Trần Tùng Dương nghĩ Kiều Nguyệt là bị ức hiếp mà không dám nói, muốn động viên đối phương một chút: “Không sao đâu, cậu…”
“Không có.” Kiều Nguyệt lên tiếng: “Cô ấy rất tốt.”
Trần Tùng Dương: “Hả?”
Cậu ấy tưởng mình nghe nhầm, định hỏi lại thì thấy Kiều Nguyệt lại gật đầu một cái rất kiên định.
“Cô ấy là người tốt.” Kiều Nguyệt liếc nhìn Diệp Hủ một cái, rồi lại nhắc lại một lần nữa.
Sau đó Kiều Nguyệt không nói gì nữa, mà trực tiếp đi về phía bên kia của sân tập.
...
“Hủ ca.” Trần Tùng Dương đứng đơ ở đó mấy giây, nhìn Diệp Hủ với vẻ mặt ngơ ngác: “Cậu nói xem, có phải Kiều Nguyệt bị mẹ kế của cậu dọa sợ rồi không?”
.
[Chú ý! Phát hiện ra sai lệch nghiêm trọng trong cốt truyện! Kiều Nguyệt không theo cốt truyện gốc, nảy sinh thiện cảm với Diệp Hủ!]
Nguyễn Linh: “Cậu cũng khá giỏi đấy nhỉ, cái này cũng phát hiện ra được?”
[Đương nhiên —— Không đúng, cô không thấy áy náy sao? ]
Hệ thống được khen ngợi một lúc, sau đó mới nhận ra sai lầm, chất vấn Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh không hề dao động: “Không phải cậu nói Kiều Nguyệt là nữ phụ sao? Nếu cô ấy đã định sẵn không thể ở bên nam chính, thì việc tôi giải cứu cô gái đang thất tình là một việc rất tốt, tại sao phải thấy có áy náy?”
[... ]
Dường như không thể phản bác lại.
Nguyễn Linh đi thẳng về phía cổng trường.
Hệ thống nói với Nguyễn Linh rằng cô đi xe của nhà họ Diệp đến trường, là tài xế riêng lái xe chuyên chở cô và Diệp Hủ.
Về phần Diệp Cảnh Trì, đương nhiên anh có một tài xế khác để phụ trách việc đi lại của mình.
Có lẽ là để Diệp Hủ không bị bắt nạt ở trường, Diệp Cảnh Trì đã quyên góp rất nhiều tiền cho trường trung học Tú Lễ. Ví dụ, các thiết bị trong phòng thí nghiệm vật lý của trường có trị giá hàng trăm triệu đồng đều do nhà họ Diệp tài trợ.
Vì vậy, không giống như các phụ huynh khác, xe của Nguyễn Linh được phá lệ đi vào trường.
Nhưng từ xa Nguyễn Linh đã nhìn thấy một đám đông lớn ở gần cổng trường, nên cô không yêu cầu tài xế vào trường đón mình, mà thay vào đó định đi bộ đến đó xem thử.
Để bù đắp cho lỗi lầm không kịp nhắc nhở về danh tính của nam chính vừa rồi, hệ thống ngay lập tức tích cực cung cấp thông tin cho Nguyễn Linh.
[Người ở trung tâm đám đông tên là Hứa Trừng, học sinh lớp 10 của trường trung học Tú Lễ, đã được ra mắt với tư cách là thành viên của một nhóm nhạc nam, được xem là một ngôi sao nhỏ. Cậu ấy là là nam phụ trong tiểu thuyết và tương lai sẽ thích nữ chính.]
Nguyễn Linh nghe thì lấy làm thích thú: “Ồ? Cậu ấy sẽ tranh giành nữ chính với Diệp Hủ sao? Chắc chắn cậu ấy cũng rất đẹp trai đúng không?”
Mới đây cô không nhận ra Diệp Hủ chính là nam chính của tiểu thuyết, nhưng cũng đã liếc nhìn cậu một cái, bởi vì Diệp Hủ rất đẹp trai.
Một chàng trai nhỏ có thể ngang ngửa với Diệp Hủ, Nguyễn Linh rất mong đợi.
Trong mắt Nguyễn Linh, những học sinh trung học mười mấy tuổi này đều là trẻ con, hoàn toàn không có suy nghĩ khác, nhưng ngắm thì vẫn được.
Đẹp trai là một tài nguyên khan hiếm, thời hạn sử dụng thường rất ngắn, vì vậy rất khó gặp được một chàng trai đẹp đang sống.
Hệ thống: [... Theo mô tả trong truyện, Hứa Trừng và Diệp Hủ đều có ngoại hình đẹp, ở trong trường được công nhận là có vẻ đẹp ngang ngửa nhau.]
Hệ thống đã dần quen với mạch suy nghĩ kỳ lạ của Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh gật đầu, đi đến gần đám đông hơn một chút với vẻ thích thú.
Có vẻ như đang có một nhóm phóng viên đến phỏng vấn, nhân viên an ninh của trường đang cố gắng giữ trật tự, nhưng số người vây quanh quá đông.
Nguyễn Linh đã thử, nhưng không thể xông vào.
Một đám đông người chen chúc nhau, còn đang là mùa hè, mùi thực sự khó chịu.
Vì vậy, Nguyễn Linh ngay lập tức bỏ cuộc, đồng thời trong lòng tỏ vẻ thương xót với Hứa Trừng đang ở trung tâm đám đông.
Nguyễn Linh: “Hệ thống, giúp tôi liên lạc với tài xế, tôi muốn về nhà.”
Hệ thống: [Tôi không có chức năng này.]
Nguyễn Linh vừa lấy điện thoại gọi cho tài xế vừa hỏi: “Vậy cần cậu làm gì?”
[... ]
Gia đình họ Diệp ở khu biệt thự nằm ở vị trí đắt nhất thành phố và mỗi ngôi biệt thự đều có sân vườn riêng. Có thể nói, nơi đây tập trung những gia đình giàu có nhất thành phố.
Ngoài ra, khu biệt thự này cũng rất gần trường trung học tư thục tốt nhất thành phố, chính là trường trung học Tú Lễ mà Diệp Hủ đang học, chỉ cách đó vài chục phút lái xe.
Sau khi nghe được, Nguyễn Linh cảm thán Diệp Hủ đúng là tiêu chuẩn của nam chính trong tiểu thuyết thanh xuân vườn trường.
Sống trong căn nhà tốt nhất, học ở trường tốt nhất, lại còn có một tuổi thơ bất hạnh.
Sau khi cảm thán xong, Nguyễn Linh nhớ ra một chuyện.
Nguyễn Linh: “À, bố của Diệp Hủ, Diệp...”
[Diệp Cảnh Trì. ]
Nguyễn Linh: “Đúng rồi, tại sao tôi với Diệp Cảnh Trì lại kết hôn với nhau?”
[Gia đình của mẹ cô, họ Trịnh và họ Diệp vốn là gia đình thân thiết, mẹ cô Trịnh Tiêu Nguyệt đã từng giúp đỡ họ Diệp trong lúc khó khăn nhất, hai nhà còn nói đùa là sẽ định hôn ước. Sau này nhà họ Trịnh suy tàn, mẹ cô bị bệnh nặng, nên đã giao phó cô cho Diệp Cảnh Trì. ]
Nguyễn Linh: “... Thân xác này của tôi bao nhiêu tuổi?”
Vừa nãy Nguyễn Linh soi gương, vóc dáng và ngoại hình của cô gần như giống hệt trước khi xuyên qua, nhìn cũng không khác biệt lắm.
[ Tuổi cũng giống như thế giới cũ, 26 tuổi. ]
Nguyễn Linh không hiểu: “26 tuổi lẽ ra phải tự lo được rồi, dù không có bố mẹ thì cũng không cần phải lấy chồng chứ?”
Hệ thống lại giải thích cặn kẽ một lần nữa, cuối cùng Nguyễn Linh cũng hiểu được.
Cô ở thế giới này thực ra còn có một người bố, tên là Nguyễn Minh Vĩ.
Nguyễn Minh Vĩ là điển hình của kiểu đàn ông phượng hoàng, dựa vào tài nguyên của mẹ Nguyễn Linh để gây dựng sự nghiệp.
Trịnh Hiểu Nguyệt không chịu đựng được sự sỉ nhục của chồng, ly hôn dẫn theo con gái, sống dựa vào chút gia sản còn sót lại của nhà họ Trịnh.
Những năm trước đây hai bên vẫn hòa thuận, nhưng gần đây chồng cũ của bà, Nguyễn Minh Vĩ, do sự nghiệp thất bại liên tiếp, nên lại nhắm vào tài sản của nhà họ Trịnh.
Trịnh Tiêu Nguyệt mắc bệnh nặng, trước khi qua đời lo lắng cho con gái, sợ con gái bị gia đình Nguyễn Minh Vĩ chiếm đoạt. Vì vậy, bà nhớ lại lời hứa năm xưa với nhà họ Diệp, cầu xin Diệp Cảnh Trì kết hôn với con gái và che chở cho cô.
Hệ thống đưa cho Nguyễn Linh xem danh sách tài sản, hiện kim không nhiều nhưng có vài căn nhà có giá trị hàng triệu trở lên.
Hệ thống bổ sung: [Đây là tài sản cá nhân của cô, tài sản của nhà họ Diệp còn vượt xa hơn nữa. ]
Nguyễn Linh vừa định hỏi hệ thống có thể đưa cho cô danh sách tài sản của Diệp Cảnh Trì để cô mở rộng tầm mắt hay thì biệt thự đột nhiên có người đến.
[Đây là trợ lý riêng của Diệp Cảnh Trì, trợ lý Bùi. ]
“Bà chủ.” Trợ lý Bùi nói: “Tôi đến giúp Tổng giám đốc Diệp lấy vài tài liệu ở phòng sách, mong không làm phiền đến cô.”
Trợ lý Bùi nói chuyện rất lễ phép, thái độ cũng rất lịch sự.
Về việc ở trong biệt thự sang trọng của nhà họ Diệp mà không phải đóng góp gì, Nguyễn Linh không có cảm giác tội lỗi, vì dù sao cô cũng là bị ép buộc.
Nhưng Nguyễn Linh cũng biết mình là ai, cô sẽ không đòi hỏi gì thêm ở Diệp Cảnh Trì. Cô cũng sẽ không xen vào chuyện tình cảm hay công việc của Diệp Cảnh Trì.
Vì vậy, Nguyễn Linh gật đầu với trợ lý Bùi, đồng thời nhoẻn miệng cười một cách miễn cưỡng, ý là: Anh cứ làm việc của anh đi, tôi không có ý kiến.
Nhưng trợ lý Bùi không đi thẳng vào phòng sách mà dừng lại trước mặt Nguyễn Linh.
“Bà chủ.” Trợ lý Bùi do dự một chút: “Nghe nói hôm nay cô đã đến trường của cậu chủ, có cần tôi truyền đạt điều gì với tổng giám đốc Diệp không?”
Về việc đối phương biết được hành tung của mình, Nguyễn Linh hoàn toàn không ngạc nhiên. Bây giờ xung quanh cô, từ quản gia đến tài xế, rồi đến người giúp việc trong biệt thự, đều là người của Diệp Cảnh Trì.
Nguyễn Linh định nói “không có gì”, nhưng sau đó lại suy nghĩ, rồi nói: “Tôi thấy giáo viên chủ nhiệm lớp kế bên của Diệp Hủ, cái tên họ Lưu, người thấp bé mập mạp ấy, trình độ không được tốt lắm. Cậu giúp tôi hỏi Diệp Cảnh Trì thử xem có thể đổi người được không?”
Trong mắt trợ lý Bùi hiện lên một tia ngạc nhiên.
“Vâng thưa bà chủ.” Trợ lý Bùi nói: “Tôi sẽ chuyển lời cho tổng giám đốc Diệp.”
Nguyễn Linh gật đầu: “Cảm ơn cậu, tôi không có gì khác nữa.”
Trong văn phòng ở tầng thượng của một tòa nhà giữa trung tâm thành phố.
Diệp Cảnh Trì ngồi trước bàn làm việc, sau khi nghe xong báo cáo của trợ lý Bùi, anh khẽ cau mày.
“Giáo viên chủ nhiệm lớp kế bên?” Người đàn ông lặp lại một lần.
Trợ lý Bùi gật đầu: “Đúng vậy, là bà chủ nói vậy.”
Thực ra lúc đó Nguyễn Linh muốn đến trường của Diệp Hủ, trợ lý Bùi đã thấy hơi kỳ lạ nhưng anh ấy cũng đã báo cáo với tổng đốc Diệp, anh cũng không có ý kiến gì phản đối.
Trợ lý Bùi nghĩ Nguyễn Linh đang muốn thể hiện sự quan tâm của mình đối với cậu chủ, vì vậy khi gặp Nguyễn Linh, anh ấy có tốt bụng hỏi thêm một câu.
Anh ấy đã theo tổng giám đốc Diệp được mấy năm, tổng giám đốc Diệp luôn đối xử với anh ấy rất tốt. Giờ đây, Tổng giám đốc Diệp đã có vợ, tất nhiên anh ấy cũng hy vọng gia đình của tổng giám đốc Diệp sẽ hạnh phúc và hòa thuận.
Không ngờ Nguyễn Linh không nhắc đến Diệp Hủ, lại đưa ra yêu cầu không đầu không cuối như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, Trợ lý Bùi cảm thấy có lẽ người vợ mới của tổng giám đốc Diệp đang muốn tìm kiếm sự tồn tại trước mặt tổng giám đốc Diệp.
Dù sao, trong một tháng kể từ khi kết hôn, Diệp Cảnh Trì vẫn không thay đổi nhịp độ làm việc của mình dù mới cưới, thậm chí thời gian ở công ty còn dài hơn.
“Tổng giám đốc Diệp, hay là bỏ qua chuyện này đi? Bà chủ... Chắc là nói đùa thôi.” Trợ lý Bùi đề xuất.
Diệp Cảnh Trì lại trầm ngâm một lúc: “Cậu cho người đi điều tra giáo viên đó đi, sau đó tự mình báo cáo cho tôi.”
Ở bên kia, Nguyễn Linh vui vẻ tham quan một vòng nơi ở của mình trong tương lai, tỏ vẻ rất hài lòng.
Cô cũng tiện thể hỏi thăm, biết mình và Diệp Cảnh Trì sẽ ngủ riêng, điều này khiến cho lo lắng cuối cùng của cô cũng tan biến.
Nguyễn Linh đi trải nghiệm phòng tắm sang trọng của biệt thự này trước, sau đó lại nằm dài trên chiếc ghế sofa cỡ lớn ở tầng một.
Mặc kệ, trước tiên cứ tận hưởng đã!
Do ghế sofa quá thoải mái, Nguyễn Linh nằm một lúc thì ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, cô bị âm thanh hệ thống bên tai đánh thức.
[Dậy đi, con trai của cô đã về! ]
[Nhiệm vụ: Hỏi tình hình ở trường của Diệp Hủ và thể hiện sự quan tâm, yêu cầu ít nhất mười phút!]
Nguyễn Linh dụi mắt, đúng lúc nhìn thấy Diệp Hủ vừa bước vào cửa.
Lần này, cuối cùng Nguyễn Linh cũng có cơ hội nhìn kỹ con trai trên danh nghĩa của mình.
Chiều cao khoảng một mét tám, thân hình gầy gò, ngũ quan tinh tế, làn da rất trắng.
Vai hơi nhỏ, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp thanh tú của cậu, ngược lại còn tăng thêm vài phần khí chất thiếu niên.
Không hổ là nam chính truyện vườn trường, Nguyễn Linh nghĩ, đúng là đẹp trai.
Nam chính truyện vườn trường nhìn cô một cái, lạnh lùng gật đầu, hoàn toàn không có ý định mở miệng.
Thấy Diệp Hủ đã chuyển tầm nhìn và chuẩn bị lên lầu, cuối cùng Nguyễn Linh cũng nhớ ra nhiệm vụ của mình.
“Đợi đã! Không được đi!” Nguyễn Linh lớn tiếng nói.