"Tôi vừa quay xong một bộ phim truyền hình về chuyện tình giữa hồ ly tinh và hòa thượng bắt yêu." Khúc Yên nghiêng đầu nhìn đường cong sắc nét trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, không khỏi nhẹ giọng nở nụ cười: "Dáng dấp nam chính có ba phần giống anh. Thiết lập nhân vật cũng khá giống, dù hồ ly có quyến rũ như thế nào, anh ta cũng không vì thế mà thay đổi."
Hạ Tư Viêm ngước mắt liếc nhìn cô một cái, hỏi thẳng: "Cô từng quyến rũ tôi?"
Khúc Yên phá lệ thành thật gật đầu: "Vừa rồi ở trong thang máy, tôi cũng có ý đồ quyến rũ anh. Nhưng mà lại thất bại."
Hạ Tư Viêm hơi cong khóe môi, cười như không cười: "Không phải cô có chứng sợ hãi giam cầm sao?"
"Lừa anh đấy." Đương nhiên Khúc Yên biết sau đó mình có trăm ngàn sơ hở, làm gì có ai có chứng sợ hãi giam cầm lại tỉnh táo lại nhanh như vậy, nói: "Tôi vốn tưởng rằng anh sẽ thương hoa tiếc ngọc, ai biết trái tim đội trưởng Hạ như sắt đá, căn bản không coi nước mắt nữ nhân ra gì."
"Kỹ xảo của cô không tệ, mới đầu quả thật tôi cũng bị cô lừa rồi." Hạ Tư Viêm thản nhiên nói, tay hơi dùng sức nắn chân cô.
"Xong rồi. Cô chú ý không được đụng vào nước, nghỉ ngơi hai ngày hẳn là sẽ ổn. Bình thuốc này cho cô, có rảnh thì tự xoa bóp một chút."
Hạ Tư Viêm đứng lên, khẽ híp mắt nhìn cô: "Cô Khúc, tôi không có hứng thú với nước mắt nữ nhân, cũng không để tâm tới việc bị quyến rũ. Không bằng cô cứ chuyên tâm nghiên cứu kĩ thuật diễn, phát triển trên sự nghiệp. Gặp lại sau."
Hắn nói xong liền quay người rời đi.
Bóng lưng cao lớn anh tuấn, nhưng cũng lạnh lẽo vô tình...
Khúc Yên nhìn bóng lưng hắn, trong lòng hừ nhẹ, vừa rồi cô đau đến chảy nước mắt, không phải vì quyến rũ hắn.
Đinh!
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống đột nhiên xuất hiện --
【 Giá trị hảo cảm của nam chủ +5, hiện tại là 5 điểm. 】
"Vì sao vậy ta......" Khúc Yên không nghĩ ra.
Hắn lạnh lùng nói một tràng, kết quả trong lòng lại có thiện cảm.
Cô đã làm gì để có ấn tượng tốt trong mắt hắn?
Hạ Tư Viêm trở lại nhà mình, tiện tay mở TV lên, bước chân không khỏi dừng lại.
Bên trên màn hình TV là một khuôn mặt xinh đẹp vô cùng quen thuộc.
Hắn vừa mới gặp.
TV đang phát một chương trình tạp kĩ mà cô tham gia, có vẻ mới quay gần đây.
Người dẫn chương trình hỏi cô: "Cô Khúc Yên, cô có hình mẫu lý tưởng không?"
Cô cười dí dỏm, trả lời: "Có nha, hình mẫu lý tưởng của tôi là không nói năng cười đùa thiếu suy nghĩ, là một người đàn ông khí khái hào hùng chính trực. Tốt nhất là anh ấy cao một mét tám bảy, có cơ bắp, từng luyện võ, cho tới bây giờ chưa từng có bạn gái."
Người dẫn chương trình cười nói: "Cô Khúc Yên đã từng gặp người ấy chưa?"
Cô cong mắt cười, đáy mắt như có sao sáng rực rỡ: "Đây là bí mật."
Người dẫn chương trình rất biết nắm bắt trọng điểm, càng hỏi sâu hơn: "Nói như vậy là thật sự có một người đàn ông như thế tồn tại trong thế giới của cô Khúc Yên sao?"
Cô cười nhẹ nhàng, ánh mắt hướng về phía camera, lại như hướng về phía hắn, nói từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng: "Ừm, anh ấy ở trong thế giới của tôi, tôi cũng ở trong thế giới của anh ấy, nhưng tôi vẫn chưa thể khiến anh ấy nhận ra điều này."
Tim Hạ Tư Viêm bỗng hẫng đi một nhịp.
Trong đầu hắn lướt qua mộng cảnh thường xuyên mơ tới --
Mạt thế hoang vu, đôi mắt người con gái ấy rực rỡ, cười lên vừa ấm áp lại ngọt ngào.
Trong giấc mộng hoang đường kia, hắn sống cực kỳ thê thảm, bị zombie cắn xé, máu me đầm đìa.