Hắc Lan đặt Y Sương nằm xuống giường của mình, rồi lùi ra sau để cho các thầy y của Hắc tộc kiểm tra tình hình của cô.
Khi đó ma chủ với thân phận của Ứng Ái Linh đã về đến cung điện của mình, nàng ta tức giận đập tay lên bàn.
Hỏa khí lớn nên làm cho cái bàn nát thành tro bụi. Con mèo đen đang ở trên bàn vì vậy mà rơi xuống sàn, nó ngỡ ngàng nhìn chủ nhân hỏi: "Người chẳng phải đang đi tìm vị phu quân tốt của mình ư, nhưng tại sao lại trở về trong tức giận như thế này?"
Ứng Ái Linh bực tức nói: "Hình như Minh tộc đó cũng đang có ý định quyến rũ Hắc Lan?"
Mèo đen lại ngỡ ngàng hỏi: "Cô ta muốn quyến rũ Hắc Lan? Người không đùa ta đấy chứ ma chủ?"
"Ta hiện tại không có tâm trạng mà đùa giỡn với nhà ngươi."
Mèo đi qua đi lại, vừa ngẫm nghĩ vừa nói: "Minh tộc mang trong mình nguồn thần lực thuần khiết, cô ta ghét nhất là sức mạnh tà ác. Nếu bảo cô ta muốn quyến rũ Hắc Lan thì thật khó tin, nhưng nếu để tìm lý do thuyết phục thì
Hắc tộc có nét tương đồng với tộc ma của chúng ta, Minh tộc kia không lẽ nào lại muốn mượn dao giết người, dùng sức mạnh của tà ác chống lại sức mạnh của bóng tối?"
Ứng Ái Linh thở ra luồng khí tức giận: "Ngươi sang bên cung điện của Hắc Lan nghe ngóng tình hình cho ta, hiện tại ả đang ở trong phòng của hắn đó."
Mèo đen đưa một cái chân trước bên phải lên liếm nhẹ rồi tan thành một làn khói bay đi.
Bên khu vực của các tì nữ, người quản hầu đột nhiên bị tức khắc cho gọi đến diện kiến Hắc Lan chủ trong đêm.
Bình Bình đi theo binh lính, tâm trạng căng thắng, các tì nữ khác cũng lo lắng không rõ có chuyện gì xảy ra, họ chỉ thấy những thầy ý vội vã để đến phòng của Hắc Lan chủ, và hiện tại thì người quản hầu của họ cũng đang bị Hắc chủ cho gọi.
Hắc Lan ngồi trên ghế, tay cầm lá thư được viết trên một mảnh vải có vẽ hình thù kỳ lạ.
Binh lính sau đó đã dẫn người quản hầu tới. Tia lạnh trong đôi mắt của Hắc chủ liền chiếu tới cô ta.
Nhìn thấy thứ Hắc Lan đang cầm, Bình Bình vội vã quỳ xuống, trán toát mồ hôi vì căng thẳng.
Hắc Lan ném mảnh vải xuống đất rơi ngay trước mặt của Bình Bình: "Tại sao ngươi dám mạo danh phu nhân của ta để giao cái này cho tù nhân, ngươi có âm mưu gì với hồn ngọc rồng?"
Hắn nhắc đến phu nhân tức là vị phu nhân mới quay trở lại tòa lâu đài này cách đây không lâu, Ưng nữ chủ.
Nhưng tại sao hắn lại nghĩ Bình Bình mạo danh phu nhân của mình, Bình Bình ngạc nhiên lại cộng căng thẳng, cô không rõ Hắc chủ đang suy nghĩ gì? Chẳng lẽ trong cung điện này dù ai đúng ai sai, dù ai làm ra chuyện gì thì ngài ta vẫn nghĩ phu nhân của mình luôn luôn là không liên quan ư?
"Thưa Hắc chủ, trong thư ghi rõ nội dung là yêu cầu của Ứng phu nhân. Nữ tì ta thật chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện mạo danh."
Lưỡi của Hắc Lan chạm vào hạm trên phát ra tiếng: Chật!
Hắn đưa nữa người trên ngả dồn về phía trước nhiều hơn một chút, tay chống lên đùi. Phong thái này làm Bình Bình đến thở cũng chẳng dám thở mạnh.
"Ngươi nói ngươi không dám mạo danh, thì tức là đang khẳng định phu nhân của ta làm ra cái chuyện này sau lưng ta đúng không?"
Hỏa Thiên nhìn Hắc Lan rồi chuyển mắt đến Bình Bình nhưng cô ấy chưa dám trả lời.
Hắc Lan kéo mép miệng sau đó lại hỏi: "Chỉ cần trả lời thôi cũng rất khó ư, hay là ngươi cần người khác giúp."
Hắn nói xong vừa nhìn qua Hỏa Thiên thì Bình Bình đã run sợ trả lời: "Đúng, đúng là phu nhân ạ!"
Hắc Lan cười rồi ngả lưng tựa vào ghế: "Đúng ư? Ta cho ngươi suy nghĩ lại câu trả lời của mình."
Bình Bình mở to mắt, trán toát nhiều mồ hôi hơn chảy dài xuống vai hàm. Mũi của thanh kiếm chiến đang chĩa thẳng vào cô. Dù nó chưa chạm vào da thịt nhưng ở khoảng cách rất gần cô cũng đã cảm nhận được sức mạnh toát ra từ kiếm, nó khiến cô khó thở hơn rất nhiều, và sự căng thẳng đang dồn lên đến cực điểm.
"Suy nghĩ cho kỹ rồi ngươi hãy đưa ra câu trả lời. Ta cho ngươi mười nhịp đếm."
Hắn ra hiệu cho Hỏa Thiên đếm từ một cho đến mười, từng con số đang được hô lên.