Cô mệt mỏi gục xuống gối ngủ say sưa, giữa lúc mơ mơ màng màng, âm thanh nhắc nhở của hệ thống không ngừng vang lên một cách điên cuồng --
【 Giá trị hảo cảm của nam chủ -1】
【 Giá trị hảo cảm của nam chủ -5】
【 Giá trị hảo cảm của nam chủ -10】
【 Giá trị hảo cảm của nam chủ -20】
......
Khúc Yên chợt giật mình tỉnh lại, hỏi Tiểu Thất: "Chuyện gì xảy ra vậy? Hơn nửa đêm, Hạ Tư Viêm nổi điên gì thế?"
Tiểu Thất trả lời: "Có thể nam chính đang gặp ác mộng."
Khúc Yên nghi ngờ: "Anh ấy gặp ác mộng thì liên quan gì tới tôi? Vì sao lại trừ giá trị hảo cảm?"
"Thật xin lỗi kí chủ, không thể thăm dò giấc mơ của nam chủ."
"Vậy bây giờ giá trị hảo cảm là bao nhiêu?"
"Trước mắt giá trị hảo cảm của nam chủ là -50 điểm."
Khúc Yên bực mình bật dậy.
Hạ Tư Viêm!
Anh toi rồi!
Anh đừng hòng ngủ!
Gặp ác mộng liền trừ hơn mấy chục điểm của tôi, anh không nói rõ thì sau này đừng mong có thể ngủ ngon!
Khúc Yên trùm áo ngủ lên, đi dép lê khập khiễng ra khỏi cửa, liên tục nhấn chuông cửa phòng 1601 bên cạnh.
Lúc này Hạ Tư Viêm đang bị ác mộng quấn quanh thân.
Trong giấc mơ, hắn nhìn thấy mình trong một kho hàng, bị đoàn zombie đông nghịt bao vây.
Một cô gái xinh đẹp đứng ngoài cửa kho.
Cô ấy lạnh lùng nhìn hắn bị zombie cắn đến máu thịt be bét, không kiên nhẫn nói: "Tôi cũng chỉ đùa với anh mà thôi."
"Anh chính là một phế vật có thiên phú kém nhất mà còn dám hi vọng xa vời rằng sẽ có người thích mình sao?"
"Tuy chúng ta đã yêu, đã ngủ, nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Tôi cảm thấy không còn chút hứng thú nào."
Càng về sau lại càng tuyệt tình tàn nhẫn hơn.
Hạ Tư Viêm cảm nhận được khi còn trẻ chính mình đã đau đớn và tuyệt vọng đến nhường nào ở trong mơ, thật giống như toàn bộ câu nói kia hóa thành từng thanh đao nhọn đâm vào lòng hắn.
Trước đó hắn đã từng mơ thấy nó vô số lần nhưng vẫn luôn không nhìn rõ dung mạo cô gái trong mộng, dường như bị ngăn cách bởi một lớp mạng che mặt dịu dàng thướt tha, mơ mơ hồ hồ.
Nhưng lần này, hắn lại thấy rõ --
Khuôn mặt người con gái ấy, lại là nữ minh tinh Khúc Yên cạnh nhà hắn!
Hạ Tư Viêm chấn động, đồng thời nghe thấy tiếng chuông cửa không dứt.
Hắn đột nhiên giật mình tỉnh giấc.
"Hạ Tư Viêm!" Khúc Yên ở bên ngoài ấn chuông cửa, đầu đã sắp nổ tung.
Giá trị hảo cảm lại giảm đi!
Cô chỉ nhấn chuông cửa mấy phút đồng hồ mà lại mất mấy chục điểm!
"Kí chủ, giá trị hảo cảm của nam chủ trước mắt là -90 điểm." Trợ thủ hệ thống Tiểu Thất nhắc nhở.
"Đã âm 90 điểm rồi, tôi còn sợ cái gì nữa!" Khúc Yên dứt khoát đưa tay gõ cửa, đập bình bịch liên hồi.
Một lát sau, cửa nhà được mở ra.
Hạ Tư Viêm mặc áo ngủ màu xanh đậm, thân thể như ngọc, sắc mặt âm u lạnh nhạt, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng.
Ánh mắt hắn lạnh như băng, nhìn chằm chằm cô gái ngoài cửa, lạnh lùng hỏi: "Cô Khúc, cô có chuyện gì?"
Khúc Yên cắn răng, nhịn không hỏi, nói: "Đội trưởng Hạ, tôi thấy sắc mặt anh không tốt lắm, có phải gặp ác mộng không?"
"Trời chưa sáng mà cô đã tới gõ cửa là vì hỏi cái này?" Ngữ khí Hạ Tư Viêm lạnh nhạt, nhíu mày liếc nhìn cô một cái: "Cô Khúc, tối hôm qua tôi đã nói rất rõ, tôi không có hứng thú với cô, xin cô đừng quấy rầy tôi."
Khúc Yên cũng nhíu mày.
Trong đầu cô nghe thấy đinh một tiếng nhắc nhở --
【 Giá trị hảo cảm của nam chủ: -100 điểm】
Tuyệt!
Cô không kiếm đủ giá trị hảo cảm, ngược lại thu thập đủ điểm chán ghét!
Đã thiếu tôn trọng rồi!
Khúc Yên hoàn toàn giận đến phì cười, cô ngẩng mặt lên, giống như giận mà không phải giận liếc xéo hắn: "Đội trưởng Hạ, tôi nhớ mặt anh rồi. Hy vọng tương lai anh đừng có đổi ý, nhất định phải nhớ kỹ tâm ý của bản thân thời khắc này!"
"Lời tôi từng nói, đương nhiên tôi sẽ nhớ kỹ." Hạ Tư Viêm lãnh đạm trả lời, vươn tay đóng cửa lại, không khách khí nhốt cô ngoài cửa.