diệp Hủ nảy ra suy nghĩ liệu mình có hiểu lầm cô không, do đó trong lòng cũng nảy sinh một chút hối hận khó hiểu.

Tuy nhiên, cũng chỉ là một khoảnh khắc.

Mặt Diệp Hủ không biểu cảm nói: “Không biết.”

“Vậy à.” Nguyễn Linh thở dài thất vọng: “Vậy chắc chắn con cũng không biết ngon hay không rồi.”

Diệp Hủ: “...”

Nguyễn Linh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, sau đó ngáp một cái.

“Mẹ về phòng đây.” Nguyễn Linh vẫy tay.

Âm thanh “Nhiệm vụ thành công” vang lên bên tai, đã đến lúc kết thúc cuộc trò chuyện này rồi.

.

Phòng của Nguyễn Linh ở tầng hai, mặc dù không phải phòng chính, nhưng diện tích và mức độ trang trí sang trọng, vẫn tốt hơn nhiều so với bất kỳ phòng nào mà Nguyễn Linh từng ở trước đây.

Người giàu có rất biết cách hưởng thụ, đặc biệt là về ăn uống, đi lại và ở.

Nguyễn Linh nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, ngắm nhìn những hoa văn cầu kỳ trên trần nhà.

[Thật đáng tiếc, vừa rồi lẽ ra cô nên nhân cơ hội này để thể hiện sự quan tâm đến con trai riêng của mình, lấy một chút cảm tình.]

Nguyễn Linh: “Có tác dụng gì? Để cậu ấy khuyên bố mình rằng khi ly hôn cho tôi thêm chút tiền sao?”

[... Cũng không phải không thể.]

Nguyễn Linh: “Tôi nghĩ vẫn nên dựa vào chính mình thì hơn. Nói đến đây, tôi có công việc gì không?”

[Từng có, nhưng sau khi kết hôn với Diệp Cảnh Trì, cô đã bỏ việc.]

Nguyễn Linh: “Thật đáng tiếc.”

Hệ thống an ủi cô: [Không sao, đó chỉ là một công việc làm giấy tờ bình thường. Mức lương của cô rất thấp, mối quan hệ của cô với đồng nghiệp cũng không tốt.]

Nguyễn Linh: “Vậy thì càng đáng tiếc hơn.”

[?]

Nguyễn Linh: “Người xưa có câu ‘Áo gấm không về quê, như áo gấm đi đêm’. Bây giờ tôi đã trở thành phu nhân nhà giàu, nhưng lại không thể khoe khoang trước mặt những đồng nghiệp đáng ghét, thật là chán quá.”

[...]

Có lẽ bị sự thẳng thắn của Nguyễn Linh làm cho câm nín, hệ thống không nói gì nữa, cũng vừa lúc để Nguyễn Linh có thời gian suy nghĩ kỹ về hoàn cảnh hiện tại của mình.

Mới vừa rồi, hệ thống đã liệt kê cho cô một danh sách tài sản cá nhân, trong đó có vài chục triệu tiền mặt và vài căn nhà, mỗi tháng có thể thu về hơn mười nghìn tiền thuê nhà.

Cô mới đến, chưa hiểu rõ tình hình mà xử lý những căn nhà của nguyên chủ thì không được khôn khoan lắm, cho nên vẫn duy trì trạng thái hiện tại thì an toàn hơn.

Nguyễn Linh hỏi hệ thống một số vấn đề liên quan đến bố của nguyên chủ, Nguyễn Minh Vĩ , nhưng câu trả lời cô nhận được phần lớn không rõ ràng. Nghĩ cũng phải, vì là một nhân vật phụ trong truyện, tác giả có giới thiệu rõ ràng về bản thân cô là tốt lắm rồi.

Bây giờ Nguyễn Linh có ba lựa chọn, chuyên tâm làm một bà nội trợ toàn thời gian, hoặc tìm một công việc nhẹ nhàng như công việc của nguyên chủ trước đây, hoặc...

Nguyễn Linh nghĩ đến ước mơ trước khi xuyên không của mình… mở một studio chụp ảnh.

Khi còn học đại học, sở thích lớn nhất của cô là chụp ảnh, cô cũng từng kiếm được một số tiền ngoài lề nhờ vào việc này, nhưng tiếc là vì nhiều yếu tố thực tế mà cô không thể tiếp tục.

Bây giờ cô có thời gian và tiền bạc, không phải là cơ hội tốt để bù đắp cho những tiếc nuối đó sao?

Vật chất là nền tảng của mọi thứ, những việc mà cô luôn muốn làm nhưng không dám làm, sau khi có thân phận phu nhân nhà giàu, cuối cùng cô cũng có dũng khí để thử.

Ở kiếp trước, Nguyễn Linh đã tìm hiểu kỹ, một studio chụp ảnh nhỏ thì chỉ cần một người là có thể làm được, công tác chuẩn bị ban đầu cũng không quá phức tạp, khó khăn chính là ở việc quảng bá và tìm kiếm khách hàng.

Tuy nhiên, cô vẫn chưa biết tiểu thuyết này và thế giới mà cô sống trước đây có gì khác biệt hay không, vì vậy cô cần nghiên cứu thêm một chút, tốt nhất là đi khảo sát thực tế một chút.

Sau khi nghĩ xong, Nguyễn Linh lập tức bắt đầu tìm kiếm thông tin trên mạng.

Nguyễn Linh hỏi quản gia, biết được công việc của Diệp Cảnh Trì rất bận, hầu như không bao giờ ăn tối ở nhà, thường về nhà rất muộn.

Điều này rất hợp ý Nguyễn Linh, cô ước gì ngày nào cũng không gặp mặt đối phương.

Về phần đứa con riêng vừa rồi, có lẽ cũng sẽ không chủ động xuất hiện trong tầm nhìn của cô, nên cũng bị Nguyễn Linh bỏ qua.

Có thể thử nghiệm ước mơ của mình trước đây, Nguyễn Linh rất hứng thú khi tìm kiếm thông tin, khi xong xuôi thì đã hơn mười một giờ tối.

Nguyễn Linh cảm thấy bụng hơi đói, nên cô bước ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị xuống lầu tìm thứ gì đó để ăn.

Sau khi đẩy cửa ra đi được hai bước, Nguyễn Linh phát hiện thấy cánh cửa phòng sách ở cuối hành lang hé mở, đèn cũng sáng.

Biệt thự có phòng ngủ của người giúp việc ở tầng một, phòng ngủ và phòng sách của Diệp Hủ đều ở tầng ba trên cùng, có nghĩa là ... Khả năng lớn người ở trong căn phòng đó là Diệp Cảnh Trì.

Đêm tối quá yên tĩnh, một chút tiếng động cũng rất rõ ràng.

Nguyễn Linh nghe rõ ràng tiếng chân ghế nhẹ nhàng cọ xát sàn nhà ở trong phòng, cũng như tiếng bước chân.

Ngay sau đó, một người đàn ông bước ra khỏi phòng.

Người đàn ông có vóc dáng cao lớn, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, chỉ cần thêm một chiếc cà vạt là có thể đi tham dự cuộc họp chính thức.

Trái ngược với Nguyễn Linh đang mặc đồ ngủ.

Sao có người nửa đêm ở nhà mà còn ăn mặc nghiêm túc thế này nhỉ? Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Linh là phàn nàn ở trong lòng.

[Đây là Diệp Cảnh Trì, bố của Diệp Hủ, người nắm quyền điều hành tập đoàn Diệp thị. ] Hệ thống giới thiệu.

Hai người đối mặt nhau, Nguyễn Linh không hề động đậy mà quan sát dung mạo của người đàn ông.

Ở hành lang chỉ có ánh đèn tường mờ ảo, hai người lại cách nhau một khoảng. Nguyễn Linh nhìn không rõ lắm, chỉ có thể lờ mờ nhận ra ngũ quan của người đàn ông rất sắc nét, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.

Với hình ảnh của một doanh nhân trung niên trong tưởng tượng của Nguyễn Linh, hoàn toàn không giống nhau.

Diệp Cảnh Trì cũng đang nhìn Nguyễn Linh.

Gương mặt người đàn ông không rõ biểu cảm, không biết đang nghĩ gì.

Sau vài giây đối mặt, tầm mắt của anh hơi hạ xuống.

Nguyễn Linh đang đi chân trần, đây là thói quen của cô khi sống một mình trước đây. Biệt thự được người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ, vì vậy bây giờ cô cũng không mang dép lê.

Đôi lông mày của Diệp Cảnh Trì khẽ nhếch lên, rồi nhanh chóng thu lại.

Cuối cùng, người đàn ông lên tiếng.

Giọng nói của Diệp Cảnh Trì trầm thấp và đầy nam tính, âm cuối hơi kéo lên: “Em định xuống dưới?”

Nguyễn Linh trả lời: “Có chút đói, đi xuống bếp tìm chút đồ ăn.”

Diệp Cảnh Trì gật đầu: “Ừ.”

Giọng điệu của hai người đều rất bình thản, giống như những đồng nghiệp bình thường gặp nhau ở phòng trà sau giờ làm việc.

Người đàn ông không có ý định hỏi thêm, Nguyễn Linh cũng không định nói nhiều với anh, càng không nghĩ đến việc hỏi anh có muốn ăn cùng không.

Đùa à, tổng giám đốc sẽ ăn đêm giống cô chắc?

“Vậy em không làm phiền anh làm việc nữa.” Nguyễn Linh nói xong, nhanh chóng đi xuống lầu.

Bên tai vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng của người phụ nữ đi chân trần trên cầu thang gỗ, ánh mắt Diệp Cảnh Trì dừng lại trên tấm lưng cô vài giây, lộ vẻ trầm ngâm.

.

Ban đêm, người giúp việc phụ trách nấu ăn trong nhà đã nghỉ ngơi, trong tủ lạnh không có gì để ăn vặt, vì vậy Nguyễn Linh tự chiên hai quả trứng.

Sau khi ăn đêm, khi Nguyễn Linh quay về phòng, cô lại đi ngang qua phòng sách của Diệp Cảnh Trì, nhìn thấy đèn vẫn sáng.

Công việc của tổng giám đốc bận rộn đến mức này sao?

Nguyễn Linh đột nhiên hỏi: “Diệp Cảnh Trì năm nay bao nhiêu tuổi?”

[Đón sinh nhật năm nay là ba mươi tư tuổi. ]

Nguyễn Linh lại hỏi: “Ngày nào anh ấy cũng làm thêm giờ đến tận bây giờ à? Nếu đột ngột qua đời, tôi không phải là góa phụ sao?”

Cô không ngại trở thành một góa phụ giàu có, nhưng vẫn còn một đứa trẻ chưa thành niên là Diệp Hủ, cô không muốn trở thành người giám hộ duy nhất của Diệp Hủ.

[... Diệp thị gần đây đang mở rộng kinh doanh ở nước ngoài, có lẽ Diệp Cảnh Trì đang tham gia hội nghị từ xa xuyên quốc gia, hai bên có múi giờ khác nhau, nên mới làm thêm đến tận bây giờ. ]

Nguyễn Linh gật đầu. Hóa ra là vậy, chẳng trách nửa đêm vẫn mặc vest.

Trong phòng ngủ có phòng tắm, Nguyễn Linh trở về phòng rửa mặt một chút, sau đó trèo lên chiếc giường lớn mềm mại và thoải mái.

...

Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao, Diệp Hủ và Diệp Cảnh Trì đã không còn ở biệt thự.

Nguyễn Linh đến nhà ăn chậm rãi ăn trưa, đang suy nghĩ xem tòa biệt thự này còn gì có thể trải nghiệm và tận hưởng, thì bị tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn suy nghĩ.

Cô thuận tay nhấc máy.

“Linh Linh.” Một giọng nam ở bên kia vang lên: “Trước đây không phải đã đồng ý là sẽ sắp xếp cho Hạo Sâm vai nam phụ sao?”

Nguyễn Linh chớp mắt.

Ha ha? Có ý gì, cô còn nuôi trai trẻ ở bên ngoài sao?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.